Định Mệnh

Chương 25-1




Mae Glin ngó nhìn về phía rạp kịch mà nhóm người quý tộc đang ngồi, khi nhìn thấy Pudtan ngồi cùng thì không nhịn được mà châm biếm với bà Kui vốn cùng nhau đến buổi lễ ăn mừng ngày đầu tiên.

“Bà, nhìn Mae Pudtan đấy đi, nàng ta ngồi nhơn nhơn giữa mấy quý tộc mà không thấy ngại gốc gác bản thân à?”

“Con Glin, ghen tị phúc phận người khác sao?”

“Nào có, ta chỉ là khó ưa, ta thừa nhận nàng ta không có xấu xa gì khi không tính chuyện với ta do e ngại bà, nhưng bảo ta đi đối xử tử tế với nàng ta thì cũng không làm được.” Bà Kui nghe xong thì chỉ có thể lắc đầu một cách ngán ngẩm, nhưng khi ánh mắt chạm với thân thể của Moo Song đang mỉm cười đi đến từ xa thì trầu trong miệng bị nhổ vào cái bô mà người hầu mang đến ngay lập tức.

“Ta còn nghĩ bà Kui và Mae Glin sẽ không đến chứ, chờ ở bến thuyền thật lâu.”

“Còn ngươi thì sao Moo Song, hơn 20 người vợ không đến sao?”

“Đến chứ bà, ngồi ở trên chiếu chỗ rạp Khon kia. Mae Glin đã ăn cơm uống nước gì chưa?” Mae Glin không trả lời mà bước đi tránh sau lưng bà của mình, khiến cho bà Kui không thể nhịn mà không cười cùng sự hài lòng.

“Đi tìm vợ mày đi, đừng động đến cháu ta.”

“Muốn cháu bà sống với bà thành gái ế kẹt trong nhà hay sao mà lại lo lắng thế kia? Để ta sẽ quay lại nhé, cấp trên của ta ngó đến tìm rồi.”

“Ờ, đi rồi đi cho khuất, không cần quay về đâu.” Bà Kui nói buồn cười trước khi quay lại đánh nhẹ vào mu bàn tay cháu gái.

“Ế thì ế chứ có làm sao, tiền thì chúng ta có đến gần như ngập nhà, không cần có chồng thì cũng thoải mái đến tận kiếp sau.”

“Vâng, nhưng nếu có thì cũng tốt ạ, ta muốn biết có chồng thì tốt thế nào mà người người lại muốn có quá.”

“Con kỳ quặc, không phải lén đi nói chuyện với Mae Pudtan nên suy nghĩ mới lệch đi thế này chứ?”

“Bà đừng trêu ta, ta ghét nàng ta đến thế, đi tìm chỗ ngồi thôi ạ.” Nàng Im, nàng On và hai người hầu nam vội rút đi tìm chỗ tốt trải chiếu cói luôn mang theo người trong khi mở gói đồ ăn chơi cho chủ của mình một cách mỉm cười tươi tắn.

* * *

Tên Kam trà trộn vào đám người đông đúc vốn đến buổi lễ ăn mừng trong khi vươn nhìn về nhóm hầu tớ của nhà quý tộc vốn đang cùng nhau ngồi cách rạp kịch không xa, rồi ánh mắt lóe lên khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc. Nàng Eung vợ của hắn ngồi cười bông đùa trong nhóm hầu tớ, mặt mũi dáng vẻ trông tốt lên rất nhiều, hẳn là nhờ chủ nhân nuôi tốt. Hắn ẩn mình vào trong nhóm người mà bắt đầu dày đặc lên trong khi canh chừng thời điểm cùng với thêm ba tên đồng bọn nữa.

“Tao khổ cực thế này mà mày lại sống sung sướng con Eung, mày phải bồi thường cho tao…” Tên Kam lẩm bẩm, ánh mắt giống như con bò điên không rời khỏi thân hình vợ mình, rồi tận dụng cơ hội khi nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp chủ nhân của nàng Eung đang gật đầu rủ rê gì đó, hắn cùng đồng bọn liền tránh ra khỏi nhóm người đi về phía bụi cỏ có giấu vũ khí.

* * *

“Bà, ta muốn đi đồng.”

“Ơ vậy sao? Nếu thế thì đi đi, cho đến khi đức vua đến, đến khi nhà sư tụng kinh thì chắc là còn lâu. Trời còn sáng trưng thế này.” Mae Glin cho nàng Im đi theo như mọi khi, khi đến khu vực đồng vốn là lùm cỏ thì vô tình gặp phải kẻ thù.

“Ơ Mae Glin, cũng đến chơi lễ sao?” Pudtan chào hỏi cùng giọng nói rủ rê thân thiết. Sau khi tỉnh dậy lần đó, cô cố gắng làm món ăn mà cho là ngon gửi tặng đến Mae Glin ở nhà bà Kui đều đặn. Ban đầu đối phương bất bình nhưng lâu rồi thì cũng dịu đi, Pudtan tương đối chắc chắn rằng Mae Glin hẳn là một kẻ thù tiền kiếp của mình nên muốn bồi thường, ba năm qua dù cho bị trách cứ bật lại thì cũng chưa từng để tâm.

“Nào phải chỉ mỗi ngươi có thể đến chơi.” Mae Glin nói một cách lạnh nhạt xong thì bước biến mất vào trong cách đồng, Pudtan và nàng Eung cùng nhau thở dài.

“Đi thôi chị.”

“Con Eung! Lần này mày không thoát khỏi tay tao đâu.” Giọng nói quen tai nàng Eung vang lên cùng với người quen thuộc.

“Ai Kam!” Nàng Eung thốt lên trong khi giật kéo tay chủ chạy về phía bến thuyền bên cạnh chùa, do thấy trong tay tên Kam và đồng bọn có kiếm sắc nên cực kỳ không nên đối đầu. Miệng thì hét vang kêu người đến giúp, còn Pudtan nhìn trái phải cho đến khi nhìn thấy khúc cây dùng để xây dựng rạp Khon rạp kịch vốn là gỗ tốt mà hẳn là tương đối cứng, thì bắt lên cầm trong hai tay.

“Xảy ra chuyện gì?” Mae Glin vốn xong công chuyện đang quay về lại nghe tiếng la hét cứu giúp thì thấy là Pudtan cùng người hầu của nàng, cùng với bốn người đàn ông vạm vỡ.

“Mae Glin trốn đi đã, nguy hiểm.”

“Tao không cho đi, mày đi thì mày chết. Mày im đi con Eung, nếu không thì tao nhất định sẽ đâm chủ của mày, mau đi xuống thuyền.” Tên Kam quơ kiếm đến ra vẻ dọa, khiến cho biết rằng hắn đủ có kỹ năng. Ba tên đồng bọn cũng vây đến bắt lấy Mae Glin và nàng Im, cố gắng dùng tay bịt miệng vốn đang la hét nhờ người đến giúp. Pudtan đến mức toát mồ hôi do kiếm pháp học suốt cả năm thì chỉ từng múa cácá tư thế chứ chưa từng chiến đấu thật sự trong tình huống cực kỳ như thật thế này trước kia.

“Muốn cái gì? Dây chuyền, nhẫn, đai lưng sao? Lấy đi, nhưng hãy thả ta ra.” Mae Glin run rẩy cả người nài nỉ.

“Chúng mày xuống thuyền hết đi.” Pudtan quyết định lao người đến cùng tư thế tấn công, chính tên Kam cũng giơ kiếm lên đón lấy ngay tức khắc. Cả hai giao đấu hai ba đường, tên Kam bị khúc gỗ đập cho một phát. Nàng Eung cố gắng quẫy trốn khỏi tay của một kẻ xấu trong khi la hét gọi người đến giúp lần nữa nhưng lại không ai nghe thấy. Có lẽ vì âm thanh của dàn Mahori trong buổi lễ to át tiếng của các nàng, cánh đồng vốn dùng để giải tỏa nỗi buồn nằm cách rạp nghi lễ khá xa nên hành động của các nàng trở nên vô ích. Pudtan và tên Kam đấu với nhau thêm một chốc, cuối cùng thì kiếm sắc cũng thắng, khúc gỗ trông cứng cáp lại gãy mất trong tay. Mắt tên Kam ánh lóe lên cùng nỗi đau và sự tức giận nên liền ngửa kiếm hết cánh tay, nhưng trước khi mũi kiếm quất xuống da thịt thì nàng Eung lại quẫy thoát ra khỏi tay của kẻ bắt nàng rồi không chần chờ lao đến che cho người cô chủ.

“Ta chịu rồi anh Kam, đừng làm gì cô chủ ta, ta chịu hết. Anh muốn đem ta đi bán hay muốn làm gì cũng được, lúc này ta đã tự do rồi, không là hầu tớ của ai hết, nếu anh đem bán thì sẽ không chịu hình phạt nào. Hãy thả cô chủ Pudtan và cô chủ Glin đi đi.”

“Nghĩ rằng ta sẽ thả chúng mày đi sao? Thằng Pan, thằng Kom, thằng Jiak, đưa hết toàn bộ bọn chúng xuống thuyền, lần này bố đây sẽ bán hết cả bốn đứa, giàu chắc rồi mày ạ.” Pudtan và Glin bị bắt ngồi chung một chiếc thuyền trong khi bị bắt trói miệng trói tay không để cho la hét nhờ ai cứu giúp. Dây thừng có hạn do không ngờ rằng sẽ bắt thêm hai người so với đã nghĩ, tên Kam liền buộc trói tay Mae Glin vốn ở gần hơn bằng dây thừng đã chuẩn bị đến, còn người khác thì dùng vải trắng mà bọn chúng thắt bụng.

“Mày đừng có la hét đấy, nếu không tao chém bay đầu.” Tên Kam dọa trong khi ngửa kiếm như thể sẽ thật sự chém xuống, Mae Glin liền đến mức nước mắt chảy dài không dám hó hé một lời nào. Còn nàng Eung, nàng Im thì ở trên một chiếc thuyền khác, cũng có người cầm kiếm dọa giết.

Bọn chúng chèo thuyền đi vòng đường khác để tránh bến thuyền chính, cho đến khi gần đến cửa sông, Pudtan thấy rằng nếu qua cửa kênh này thì tương lai của cô và người chung số phận hẳn sẽ không quá tốt. Khăn rằn không thể nào buộc chặt tay như dây thừng được, nhúc nhích tới lui không bao lâu thì đủ lỏng để giật ra cho tay được tự do. Cô vội lắc người cùng với dùng sức nặng của bản thân kéo cho đến khi thuyền nghiêng lật, tiếng hét thốt vang từ cả bốn kẻ xấu, nàng Eung, nàng Im thấy thế thì vội bắt chước cô chủ Pudtan đến khi cả hai chiếc thuyền cùng lật, ngay cả kiếm cũng chìm hết.

Những người chèo thuyền đi ngang khi thấy thì đều vội đến giúp đỡ. Khi nhìn thấy mọi người bắt đầu bẻ đầu thuyền đến giúp nhiều hơn thì cả bốn kẻ xấu ai nấy đều tách nhau ra bơi lên bờ. Cùng lúc viên tuần tra thành và thị vệ hoàng cung vốn được ra lệnh kiểm tra khu vực đó đến. Nàng Eung, nàng Im vội hét nói bắt kẻ xấu đang ướt sũng ở cả hai bên bờ, do có nhà dân nên bọn chúng nhanh chóng bị bắt. Ba người đàn ông vội chỉ điểm là được thuê từ tên Kam để đi cướp bóc giết người, tiền cướp được làm tiền thuê.

Khi có thể lên bờ thì Pudtan liền nhìn kiếm Mae Glin nhưng lại không thấy, lúc nhìn ra giữa kênh thì thấy Mae Glin đang nhô lên thụp xuống trong dòng nước vì không tháo được sợi dây.

“Mae Glin!” Pudtan lên tiếng gọi cùng sự giật mình khi nhìn thấy Mae Glin dường như hết sức trong không mấy chốc nữa, cô liền vội đạp người xuống nước lần nữa. Khi cô đến nơi thì thân hình Mae Glin đang chìm xuống dưới nước do nước cửa kênh tương đối xoáy, cô bắt lấy người Mae Glin rồi kéo lên trên mặt nước, may là đối phương chưa bất tỉnh.

“Ngửa người cho nổi được chứ Mae Glin, để ta lôi cho, đừng quẫy nhé.” Cô vội nói trước khi dùng một cánh tay khóa người Mae Glin lại để lôi lên bờ. Khi có thể lên bờ thì Mae Glin đến mức lao đến ôm cánh tay Pudtan trong khi vừa òa khóc vừa thấy nhẹ lòng, giật mình và sợ chết. Vừa nãy nàng cảm thấy như thể cái chết ở gần trong tầm tay bắt lấy của người con gái mà nàng ghét bỏ.

Pudtan cảm thấy như thể nghe thấy tiếng vụt toác ra của điều gì đó từ phần sâu thẳm trong não. Hình ảnh của Karaket tức tối rằng người chết ở khúc sông cong nhà bà Kui không phải Jantharawadee vụt lên, cùng với hình ảnh cái chết đầy thống khổ dưới nước của nàng Daeng, ánh mắt thù hận của linh hồn nàng Daeng và cuối cùng là nụ cười của nàng Daeng bật lên trong não như thể đoạn trailer phim điện ảnh đang được chiếu.

Cái mát lạnh vốn không đến từ nước thấm trên người mà từ linh hồn bên trong khiến cho cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái cả người. Khi cô chạm ánh mắt đầy nước mắt và có ánh hoảng hốt của Mae Glin thì cô nhận biết rằng linh hồn của kẻ thù tiền kiếp này đã tha thứ điều cô từng làm trong kiếp trước và lần này thì Pudtan là người khóc. Cảm giác hối hận về lỗi sai của bản thân bức bối thống khổ còn hơn là cái nóng từ ngọn lửa địa ngục từng thiêu cháy cô khi ngồi thiền.

“Ta xin lỗi, con Daeng, ta xin lỗi.” Cái chất của Pudtan và Karaket hòa lẫn vào trong chất giọng đó, nàng Eung và nàng Im nhìn cô chủ của mình đang ôm cổ nhau khóc lóc như thể có người chết trong khi quay sang nhìn chăm chăm mặt nhau. Vừa không chắc chắn rằng bọn họ có nên ôm cổ nhau khóc theo hay không, cuối cùng hai người hầu cùng nhau lau nước mắt của mình.

Dù Mae Glin không mấy hiểu lắm nhưng lúc này nàng lại cảm thấy nhẹ lòng như thể có gì đó từng gánh lấy cả đời bị nhấc ra buông bỏ. Ánh mắt nàng nhìn Pudtan dịu dàng hơn, khi nhìn nhìn rồi thì cái nàng kỳ quặc này cũng có sự đáng yêu không ít, hơn nữa lúc này lại còn có ơn cứu mạng.

“Vừa nãy ngươi nói gì thế Mae Pudtan?”

“Ta nói rằng ta xin lỗi… xin tha thứ, ý ta nói là ta xin tha thứ vì từng nói năng không tốt với ngươi đến mức khiến cho ngươi giận nhiều lần.” Mae Glin ngồi ngây ra cùng sự không ngờ.

“Chính ta mới phải xin tha thứ, lòng dạ ta mù quáng chưa từng nhìn thấy ngươi là người tốt, và cảm ơn đã cứu mạng ta, nếu không có ngươi thì ta hẳn đã chết trẻ thành ma nước ma da rồi.” Hai cô nàng đều mỉm cười với nhau cùng sự chân thành.

Khun Pipatratchasin vốn biết tin từ thị vệ thành đến báo tin rồi vội ngồi thuyền mà nai Chom và nai Jerm cùng nhau vội chèo đến cửa kênh, thì nhìn thấy xa xa có nhóm dân làng đang cứu hai chiếc thuyền cùng với gom cây chèo từ dưới sông lên. Khi lên bờ rồi nhìn thấy hình ảnh Pudtan và Mae Glin ướt sũng cả người đang gửi nụ cười ngọt ngào đến cho nhau thì lấy làm lạ.

“Mae Pudtan.”

“Khun Pi.” Pudtan đứng dậy khỏi mặt cỏ bước về phía Khun Pipatratchasin.

“Thế nào rồi? Không bị đau bị thương ở đâu đúng không?”

“Không đâu, có đau cổ tay một chút do bị trói đến mức phải dùng sức kéo ra.” Cô đưa cổ tay lằn đỏ cho chàng trai quý tộc nhìn.

“Bây giờ thị vệ thành đã bắt được đám bắt cóc nàng hết rồi, bao gồm cả Ai Kam chồng nàng Eung.”

“Ta sẽ không để cho nó là chồng ta nữa, ngài Khun xin hãy giúp cho ta ạ. Ta sẽ báo án ly hôn không để cho nó có quyền với ta nữa.” Lời nói gan dạ của hầu tớ cũ đáp ngược lại khiến cho Khun Pipatratchasin chớp chớp mắt. Cuối cùng thì suy nghĩ nhận ra rằng có lẽ do nàng Eung ở gần Pudtan nên cũng đã thẩm thấu điều mà người xứ này cho rằng là hành động lệch lạc không nên làm.

“Được, ta sẽ cho người viết giấy ly hôn cùng với gửi giấy báo án cho. Còn tên Kam, ta sẽ cho nó ở trong tù cả đời không cho lảng vảng hại đời người khác thế này nữa.” Khi nàng Eung nghe thấy thì cười tươi đến mức thấy răng đen bóng.

“Con Eung mày không sợ à?”

“Sợ cái gì?”

“Sợ người ta sẽ đem ra bàn tán mày là con ly hôn chồng đến mức trở thành góa phụ dây dưa già*, cả đời sẽ chỉ toàn thấp kém.” Nàng Im hỏi nàng Eung cùng sự ngại miệng người đời thay cho người bạn.

*Dây dưa già: từ lóng ám chỉ người phụ nữ góa chồng lớn tuổi.

“Cô chủ Pudtan của ta dạy rằng con người ta nếu yêu thương bản thân đúng đắn, yêu thương bản thân bằng tri thức, thì không sợ phải thấp kém gì. Khi có mạng sống thì phải làm mọi thứ hết sức, đừng tìm chuyện đau khổ cho bản thân, nếu có đau khổ thì sửa chữa sao cho hạnh phúc. Chết đi thì sẽ không tiếc rằng chưa sống cho thỏa.” Pudtan vốn thấy hầu tớ của mình ưỡn ngực nói cùng sự gan dạ thì liền mỉm cười vui không ngớt… Thật là tự hào về bản thân chị quá… chị Eung. Khun Pipatratchasin nhấc khóe môi mỉm cười yêu chiều người con gái của mình khi nhìn thấy thái độ như thể gà mẹ nhìn gà con có thể tự đào bới tìm được đồ ăn của nàng.

“Ai Chom, đi báo cho cha ta rằng ta sẽ đưa Mae Pudtan về nhà thay áo vải trước rồi sẽ quay lại lễ ăn mừng lần nữa. Anh Jerm đến giúp ta chèo thuyền về nhà, nàng Eung, nàng Im chèo một chiếc nữa đưa Mae Glin về thay đồ ở nhà bà Kui đi.” Cả bốn hầu tớ gấp gáp làm theo lệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.