Nghĩ đến đây, sắc mặt của Bạch Trường Vân càng thêm trầm xuống, trong lòng dấy lên một nỗi nhục nhã khôn cùng.
Trương Cuồng như mãnh hổ lạc vào giữa bầy cừu, gã thượng cẳng tay hạ cẳng chân, cứ mỗi đòn lại đánh bay một người, mà da thịt của gã lại cứng cáp bền bỉ khôn tả, chẳng có bất kỳ thuật pháp nào xuyên qua nổi làn da đỏ rực như than hồng này của gã.
Còn nguyên nhân vì sao Trương Cuồng lại thay đổi nhanh chóng đến vậy thì lại là một câu chuyện dài.
Mấy tháng trước, gã bị Bạch Tuấn bắt vào lò bát quái, lại đổ vào đó vô số thiên tài địa bảo, hòng luyện gã thành cực phẩm đan dược. Vì Bạch Tuấn là em trai ruột của gia chủ Bạch gia cho nên được quyền tùy ý đi vào Đan Các - nơi cất giấu những thiên tài địa bảo quý hiếm của Bạch gia. Ở đây Bạch Tuấn không ngừng tham lam vơ vét những thứ hảo hảng nhất cho hết vào lò bát quái, dù sao anh trai lão cũng đã từng tuyên bố chỉ cần có thể giúp lão tiến giai, thì y sẽ không tiếc bất cứ thứ gì. Có điều, Bạch Tuấn lại không biết những thiên tài địa bảo này lão vĩnh viễn không dùng được, chỉ có thể làm lợi cho Trương Cuồng mà thôi.
Đáng lý ra thì Bạch Tuấn cũng rất thông minh, vì lão sợ sẽ gián tiếp giúp Trương Cuồng tăng tiến tu vi nên đã phế đi kinh mạch của gã, hủy đi tu vi tu chân, biến Trương Cuồng thành một phế nhân. Nhưng Bạch Tuấn lại không ngờ trên người Trương Cuồng lại có đến hai loại năng lượng, một của tu chân và một của võ đạo, ở cả hai phương diện Trương Cuồng đề tu luyện rất xuất sắc.
Trương Cuồng là một quái tài, tuy gặp tình thế hung hiểm bị Bạch Tuấn phế đi tu vi nhưng gã vẫn rất bình tĩnh, lặng lẽ dùng chân khí võ đạo phong bế hết toàn bộ những lỗ chân lông để linh lực tu chân không bị thoát ra ngoài. Sau đó, Trương Cuồng ngồi im lặng tu luyện trong lò bát quái suốt mấy tháng trời, một mặt cố gắng tiêu hóa chuyển đổi số linh lực tu chân kia thành năng lượng cho cơ thể, một mặt luyện hóa những thiên tài địa bảo mà Bạch Tuấn bỏ vào để tẩm bổ. Dần đà, dưới sức nóng từ bốn loại lửa âm, dương, yêu, trung tính… Trương Cuồng đã thành công luyện thành “mình đồng da sắt”, da thịt không thua kém gì pháp bảo thượng phẩm, thậm chí xem nữa còn luyện thành hỏa nhãn kim tinh trong truyền thuyết của Tôn Ngộ Không…
Có điều đây chỉ là ý nghĩ vui đùa của Trương Cuồng mà thôi. Mọi việc xảy ra với gã quá đột ngột, là bi kịch nhưng cũng là hỉ kịch. Vì chuyện này mà gã đã bị phế luôn con đường tu chân, từ này về sau sẽ không thể tiếp nhận linh lực vào trong người được nữa; nhưng gã lại có một sự bù đắp khác đó chính là hiện giờ gã đã tiến giai lên cảnh giới Nhị giai võ giả sơ kỳ, sau đó mượn số linh lực bị phong ấn trên người cộng thêm dược lực đột phá tới Nhị giai võ giả trung kỳ đỉnh phong, nếu may mắn thì chỉ ít lâu nữa sẽ tấn giai lên hậu kỳ.
Thêm một điều nữa là “đạo lý” võ thuật mà Trương Cuồng ngộ ra thuộc về đạo “khinh - trọng”(nặng nhẹ), vì vậy mỗi chiêu gã xuất ra đều đạt một sự hiệu quả rất lớn, không hề phí phạm một chút chân khí nào. Đường quyền đi là “khinh”, nhưng khi chạm vào tiếp điểm thì bộc phát ra “trọng”, cho nên mỗi lần đánh trúng ai thì người đó ngay lập tức bị một lực cực mạnh chấn bay đi xa tít tắp.
Mắt thấy Trương Cuồng mở ra một đường máu, Đoàn Ngọc cũng hét lên, tay cầm Lưu Tinh Kiếm xông thẳng vào đám tu sĩ Bạch gia, theo sát phía sau lưng bọc lót cho Trương Cuồng.
Hai huynh đệ liên tục đánh giết, tách đôi đám đông năm trăm người ra mà chạy thẳng về hướng Bắc, nơi ngự trị của ngọn Phong Yêu sơn kỳ dị. Các tu sĩ của Bạch gia cũng hò hét đuổi theo sau lưng họ như hình với bóng.
…………………….
Nếu có ai thắc mắc vì sao những tu sĩ Quy Nguyên của Bạch gia lại để mặc hai tên nhóc con này chém giết khắp nơi, không ra tay ngăn cản chúng, thì đáp án chính là ở đây, ở ngay Hỏa Thần điện trên đỉnh Di Thần sơn.
Bạch gia có một tục lệ là một khi tộc nhân của núi nào được chọn lên làm gia chủ, thì núi đó cũng có vinh hạnh xây nên Hỏa Thần điện để làm nơi xử lý công việc của gia chủ.
Hiện tại, toàn bộ mười hai tu sĩ Quy Nguyên của Bạch gia đều đang tụ hợp ở Hỏa Thần điện. Những vị trưởng lão đáng kính này ngồi trên những chiếc ghế làm từ linh mộc quý giá, đưa ánh mắt của mình nhìn về phía giữa thần điện.
Gia chủ Bạch gia - Bạch Trường Vân đang ngồi chễm chễ ở chiếc ghế cao nhất cuối thần điện. Nhưng giờ phút này trông lão cũng chẳng có gì dễ chịu, cứ nhìn chằm chằm vào hai bóng người đang đứng ở giữa thần điện mà lặng câm.
Hai người kia chẳng phải ai xa lạ mà chính là gã đại hán mặc trường bào màu nâu, tóc xoăn đen chải ngược về sau, râu ngắn mọc đầy mép và cằm Đoàn Ngọc gặp lần trước ở phường thị của Bạch gia. Đứng bên cạnh gã đại hán chính là người trung niên có khuôn mặt giống Minh Nhân.
Hiện tại người trung niên đứng khoanh hai tay sau lưng, miệng cười cười, nhẹ nhàng nhìn về phía Bạch Trường Vân, nói:
- Sao vậy Trường Vân, ta tới đây làm ngươi cảm thấy mất hứng lắm à?
Bạch Trường Vân im lặng ôm quyền đáp:
- Vãn bốn không dám. Không biết hôm nay Minh Dịch tiền bối giá lâm đến Bạch gia là có gì muốn chỉ giáo?
Hóa ra người trung niên kia là người của Minh gia, một trong hai gia tộc thần bí nhất của Việt quốc. Vậy còn gã đại hán tóc xoăn kia là ai? Chỉ thấy Minh Dịch cười nói:
- Nhớ khi xưa lúc ta gặp ngươi, ngươi chỉ là một thằng nhóc Tiên Thiên, vậy mà hôm nay đã trở thành gia chủ của Bạch gia rồi. Thế sự thay đổi nhanh quá nhỉ?
Bạch Trường Vân trầm mặc đáp:
- Minh Dịch tiền bối nói đùa rồi, tu vi tiền bối thông thiên triệt địa, khắp giới cao tầng của Việt quốc không ai không biết. Còn chuyện xưa kia đã là quá khứ, do vãn bối không biết nên mạo phạm tiền bối, mong tiền bối đừng chấp nhặt mà bỏ qua cho.
“Chuyện xưa” mà Bạch Trường Vân nhắc tới ở đây là một việc đã xảy ra từ rất lâu rồi, cụ thể là vào một trăm năm trước…
Khi ấy Bạch Trường Vân là thiên tài của Bạch gia, được vạn người mến mộ. Nhưng tuổi trẻ luôn đi kèm với sự bồng bột, vì khi ấy Bạch Trường Vân không tin những lời dặn dò của trưởng bối về hai nhà Minh Hoàng, rằng chớ có nên đụng vào họ, tuy rằng họ xếp chót bảng trong các thế lực Việt quốc nhưng thực lực lại rất khôn lường.
Nhưng càng khuyên răn thì lại càng kích thích trí tò mò của Bạch Trường Vân. Y đơn thân độc mã tìm đến Minh gia để khiêu chiến với thiên tài đệ nhất của Minh gia. Nào ngờ đang đi thì gặp phải một người trung niên tướng mạo bình phàm từ trong Minh gia bước ra, mới nhìn thì uy áp người này tỏa ra chỉ có Tiên Thiên hậu kỳ, cũng có thể coi là đối thủ xứng tầm với Bạch Trường Vân. Sau đó Bạch Trường Vân năm lần bảy lượt cản đường khiêu khích người này, tuy rằng người này đã nói sẽ không muốn đánh nhưng vẫn bị Bạch Trường Vân làm phiền… Rốt cuộc…
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Bạch Trường Vân càng thêm trầm xuống, trong lòng dấy lên một nỗi nhục nhã khôn cùng.
Minh Dịch xua tay nói:
- Cho qua cho qua, Dịch này không phải hạng người chấp nhặt. Mục đích ta đến đây lần này cũng khá đơn giản…
Thấy các trưởng lão trong Hỏa Thần điện đều đang chú tâm lắng nghe, Minh Dịch nói:
- Toàn bộ các tu sĩ Quy Nguyên ở lại đây ba canh giờ, mặc cho bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không được tự ý rời khỏi!
Nghe ngữ khí hống hách của Minh Dịch, một trưởng lão Quy Nguyên trung kỳ của Bạch gia không khỏi tức giận, đứng dậy quát:
- Tại sao lại không được rời khỏi đây? Vả lại ngươi là cái thá gì? Minh gia sao? Hừ, theo ta thấy cũng chỉ là hư danh mà thôi. Gia chủ sợ ngươi, nhưng còn ta thì chưa chắc đã sợ đâu. Ở đây có mười hai tu sĩ Quy Nguyên cảnh, bảy sơ kỳ, ba hậu kỳ, hai hậu kỳ đỉnh phong… Một khi chúng ta hợp sức thì dù là tu sĩ Hóa Thần cũng không tránh khỏi thương vong. Ngươi còn dám làm càn nữa không?
- Hóa Thần?
Mịch Dịch nhún vai hỏi lại, như vừa mới nghe thấy từ gì lạ lùng lắm.
Vị trưởng lão kia không nhịn được gằn giọng:
- Đúng! Dù ngươi có là Hóa Thần đi nữa thì cũng không địch lại đông người như vậy! Huống hồ, theo ta biết Việt quốc chưa từng có tu sĩ Hóa Thần!
Minh Dịch cười nhạt đáp:
- Ngươi chưa nghe, nhưng chưa hẳn đã không có. Nhìn ngươi chắc chỉ mới sống qua chừng hai trăm tuổi, Việt quốc này có vô số nội tình mà một thằng nhóc như ngươi chẳng thể nắm được đâu.
- Ngươi dám sỉ nhục ta?
Vị trưởng lão kia phùng mang trợn má, tức giận phóng ra uy áp Quy Nguyên trung kỳ của mình. Uy áp của lão ta mạnh tới nổi khiến không khí trong Hỏa Thần điện như bị bóp chặt lại, đủ để nghiền nát bất cứ tu sĩ nào có cảnh giới dưới Quy Nguyên. Mục đích của vị trưởng lão này chính là giết chết tên tiểu tử tóc xoăn mặc trường bào màu nâu đang đứng cạnh Minh Dịch, nhằm làm giảm đi nhuệ khí của y.
Nhưng điều lão không ngờ nhất là Minh Dịch chỉ đơn giản phất tay một cái, lập tức uy áp của lão đã bị tan rã ra, trở thành một làn gió xuân nhẹ nhàng mơn trớn trên người gã đại hán, chẳng thể gây ra cho gã một chút tổn thương nào.
Vị trưởng lão này thẹn thùng quát:
- Chẳng lẽ các ngươi để hắn khi dễ Bạch gia thế à? Có là Minh gia ta cũng giết!
Sau lời nói này của y, có tới bảy vị trưởng lão khác đồng loạt đứng dậy, ánh mắt bất thiện nhìn Minh Lịch.
Có điều, Minh Dịch vẫn như cũ ung dung cười cười. Vẻ bí hiểm này của Minh Dịch làm cho biết bao người chột dạ, tự hỏi không biết tu vi của người này thật ra cao tới đâu mà sao lại ngông cuồng như vậy!
Nhưng cuối cùng, câu hỏi này đã được Minh Dịch trả lời. Mà còn trả lời theo một cách không ai hay bất cứ người nào dám nghĩ đến.