Dịu Dàng Trong Tim Đều Trao Em - Ninh Giai Kỳ

Chương 16: Là anh trai...cũng là chồng




Mọi người đều hóa đá tại chỗ, Ninh Giai Kỳ đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, ôm chặt Cảnh Nhược Đông

Mọi người đều hóa đá tại chỗ, Ninh Giai Kỳ đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, ôm chặt Cảnh Nhược Đông “Vâng...thực sự là chồng”

Trên quầy bar, Lâm Đại đặt ly rượu xuống nhìn Cảnh Nhược Đông ôm Ninh Giai Kỳ bước ra khỏi quán “Chậc, anh Cảnh quả thực là anh Cảnh”

Cô bạn gái ở bên cạnh có chút hiếu kỳ “Ah, bạn của anh à? Sao trước đây em không thấy anh ta?"

Lâm Đại liếc cô ấy một cái “Là người của quân đội.”

“Hóa ra là quân nhân, khó trách lại soái như vậy” Cô bạn gái nhướng mày dõi theo.

Lâm Đại “Em nhìn anh này, em đang ở bên cạnh anh đấy, còn đi khen người khác trước mặt anh. như vậy, em có còn là người không?”

“Nào có a” cô bạn gái nũng nịu mỉm cười “nhưng mà cô gái kia, đó có phải là bạn gái của anh ta không?”

Hong!

“Không phải”.

“Vậy thì là gì?”

“Cái này à...” Lâm Đại sờ sờ cằm, nhẹ nhàng nói “nói đúng ra, hắn là vị hôn thê đi?” .

Sau khi đi ra khỏi quán bar, do sự chênh lệch nhiệt độ khiến Ninh Giai Kỳ có chút run rẩy. Cảnh Nhược Đông ôm lấy cô đi đến chỗ đậu xe, anh cảm thấy người trong lòng mình cất tiếng nức nở Vội dừng lại “Có lạnh không?”

Ninh Giai Kỳ không trả lời anh. Cô khó chịu cau mày, không an phận mà nhích tới nhích lui. Ánh mắt Cảnh Nhược Đồng tối lại, anh siết chặt cánh tay, tiếp tục ôm cô đi về phía trước. Hai mươi phút sau, xe dừng lại ở bên ngoài một khách sạn. Cảnh Nhược Đông ôm Ninh Giai Kỳ, sắc mặt lãnh đạm đứng trước quầy lễ tân “Một căn phòng.”

Nhân viên ở quầy lễ tân nhìn anh rồi lại nhìn Ninh Giai Kỳ gần như bất tỉnh “Xin chào, hiện chúng tôi không còn phòng trống, chỉ có một phòng tổng thống. Ngài thấy có được không?

“Chỉ còn mỗi phòng này” .

“Vâng, vậy xin phiền tiên sinh cho tôi xem chứng minh thư của ngài.”

Cảnh Nhược Đông để cô dựa vào người mình, anh đưa tay lấy thẻ ID*.

(*thẻ ID là những loại thẻ định danh người sử dụng. Cũng giống như ý nghĩa cái tên của nó. Thẻ ID được sử dụng để chứng minh thân phận, nhận dạng con người. ... Chữ thường là tên và những thông tin liên quan của chủ sở hữu.).

Sau khi lễ tân tiếp nhận thẻ của anh, rồi nói “Của vị tiểu thư này nữa ạ”.

Cảnh Nhược Đông rũ mắt xuống nhìn Ninh Giai Kỳ “Em có mang theo thẻ ID không?”

“Ah...học trường, anh đừng uống, em, em uống...”

“Cái này uống không tốt, thật sự không dễ uống, hức!” .

Chân mày Cảnh Nhược Đông giật giật “Ninh Giai Kỳ, chứng minh thư” .

- Nhân viên quầy lễ tân nhận thấy tình hình này ánh mắt hiện lên một tia cảnh giác, này không phải là dụ dỗ cô gái đi thuê phòng đó chứ? Mặc dù cảm thấy người đàn ông trước mặt này không phải dạng người xấu, nhưng vẫn hỏi “Thưa tiên sinh, xin hỏi quan hệ của ngài và...”

Cảnh Nhược Đông có chút đau đầu, vẫn còn hỏi vấn đề này nữa à?

“Tiên sinh?”

“Bạn gái.”

Cảnh Nhược Đông vì để tránh lý do thắc mắc của nhân viên lễ tân mà buộc miệng trả lời một câu, không nghĩ đến Ninh Giai Kỳ đột nhiên lớn tiếng hét lên “Không, không phải bạn gái, anh trai, không phải bạn gái.”

Anh trai?

Nhân viên lễ tân “...”

Cảnh Nhược Đông mặt mày tái mét rồi, anh ôm chặt Ninh Giai Kỳ, không nói lời nào mà lục túi của cô tìm chứng minh thư, cuối cùng cũng tìm thấy thẻ ID.

“Của cô ấy” Cảnh Nhược Đông đưa thẻ ID của cô cho nhân viên lễ tân. Nhân viên quầy lễ tân tiếp nhận và bắt đầu tiến hành thủ tục đăng ký phòng. Có điều, nhân viên lễ tân cũng không quên đánh giá hai người họ. Cảnh Nhược Đông bị nhân viên lễ tân nhìn như vậy cảm thấy có chút đau đầu, cô gái trong ngực anh lại đang càn quấy, chỉ còn cách phải giải thích với nhân viên lễ tân “cô ấy uống hơi nhiều, lời nói có chút hỗn loạn”.

Cuối cùng cũng đăng ký được phòng tổng thống, nhân viên lễ tân mỉm cười lịch sự với anh “Thưa tiên sinh, đây là thẻ phòng của ngài.”

1644289909302.png

“Em không thoải mái – “

“Vậy thì nhớ rõ về sau đừng có uống rượu nữa.” Cảnh Nhược Đông nói xong kéo tay cô ra “Buông tay nào, ngủ một giấc rồi em sẽ thấy thoải mái”

“Hức...em không thoải mái.” Ninh Giai Kỳ không biết lấy sức mạnh từ đầu ra, cô đưa tay ôm chặt hai cỔ Cảnh Nhược Đông như ôm một con gấu bông, ngã xuống giường.

Cảnh Nhược Đông không kịp phản ứng, bị cô ôm chặt. Anh sững người một lúc, vừa muốn đứng dậy liền ý thức được mặt Ninh Giai Kỳ đang chôn

cỔ anh. Khi cô say rượu lại có lá gan lớn đến như vậy, xem anh như con búp bê vải mà cỌ qua Cọ lại.

“Em không thoải mái, đau đầu...”

Hơi thở nóng rực phả vào cổ và tai anh, khuôn mặt mềm mại mịn màng ở cỔ anh mà CỌ, vừa cỌ vừa di chuyển người, vô tình môi cô nhẹ chạm qua cổ anh. Cảnh Nhược Đông thoáng chốc cứng đờ, môi mím chặt, anh cầm chặt tay cô muốn kéo ra.

“Ahhh....” Trên cổ đột nhiên truyền đến một trận ướt át, Cảnh Nhược Đông cứng lại, thấp giọng hỏi “Làm đau em à?”

Ninh Giai Kỳ lại nức nở vài tiếng, sau đó phát hiện trên cổ anh càng ngày càng thấm ướt.

Cô khóc thầm.

“Ninh Giai Kỳ?” “Có thể đừng đi được không?

Ninh Giai Kỳ hiện giờ không tỉnh táo, cô vừa khóc vừa nghẹn ngào “Anh có thể, có thể đừng đi được không...” Ninh Giai Kỳ thực sự khóc, nước mắt tuôn như mưa, mặc dù không thành tiếng nhưng anh có thể cảm nhận được những giọt nước mắt của cô rơi xuống thấm vào cổ áo sơ mi anh. Cô nhỏ giọng nói điều gì đó nhưng anh không nghe rõ, cuối cùng anh đành phải dịu lòng nhẹ vỗ về dỗ dành cổ.

“Được rồi, đừng khóc.”

“Đừng khóc”

“Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc thành như vậy?”

“Ninh Giai Kỳ...”

Không biết đã qua bao lâu, Ninh Giai Kỳ cuối cùng cũng ngừng khóc, an tĩnh mà ngủ. Cảnh Nhược Đông lúc đứng dậy, cổ của anh hơi mỏi, nhẹ lới lỏng mới thoải mái một chút. Sau đó anh kéo chăn đắp cho cô.

Đúng lúc này, di dộng trong túi của Ninh Giai Kỳ reo lên, Cảnh Nhược Đông đi đến lấy di động ra, trên màn hình di động hiện tên người gọi “Học trưởng Hạ Đình Kiêu”.

Anh nhớ người đàn ông này, chính là người tối hôm đó đã đến đón cô quay về trường học, cũng là người ngồi bên cạnh cô tối hôm nay, vừa rồi.

Ninh Giai Kỳ uống rượu cũng gọi tên anh ta. Cảnh Nhược Đông tắt di động, màn hình nhanh chóng tối đen, anh để di động vào lại trong túi cô, sau đó chuyển dời tầm mắt đến trên người Ninh Giai Kỳ.

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có hơi thở nhẹ nhàng của cô. Không biết vì sao, đột nhiên anh nhớ lại buổi tối mấy năm trước cô đã hôn trộm anh. Lúc đó, có lẽ cô chỉ mới mười sáu tuổi?

Một cảm giác khó tả sâu trong lòng anh, giống như mặt nước đang tĩnh lặng đột nhiên nổi lên một gợn sóng, gợn sóng qua đi mặt nước lại trở lại yên tĩnh như lúc đầu. Nhưng thật ra, mặt nước đã không còn như trước.

Nước vẫn chảy, sẽ nổi sóng, con người rồi cũng sẽ thay đổi.

Rốt cuộc anh rời đi đã rất nhiều năm rồi.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, lần này không phải Ninh Giai Kỳ, mà là của anh.

Cảnh Nhược Đông thu hồi ánh mắt, bước ra khỏi phòng nghe điện thoại. Anh vừa đi vừa cởi cà vật tùy ý mà để một bên.

“Này”

“Cậu đang ở đâu vậy?” Là giọng nói của Băng Tân Đồ.

Cảnh Nhược Đông đi đến cửa sổ trong phòng khách sạn nhìn ra cảnh đêm ở bên ngoài, chậm rãi nói “Khách sạn”

“Cái gì?!”

“Khách sạn, cậu đang ở khách sạn? Cậu với Ninh Giai Kỳ? Ah?!”

Cảnh Nhược Đông dùng chân để suy nghĩ cũng biết được giờ phút này Băng Tân Đồ cùng Liễu Thanh Giang đang tưởng tượng những chuyện không đứng đắn.Anh bình tĩnh nói “Cô ấy uống khá nhiều, không thể đưa về nhà”

“Uống, uống nhiều sao? Vậy hai người, chậc, cái này...”

“Tượng tưởng đủ chưa?”

Băng Tân Đồ “.......”

“Vậy tôi cúp máy đây”

Liễu Thanh Giang vội đoạt lấy điện thoại của Băng Tân Đồ hét vào “này này!” .

Lời nói đến cổ họng đột nhiên bị mắc nghẹn “Anh Cảnh! Tối nay cậu không về à”

Cảnh Nhược Đông nhíu mày, ẩn nhẫn nói “Tôi không sống chung nhà với cậu, cậu quản tối có về hay không để làm gì.”

Liễu Thanh Giang “Ah! Tôi không quản, tôi không quản, vậy...cậu hãy chăm sóc tốt cho cô bé, đừng có bắt nạt em ấy đấy”.

Cảnh Nhược Đông“.......”

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười đùa của hai người họ, anh mặc kệ trực tiếp cúp điện thoại.

Đêm khuya, nếu là ngày thường khi ở trong quân đội giờ này anh hẳn đã đi ngủ rồi, nhưng đêm nay anh lại ngồi ở ghế sô pha, một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có.

Sáng hôm sau, Ninh Giai Kỳ nằm trên giường ngồi dậy, cô cảm thấy đau đầu, cổ họng khô khan, Ninh Giai Kỳ chợt cau mày, lúc này mới phát hiện cô đang ở trong một căn phòng xa lạ. Đây là

phòng mà phó chủ nhiệm đã đặt sao?

Ninh Giai Kỳ mơ màng nhớ lại tối hôm qua bọn họ ở quán bar cùng chơi trò chuyền rượu, cô đưa tay xoa nhẹ huyệt thái dương, từ trên giường bước xuống.

Ninh Giai Kỳ bước chân ra khỏi phòng ngủ, ngạc nhiên khi thấy một căn phòng rộng lớn như vậy? Phó chủ nhiệm cũng hào phóng quá rồi. Ngay lúc cô đang có chút bối rối, đột nhiên có nghe thấy tiếng động ở bên ngoài cửa, bước chân cô dừng lại, chậm rãi gọi “Học tỷ?”

Không ai trả lời cô. Ninh Giai Kỳ đi đến phòng khách “Học...”

Đột nhiên im bặt, Ninh Giai Kỳ nhìn Cảnh Nhược Đông đang cầm ly nước từ trong bếp đi ra, lời muốn nói ra bị cô nuốt trở về.

“Tỉnh rồi?” Cảnh Nhược Đông nhấp một ngụm nước liếc nhìn về phía cô.

Vừa mới tỉnh dậy mái tóc cô có chút rối, hôm qua lại uống khá nhiều rượu nên bây giờ sắc mặt cô có chút tái nhợt. Ánh mắt anh nhìn xuống, Cảnh Nhược Đông nhìn đôi chân trần của cô. Sàn nhà được làm bằng gỗ sắc màu tối, khiến đôi chân nhỏ bé của cô trắng đến phát sáng. Ánh mắt Cảnh Hình Chi tối lại, sau đó nhanh chóng chuyển dời tầm mắt “Trở về phòng mang dép vào.”

Ninh Giai Kỳ da đầu tê dại rồi “Sao anh...lại ở đây?”

“Ngày hôm qua gặp em khi đang say rượu.” “Anh cũng ở quán bar đó?”.

Ninh Giai Kỳ cảm thấy thật xấu hổ “Em, em rất ít khi...uống rượu”.

Cảnh Nhược Đông khẽ nhếch mày “Ồ” Ninh Giai Kỳ“........”

Cảnh Nhược Đông không biết cô đang nghĩ cái gì, nhìn Ninh Giai Kỳ đang đứng ngay ngốc tại chỗ, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, giống như người mất hồn vậy. Khi anh định mở miệng hỏi cô, đột nhiên điện thoại reo lên. Cảnh Nhược Đông cầm lấy điện thoại “Chuyện gì?”

“Anh Cảnh, dậy rồi à?”

“Vậy cậu có đến doanh trại không?”

Cảnh Nhược Đông đặt ly nước xuống, đi đến bên cạnh Ninh Giai Kỳ “Cậu đem quân phục qua đây cho tôi.”

“Chỗ nào?”

Cảnh Nhược Đông nói địa chỉ khách sạn và số phòng, sau đó anh ra hiệu cho Ninh Giai Kỳ quay về phòng ngủ. Ninh Giai Kỳ có chút sững sờ, cô

không hiểu ý anh là gì.

Cảnh Nhược Đông thấy cô không nhúc nhích, anh duỗi tay vỗ vỗ đầu cô “Đi vào phòng mang dép vào.”

Ninh Giai Kỳ bừng tỉnh “A...vâng” Cô lập tức chạy về phòng. Cảnh Nhược Đông nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô, anh mỉm cười.

Nửa tiếng sau, Liễu Thanh Giang đến nơi “Đây, thay đi”.

Cảnh Nhược Đông cầm quân phục đi vào Phòng tắm. Liễu Thanh Giang chuyển dời tầm mắt sang Ninh Giai Kỳ đang ngoan ngoãn ăn bữa sáng “Cô bé, hôm qua em thật ầm ĩ đấy” .

Ninh Giai Kỳ cả người cứng đờ “Hả?”

Thật ra Liễu Thanh Giang không rõ tối hôm qua như thế nào chỉ biết Ninh Giai Kỳ thật sự đã uống đến say nhừ, anh chỉ muốn trêu chọc cô thôi.

“Ô, em không nhớ à? Ngày hôm qua em uống say còn ở trước mặt anh Cảnh mà hát, tình cảnh lúc đó....chậc, em có biết em hát bài gì không?”

Ninh Giai Kỳ lúc này mặt mày đã tái mét “Cái, cái gì?”

Liễu Thanh Giang khẽ hắt giọng “Chân trời rộng lớn là tình yêu của tôi, những bông hoa nở dưới chân ngọn đồi xanh mướt.... này, bài hát này

là của phượng hoàng truyền kỳ đúng không”?

Chiếc nĩa trên tay Ninh Giai Kỳ rơi xuống bàn. Liễu Thanh Giang mỉm cười “Anh hát hay hơn em nhiều, tối hôm qua em hát nghe còn khó chịu hơn. tôi đấy! Thậm chí em không biết, nghe em hát mà mặt mày anh Cảnh tái mét rồi.”

Ninh Giai Kỳ“.......”

Cửa phòng tắm mở ra, Cảnh Nhược Đông đã thay xong bộ quân phục.Vừa bước ra anh đã thấy Liễu Thanh Giang nói gì đó với Ninh Giai Kỳ, vừa nói vừa cười, còn cô thì mặt đã đỏ đến tận mang tai. Cảnh Nhược Đông đi tới đá vào chân Liễu Thanh Giang “Nói cái gì mà vui vẻ như vậy.”

Liễu Thanh Giang nhìn anh, cố gắng nhịn cười “Không, không có gì, nói chuyện học tập thôi.”

Cảnh Nhược Đông rõ ràng không tin lời anh ta, có điều cũng không quan tâm. Anh quay sang nhìn Ninh Giai Kỳ, nhàn nhạt nói “Phải quay về trường à? Tôi đưa em đi.”

Ninh Giai Kỳ cả người bất động, sắc mặt rõ ràng hốt hoảng “Em, em ngày hôm qua đã gây rắc rối cho anh...”.

Bước chân Cảnh Nhược Đông dừng lại, anh nhớ tới tối hôm qua Ninh Giai Kỳ ôm anh khóc không chịu buông tay “Biết là được, lần sau đừng uống say như vậy nữa.”

Ninh Giai Kỳ mặt mày tái nhợt “Em xin lỗi...”

Cảnh Nhược Đông liếc nhìn cô, anh chỉ nói thế thôi chứ không phải muốn thấy cô như vậy, vậy nên giọng nói của anh có chút nhẹ lại “Không có gì, chú ý an toàn là được.”

“Vâng.” Ninh Giai Kỳ giọng càng nhỏ dần “Em không biết khi say em sẽ như vậy, em, em bình thường... không có hát.”

Cảnh Nhược Đông nhíu mày “Cái gì?”

“À không, không có gì, mau đi thôi!” Liễu Thanh Giang vội vàng đứng dậy, thúc giục anh “Anh Cảnh, nếu còn không đi thì sẽ bị trễ giờ đấy. Tôi không muốn bị phạt đậu”

Ba người bọn họ cùng đi đến thang máy. Cảnh Nhược Đông và Liễu Thanh Giang đưa Ninh Giai Kỳ trở về trường học, sau đó lái xe đến doanh trại. Sau khi trở lại trường học, Ninh Giai Kỳ liền trở về ký túc xá. Đến buổi tối, cô cầm máy ảnh đi đến câu lạc bộ nhiếp ảnh.

Khi cô vừa mới bước vào, Ninh Giai Kỳ cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, mọi người đều nhìn về phía cô, chỉ là trong chốc lát. Ninh Giai Kỳ cảm thấy khó hiểu, cô ngồi xuống vị trí của mình. Lúc cô định bắt chuyện, một đàn chị trong câu lạc bộ đến gần cô “Ninh Giai Kỳ”

"A."

“Có tin tốt.” 1644289936131.png

“Cảm ơn làm gì, chị chỉ gửi tư liệu chứ cũng không giúp gì cho em, hoặc có thể em đã lọt vào mắt của bọn họ.”

Ninh Giai Kỳ trong lòng rất kích động, cô đã Sớm muốn kiếm việc làm thêm, bây giờ có thể được làm trợ lý nhiếp ảnh quả thật là nằm ngoài dự đoán của cô. Hơn nữa ở công ty Tân Ảnh, cô may mắn có thể ở đó mà tích lũy được kinh nghiệm từ bọn họ.

“Khụ khụ, nói xong việc chính rồi, chị muốn hỏi em một chuyện riêng tư haha.”

Ninh Giai Kỳ “Chuyện gì vậy?” “Chậc, tối qua, ừm...anh chàng đẹp trai đã tới

đón em, anh ta là ai vậy?”

Ninh Giai Kỳ bỗng sửng sốt “Đưa em đi?”

“Ừ, anh chàng cao ráo đẹp trai mặc bộ đồ vest, tên gì nhỉ....à Cảnh Nhược Đông, nói là Cảnh Nhược Đông.”

Ninh Giai Kỳ liền hiểu “Ah, anh ấy là một người anh trong nhà em”.

“Thực sự là anh của em.” Học tỷ giống như thở một hơi dài nhẹ nhõm “thật là hù chết chị mà, người này hôm qua em gọi anh ta là chồng, chị còn nghĩ là bạn trai em.”

Bang

Quyển Sổ tay ghi chú từ trong tay Ninh Giai Kỳ rơi xuống mặt bàn, cả người có trong chốc lát trở nên cứng đờ, cô chậm rãi quay người lại, vẻ mặt từ “thực sự quá hạnh phúc” đổi thành “tôi sắp chết rồi”, tốc độ thay đổi sắc mặt trong tích tắc.

“Sao, làm sao có thể?

“Đúng vậy, em ôm chặt anh ta, miệng luôn nói như vậy.” Cô ấy vỗ vai cô “Cũng may, lúc đó Hạ Đình Kiêu đã say đến bất tỉnh, nếu không, chuyện này cũng khó để giải thích.”

Thật sự rất khó để giải thích! Ninh Giai Kỳ nhớ tới bộ dáng sáng nay của

Cảnh Nhược Đông, anh vẫn bình thản, cô nghĩ đến chuyện tối hôm qua...

Chồng? Cô thật sự muốn chết quách cho xong!

Một khoảng thời gian sau, Ninh Giai Kỳ không dám gặp lại Cảnh Nhược Đông, cũng may, cô vẫn

trường học, hiếm khi trở về nhà cơ hội phải chạm mặt gần như bằng không. Một tuần sau, Ninh Giai Kỳ gọi điện cho Thẩm Giai Hàm mình đã tìm được việc làm thêm vậy nên sẽ ít khi về nhà. Sau khi cúp điện thoại, cô đến Tân Ảnh.

Giữa trưa ngày hôm đó, Cảnh Nhược Hành không thấy Ninh Giai Kỳ trở về, ông liền hỏi Thẩm Giai Hàm, bà nói sự thật việc, cô đang đi làm thêm. Cảnh Nhược Hành rất kinh ngạc, nhưng ông không hỏi nhiều, chỉ nói người trẻ tuổi học thêm kinh nghiệm cũng tốt. Mà Cảnh Nhược Đông ngồi

bên cạnh, nhướng mày, là làm gia sự sao?

Công ty Tân Ảnh là một công ty lớn có rất nhiều chi nhánh nội bộ. Chẳng hạn như, một đội ngũ dành riêng cho việc quay chụp giải trí như minh tinh, thời trang. Một số nhóm sẽ phụ trách việc quay cuộc sống xã hội, tự nhiên thì sẽ thường xuyên đi công tác, đi khắp nơi trên thế giới. Mà

lần này, Ninh Giai Kỳ thuộc đội ngũ của nhiếp ảnh gia Tiểu Đông Tử, chuyên về mảng kỷ nguyên xã hội, theo phong cách hiện thực đúng đắn.

Tiểu Đông Tử là một nhiếp ảnh gia rất nổi tiếng, nhiếp ảnh gia ở mảng này sẽ rất tự hào, anh ta cũng không ngoại lệ. Nếu bỏ qua tiêu chuẩn chuyên nghiệp, tính cách thật sự hơi xấu.

Trong nhóm hiện có bảy người, Ninh Giai Kỳ và một cô gái khác tên Mai Như đều là trợ lý. Mai Như gia nhập đội sớm hơn cô ba tháng, vì vậy lấy tư cách là một “tiền bối” cô ấy tự cho rằng bản thân mình cao hơn có một bậc. Những ngày đầu, nhiều việc nhỏ nhặt sẽ bảo cô đi làm.

Ninh Giai Kỳ không quan tâm đến những chuyện này. Cô vào đây với mục tiêu rất rõ ràng và cô không muốn vừa mới đến đã phải kiếm chuyện phiền toái cho mình.

Hôm nay là thứ bảy Ninh Giai Kỳ đến công ty khá sớm, bởi vì hôm nay nhóm bọn cô sẽ đi chụp ngoại cảnh. Ngày hôm qua Tiểu Đông Tử liên tục nói với mọi người không được đến trễ.

“Ninh Giai Kỳ, đến rồi à.” Tiểu Đông Tử đang gỡ máy ảnh trong phòng quay phim,“A, vậy cô cùng với Mai Như đi đến nhà ăn lấy bữa sáng, sau khi ăn xong chúng ta sẽ xuất phát”.

“Vâng.” Ninh Giai Kỳ đặt túi sách xuống, vội vã

*

đi theo Mai Như.

Lúc trở về, Mai Như đột nhiên hỏi cô với giọng điệu bất mãn “Tôi nghe nói cô là sinh viên năm nhất.”

Ninh Giai Kỳ gật đầu “Ừ”.

“Được tuyển dụng khi mới chỉ là sinh viên năm nhất? Kỹ năng của cô là gì?” .

Ninh Giai Kỳ“...Đó là thông qua việc giới thiệu sơ yếu lý lịch và tác phẩm” .

Mai Như mỉm cười có chút kỳ lạ “Vậy sao, cô không nói tôi còn tưởng có được người khác đưa vào.”

Ninh Giai Kỳ“......”

Đưa vào để làm trợ lý nhỏ.Ai lại thiếu đạo đức như vậy? Sau khi ăn sáng xong, cả đội nhanh chóng xuất phát. Lần này buổi chụp của bọn họ sẽ kéo dài hai ngày, sẽ ở lại đó một đêm.

Trên đường Tiểu Đông Tử dặn dò bọn họ “Lần này chúng ta sẽ quay chụp ở một địa điểm tương đối đặc biệt. Mọi người đến lúc đó đừng có đi lung tung, nghe lời tôi mà làm việc.”

Mai Như “Thầy Đông, hôm nay chúng ta sẽ đi đâu?”

“Không phải ngày hôm qua đã nói với mọi người lần này quay chụp là tuyên truyền quân đội

sao, nhiệm vụ lần này rất quan trọng, cấp trên cũng sẽ theo dõi, các người đều phải nhanh nhẹn lên cho tôi.”

“Vậy là, tối nay chúng ta sẽ ngủ lại ở ký túc xá của doanh trại”

“A....có thể gặp rất nhiều binh ca ca.”.

Tiểu Đông Tử liếc nhìn cô ấy một cái “Nghiêm túc làm việc cho tôi.”

Mai Như cười cười “Được rồi.”

Ninh Giai Kỳ không nói gì, cô im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Hôm qua cô cũng nhận được thông báo này, vì thế cô biết công việc hôm nay là gì. Thật ra, thời điểm cô nhận được tin này, trong lòng ... nhưng nếu cẩn thận và suy nghĩ lại, cũng không hẳn sẽ gặp nhau, mặc dù Cảnh Nhược Đông là lục quân, cũng không nhất định sẽ là tiểu đoàn chỗ anh đầu.

Xe đã xuất phát hơn một giờ, cuối cùng cũng đến doanh trại. Khi vừa tới Cổng doanh trại, một người nào đó đã đến gần xe nói với bọn họ.

“Xin chào, cấp trên cử tôi đến đón mọi người, để tôi đưa mọi người đến ký túc xá trước.”

Tiểu Đông Tử “Được. Làm phiền anh rồi.”

“Không sao, không có vấn đề gì”

Mọi người mang hành lý cá nhân đến ký tá xúc, sau đó dựa theo duy định, mọi người thay đổi trang phục, mặc quần áo ngụy trang vào. Loại quần áo này Ninh Giai Kỳ chỉ mới mặc nó trong khóa huấn luyện quân sự ở trường. Áo ngụy trang, quần ngụy trang, và một đôi ủng chiến đấu màu đen. Người bình thường thì không sao nhưng dáng người Ninh Giai Kỳ hơi gầy, cô mặc vào không có chút cảm giác hình ảnh của một người lính.

“Cũng sắp tới giờ ăn trưa. Chúng ta đều đem máy móc đến căn tin, chụp hình” Đội nhiếp ảnh tập họp ở dưới lầu, Tiểu Đông Tử giao nhiệm vụ cho từng người một.

Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi người mang thiết bị đi đến căn tin. 1644289968280.png

Sau khi thử chụp vài bức ảnh, Tiểu Đông Tử cau mày “Ninh Giai Kỳ, cô đến nói chuyện với những người ngồi ở hàng ghế đầu, thư giãn, hãy xem như chúng ta không tồn tại” .

Ninh Giai Kỳ lặng lẽ chửi thầm, rõ ràng như vậy sao có thể nói không tồn tại là không tồn tại chứ. Nhưng cô vẫn nghe lời mà đi đến.

“Xin chào.” Ninh Giai Kỳ không biết nên xưng hộ như thế nào cho thích hợp, cho nên cô trực tiếp bỏ qua “Mọi người hãy thư giãn, chỉ.....đừng quan tâm đến máy ảnh.”

Trong quân đội rất ít khi gặp cô gái nhỏ mềm mại dịu dàng như vậy, cho nên những người lính trẻ không thể không nhìn cô. Có người còn nói đùa với cô “Đây là đầu tiên có người đến đây chụp ảnh. Ngượng quá, chúng tôi không cần phải trang điểm khi chụp ảnh à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.