Định Mệnh

Chương 8-1




Sau khi ăn cơm no nê thì Meun Janpubet và Jameun Srisornrak cùng nhau đem bát đĩa đi rửa ở gần nhà chòi. Còn vị vua chúa tể cuộc đời thì có Praya Chonakun* hay gọi là nai Thongkam ngồi ở sạp để bảo vệ. Thời gian càng trôi qua thì cả bốn lại càng có dáng vẻ cảnh giác hơn, đến mức Pudtan không thể không nghi ngờ. Cô vừa đặt cái thúng đựng rau ăn kèm cất vào trong lán bếp thì nhìn thấy nai Thongkam ngoắc tay gọi, tựa như cần nói gì đó. Pudtan mỉm cười bước đến vì nghĩ rằng hẳn là chuyện tiền bạc mà đối phương nhận lời sẽ trả làm tiền thức ăn. Nhưng bỗng dưng cô cảm thấy lạnh lẽo trong ngực đến mức dựng cả lông lên, tiếng chim tiếng sóc vừa nghe thấy ban nãy liền im bặt. Ngay cả gió cũng dường như ngừng thổi, gà trong giỏ vốn lẽ ra nên động đậy thì lại trở nên yên lặng như thể bị yểm bùa cho ngây dại. Hai người đang rửa bát liền buông công việc trong tay rồi chạy ào đến sạp tre, dao găm trong tay được rút ra trong khi bao bọc xung quanh chắn nguy hiểm cho chủ, giật mình cấp bách nên chính Pudtan cũng bắt lấy cái cán chổi tre trong khi kinh ngạc nhìn.

*Đọc là ‘prà dà chồ nà cùn’

**Để người đọc đỡ bối rối thì mình liệt kê lại một số nhân vật quý tộc xuất hiện bên cạnh nhà vua nhé. Nhóm người phủ nội vụ cùng nhau đến gặp nhà vua trong hoàng cung vào lần trước có 3 cận thần mà tước vị ngang nhau:

Ai Rit – Meun Maharit

Ai Jod – Meun Chitpuban / Jorge Phaulkon

Ai In – Meun Janpubet 

Còn việc nhà vua ra ngoài lấy thân làm mồi nhử lần này có thêm hai người nữa, mà hai tước vị này đều cao hơn Meun. Jameun thường là những người đứng đầu trong phủ nội vụ.

Ai Ming – Jameun Srisonrak

Ai Thongkam – Praya Chonakun 

Nhóm khoảng 10 người có vũ khí đầy trong tay cả kiếm cả dao găm bu đến, trên đầu có khăn màu sậm che đầu che tai, thái độ cáu kỉnh đầy ý đồ xấu như đến đòi nợ cuộc đời. Pudtan lùi lại đứng đằng sau bốn người vốn cùng nhau đứng dạng chân.

“Ai In bảo vệ Mae Pudtan.”

“Thưa vâng.” Chàng trai gương mặt anh tuấn bước đến cạnh cô đủ khiến cho ấm lòng phần nào, nhưng tình huống lúc này cực kỳ không nên buông lỏng nhất. Nhóm người xấu lao vào ẩu đả mà có mục tiêu xác định, và xem ra người được nhắm lấy đầu là trưởng nhóm có tên là nai Petch. Cả ba người công kích đối phó với người mới đến, áp lưng lại với nhau một cách có kế hoạch như thể đang quay phim. Nhiều lần đáng kinh hãi đến mức Pudtan không kịp dằn lại tiếng thốt giật mình. Võ phòng thân mà cô từng học coi như không thể dùng có ích với người có kiếm pháp thế này. Vì điều cô học toàn là chiến đấu cự ly gần để có thể sống sót dành cho phụ nữ yếu đuối mong manh. Thế nên điều có thể làm được lúc này chỉ là siết chặt cái chổi trong tay, có vài người bị đạp ra khỏi nhóm nai Petch thì cô quật cán chổi đánh liên tục vào đầu và đạp cho ra xa khỏi người. May là có em In đẹp trai giơ dao găm phụ chắn cho nên tình hình không tồi tệ lắm. Kiếm không có mắt vung đâm đến nhắm vào tính mạng của chúa công khiến cho hai người còn lại bắt đầu căng tay. Nhưng trải qua không bao lâu thì mừng rỡ vì thấy nhóm người mặc trang phục lính hoàng cung vây lại cùng với người mà cô quen mắt.

“Đến rồi sao anh Rit?” Meun Janpubet hét hỏi một cách vui vẻ và nhẹ nhõm.

“Xin lỗi vì khiến phải mạo hiểm, ta không nghĩ rằng sẽ vào sâu đến tận vườn bà Kui.” Meun Maharit nói một hơi rồi vội dồn lực tả xung hữu đột cùng với số lượng lính gan dạ nhiều hơn. Khi thấy chúa công bắt đầu thả lỏng và gật đầu như tín hiệu để cho làm theo kế hoạch thì liền nương tay cho vài tên trong nhóm kẻ xấu. Để sau đó tiếp tục là trách nhiệm của Luang Chitpuban hay Jorge Phaulkon. Những kẻ xấu còn lại thì bị đâm bị thương, nhưng khi bị bắt thì lại dùng kiếm cắt cổ tự tử theo nhau. Vài người dường như còn thở thoi thóp sẵn sàng từ biệt thế giới này trong mỗi một giây thì trông ra không một ai sống sót được.

“Dã man.” Tiếng thốt lên đó khiến cho Meun Maharit cau mày rậm nhìn người con gái là đối tượng tranh chấp trước kia của mình. Pudtan nhìn đám xác nằm la liệt trên sân cỏ trong nhà cùng sắc mặt gần như thiếu màu máu. Dù cho không sợ máu, không sợ ma và thích xem phim kinh dị máu tạt màn hình, nhưng khi nhìn thấy thế này thì cũng khó mà dằn lòng.

“Ngươi sao lại ở đây được? Đây chòi của ai? Của ngươi à?”

“Phải, nhà tạm thời của ta, nhưng đây là chuyện gì? Đám người này là ai? Và tại sao…”

“Không phải chuyện để ngươi hỏi han lúc này, để sau ta sẽ giải thích cho hiểu. Bây giờ tĩnh miệng tĩnh lòng trước đã.” Dù cho giọng chặn họng có hơi đanh một chút nhưng cũng chứa ý an ủi do biết rõ rằng nữ nhân khó mà chấp nhận được hình ảnh đâm giết thế này.

“Người thế nào rồi ạ? Có bị thương, bị kiếm đâm hay không, thưa tâu đức vua*?” Pudtan khi nghe thấy thì đến mức đứng ngây ra mở to mắt. Mọi người đều cùng nhau quỳ gối lạy đến mức cô phải ngồi dán theo xuống đất một cách tự động.

“Ta không sao, kiếm bén không thể đâm đến được ta. Hắn quả thật là táo tợn đúng như ta nghĩ. Nếu thằng Jod làm không thành công thì xem ra sẽ mệt vô ích. Cái đám còn lại thì lại tranh nhau tự sát tách tách. Quả là trung thành với chủ của chúng.” Chất giọng phẫn nộ cùng với sắc mặt dữ dằn khiến cho Pudtan dần dần rút người lại ngồi xếp chân một bên thấp xuống đất. Dù cũng đã suy nghĩ biết rằng nai Petch này không phải người thường nhưng chỉ nghĩ rằng là quý tộc cao cấp, ai mà ngờ lại là gì đó cao hơn mà cô nghĩ rất nhiều. Cô thầm nuốt nước bọt cực kỳ nghẹn cổ rồi nghe giọng đó gọi tên mình.

“Mae Pudtan, ngươi hẳn là giật mình hoảng hốt. Ta nghĩ định bảo ngươi tránh lên nhà nhưng không kịp, bọn chúng lại đến trước.”

“Giật mình ạ, nhưng cũng không phải rất giật mình.” Pudtan lại càng rạp thấp hơn, không dám nghĩ liếc mắt nhìn lên dù chỉ một chút.

“Ờ, tốt, ta thích nữ nhân không ồn ào ầm ĩ, hở một chút thì khóc lóc gây bực mình. Ngẩng mặt lên đi, cứ cư xử thoải mái giống như lúc chưa biết ta là ai.”

“Nói ra thì cho đến lúc này, dân nữ vẫn chưa biết người là ai ạ, chỉ biết là dòng máu hoàng gia*.” Pudtan dần dần nâng người lên trong khi nói một cách ái ngại, vẫn còn nghĩ thấy lạ khi vị hoàng tộc nhìn thấy trước mặt có dáng vẻ quen thuộc với sự bình dân bình thường. Nhà vua Sanphet IX nghe thấy lời mà dân nữ này nói thì cười vang khắp cả khu vực.

*Ở chỗ này, tại sao Pudtan lại chưa biết nai Petch là vua, thì quay trở lại vài đoạn trên, ở chỗ Meun Maharit hỏi han đức vua xem có bị thương hay không. Mình dịch là ‘thưa tâu đức vua’, nhưng thực chất trong từ gốc tiếng Thái không có từ ‘đức vua’. Mà từ พระพุทธเจ้าข้า, đọc là ‘pra pút tha chao ka’ là cụm từ mà nam giới dùng ở cuối câu trong khi nói chuyện với đức vua hoặc chủ nhân cấp cao thời phong kiến. 

“Ai Rit, nói với nàng xem ta là ai, và nói cả luật lệ rằng nếu ta đến với trang phục thế này thì nên làm thế nào. Để lần sau có thể ta lại đến chơi lần nữa thì sẽ không khiến cho hỏng chuyện.” Nhà vua cho rằng người con gái trước mặt là người thân của Meun Maharit, nên họ hàng với nhau thì cũng nên nói sự thật cho nhau.

Sau đó liền quay người lại ra lệnh cho nhiều quân lính hoàng cung đỡ lôi thân thể vô hồn của đám phản loạn đi quăng ở nghĩa địa ngoài thành. Và còn giải quyết dọn dẹp mặt đất vốn là bãi chiến trường để không có vũng máu nào vương lại, do cân nhắc rằng Pudtan hẳn là ngại không ít khi có người đến nằm chết trước nhà thế này.

Khi nghe lời kể của Por Meun chân nặng đến khi hiểu chuyện thì Pudtan thoắt thảng thốt. Hóa ra nai Petch là vua của thời đại Ayutthaya này. Dù cho cô không quan tâm lịch sử đến thế nào nhưng cô cũng không ngốc để mà không biết rằng thời xưa thì vua được sánh giống như chúa tể cuộc đời có thể chỉ cho ai chết hay ai sống cũng được. Chắc chắn rằng người cần chết không phải cô, luật lệ phép tắc của người thời đại này liền là kiến thức cấp bách mà cô cần học hỏi, nhưng điều khiến cho phải nặng lòng đến mức phải thầm thở dài nhiều lần là vì lời nhắc lại của Meun Maharit.

“Ta nghĩ rằng đức vua hẳn sẽ còn thăm thú bên ngoài thành nhiều lần nữa. Và có thể đến nhà của ngươi, nguyên nhân do cách không quá xa nơi này là nhà so gà có rất nhiều người, cả trong lẫn ngoài thành đi lại so gà chọi thường xuyên. Nếu như ngươi gặp đức vua bên ngoài thì hãy giữ mồm giữ miệng và nói với đức vua như người bình thường, thì người sẽ hài lòng.”

“Hiểu rồi ạ.” Trong khi là mệnh lệnh của chúa công trong thời đại này, cô liền chỉ có thể cúi mặt nhận lời một cách tử tế. Khi xong chuyện thì cả nhóm người liền giải tán, nhưng tất cả lại phải dừng khựng lại khi nghe thấy giọng gọi một cách ái ngại của Pudtan.

“Có chuyện gì sao Mae Pudtan? Nếu là chuyện quyển sổ duối thì ta sẽ tìm ngươi lần nữa. Lúc này ta có chuyện phải đi xử lý cho xong trước.”

“Chuyện đó ta hiểu, ta gọi không phải vì chuyện đó mà là vì.. ờ.” Pudtan giơ ngón trỏ và ngón cái của bàn tay phải lên chà tới chà lui một cách bẽn lẽn đến mức tất cả những người nhìn đến phải hoang mang.

“Tiền thức ăn…” Dứt lời của Pudtan, vị vua uy nghi liền cười lớn đến mức không khí chấn động, nâng tay đập bộp to vào bắp đùi.

“Ờ, phải vậy chứ. Xảy ra chuyện loạn nên quên mất, Ai In mang túi tiền đến trao cho Mae Pudtan ngay đi.” Cả bốn người cùng ăn một nồi cơm liền cùng nhau cười lớn một cách khôi hài. Meun Maharit đến mức nhướn mày nhìn người con gái kỳ lạ càng lúc càng quen thuộc. Nàng có sự kỳ lạ không khác gì mẹ và em gái nhỏ của bản thân, trông ra còn nặng hơn nữa. Ngay cả sự e dè đối với hào quang thấy rõ của Mae Pudtan thì vẫn không thể đọ lại được khát khao cục tiền của nàng, quả thật là gan dạ.

Trước khi đi theo đức vua thì Meun Maharit lưỡng lự trong chốc lát, rồi mới quay sang hẹn cùng Pudtan lần nữa.

“Chiều mai ta sẽ đến tìm, đến gặp nhau ở khúc sông cong mà chúng ta gặp nhau lần đầu tiên để nhắc lại sự việc cho rõ ràng. Để ngươi sẽ thôi âu lo và biết rằng quyển sổ duối kinh Kritsana Kali là của người nào.”

“Thưa vâng.” Pudtan chỉ có thể nhận lời trong khi lỡ nhìn đám người dần dần lần lượt đi lên thuyền được cột với cột gỗ ở gần khúc sông cong.

“Quyển sổ duối đó quả thật là kinh Kritsana Kali sao? Nó là thế nào nhỉ? Mà cái gì là kinh Kritsana Kali? Tại sao chỉ nghe tên thôi thì đã gợi cho nổi da gà không diễn tả được.” Cô ngồi chống cằm bắt chéo chân trên sạp gỗ tre trong khi suy xét ký ức lần nữa rằng ban đầu khi đến đây thì rốt cuộc đã ãxảy ra chuyện gì. Nghĩ rồi thì e sợ rằng dù cho thật sự có lại được quyển sổ duối đó thì cũng không biết liệu đó có phải là thứ sẽ đưa cô trở về thời đại của mình hay không. Pudtan ngồi suy nghĩ một lúc lâu trước khi nhớ lại sự việc vừa nãy.

“Coi nào, ít nhất xuyên không thì cũng không phí kiếp người sinh ra, được gặp một vị vua thời xưa. Tên Meun Rit nói là tên gì nhỉ? Vua Sanphet IX à? Thời đại nào nhỉ? Con Tan ơi là con Tan, giống như con khỉ được thủy tinh* vậy. Chẳng biết chuyện gì với người ta cả. Biết thế này thì lúc học bộ môn khoa học xã hội chuyên mảng lịch sử, chuyên tâm hơn vậy một chút thì tốt.”

*Ý nói người không biết được giá trị của món đồ quý giá mà mình có.

“Nói gì một mình thế ạ cô chủ Pudtan?” Tiếng gọi của nàng Eung khiến cho Pudtan giật mình bật dậy khỏi sạp tre, cảm thấy như linh hồn biến mất từ sự việc đâm giết vẫn chưa quay trở về với thân thể.

“Ôi! Hết cả hồn. Đang mải suy nghĩ điều gì đó ấy mà, chị Eung, anh Perm. Quay về rồi sao? Có mùng rồi phải không?”

“Có được rồi ạ, để đổi mùng thì tốt hơn. Cái mùng mới này thì cô chủ nên dùng, còn mùng cũ thì đem đến cho ta xài ạ.”

“Cũ hay mới cũng không có vấn đề gì đâu, không cần suy nghĩ nhiều. Không có vết rách thì dùng được rồi. À phải… Hôm nay ta trúng mánh, chị Eung đi thổi cơm thêm đi, phần thổi ban sáng có người đến xin mua ăn hết rồi. Ta có nướng cá lóc bọc muối để dành cho đấy, nước sốt seafood vẫn còn, để chiên cá mè vinh phơi gió cùng với xào rau ngót rồi chúng ta ăn thôi.”

“Trúng mánh sao ạ?” Nàng Eung chỉ nắm bắt được phần mà mình hiểu.

“Ừm, bự chảng luôn đấy.” Pudtan cười thành tiếng trong trẻo, bước lên trên nhà cất túi tiền mà sức nặng không hề nhẹ, để cho hai hầu tớ nhìn mặt nhau chớp chớp mắt. Nàng Eung dần dần thì thầm với nai Perm cùng với sắc mặt ngây đơ.

“Dằn lòng đi Ai Perm, cô chủ chúng ta thiếu hụt một chút nhưng không lãnh đạm vô tình thì coi như là tốt rồi.”

“Ngươi nghĩ Mae Pudtan kỳ quặc sao con Eung?”

“Ta cũng không biết, đi thôi, kẻo chủ mắng chúng ta chậm chạp. Ngươi đi bổ thêm một chút củi đi, cô chủ làm thức ăn bán cho ai cũng không biết, gần hết củi cả bếp.”

* * *

Nắng dịu gió xuống trở chiều mà bà Kui vẫn chưa về nhà, Mae Glin nhìn trái phải khi thấy vắng bóng người thì mới rón rén vào trong gian phòng ngủ của bà Kui. Nàng lưỡng lự, có thái độ ngẫm nghĩ một lúc lâu trước khi quyết định. Tay chân run bắn dần dần vươn ra tra chìa khóa của rương mà nàng lén kéo ra từ hốc vải trên eo của bà Kui hồi ban chiều, trong lúc bà của nàng đang chợp mắt ngủ trong ngày để giữ sức đi giao lá trầu sau khi tỉnh dậy. Khi mở được rương thì Mae Glin rướn tìm cho đến khi nhìn thấy mục tiêu thì vội cầm ra nhét giấu trong hốc vải. Nàng vội rón rén ra khỏi phòng một cách nhanh nhẹn rồi đi thong thả về phía gian phòng ngủ của mình, càng nghĩ đến thái độ cao ngạo sẵn sàng đánh nhau của người con gái khác xứ thì nàng lại càng tức tối. Nếu không làm gì cho người con gái đó ho ra máu thì không phải là nàng Glin nữa rồi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.