*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi luyện tập được một lúc lâu thì sức lực của Pudtan cũng bắt đầu hết. Meun Maharit nhìn chân bắt đầu không đứng vững của Pudtan rồi gọi bảo dừng tay.
“Hôm nay chỉ như vậy thôi, tay chân đuối sức đến gần như quyện vào nhau luôn rồi. Ngày mai là ngày thả lồng đèn, ta sẽ đến đón lúc trời tối, chuẩn bị sẵn để cùng nhau đi chơi hội.”
“Họ tổ chức hội ở đâu vậy ạ? Có xa không?”
“Nghi lễ hoàng gia Jong Priang hạ bộ thả đèn xuống nước thì thực hiện ở chùa Putthaisawan, để vái lạy thờ cúng tổ tiên đã xây dựng nên đất nước. Đến lúc chạng vạng thì đức vua và hoàng hậu trái phải, bao gồm cả phi tần và Phó vương sẽ đến mở nghi lễ cúng tế tổ tiên. Nhưng lúc đó thì nhóm các dân chúng bá tánh chỉ có thể cúi mặt, nào có thể ngẩng mặt nhìn, hơn nữa sẽ có màn chắn để không cho nhìn đến Người.”
“À, đã rõ ạ. Thế thì ta sẽ diện đồ đợi sẵn.” Meun Maharit bước dẫn trước quay về chòi chỉ có thể mỉm cười trên mặt do hài lòng về câu trả lời.
“Để ta đi tắm rồi sẽ đến nhà của dì Karaket, Khun Pi sẽ chờ ta hay sẽ về trước ạ?”
“Chờ.” Câu trả lời đáp lại ngay lập tức khiến cho người nghe lỡ mỉm cười, thừa biết rằng tên Meun này đây hẳn là đã mê cô mất rồi, vốn không có gì lạ khi mà cô xinh đẹp hot đến thế này… Pudtan chỉ có thể mỉm cười nhẹ trong khi đi lên thay đồ rồi xuống bến nước. Trong khi đó Meun Maharit bước đi múc nước rửa mặt mày, xối lên thân thể thấm mồ hôi của mình, rồi không thể nhịn không bước đến ngắm vườn rau của Pudtan vốn trông rất lề lối nhưng cũng có thứ gì đó lạ mắt. Cả cách trồng sầu đâu, trồng xả cách chừng ra từng khoảng đều nhau và loại rau bắt đầu lớn lên thì đều là loại rau có giá, không phải loại rau nhìn thấy nhan nhản khắp nơi.
“Khun Pi, ta xong rồi, cùng nhau đến nhà dì thôi ạ.” Pudtan vốn thoa mặt mịn có màu cam nhạt trên gương mặt đến mức trông xinh đẹp hơn trước thu hút ánh nhìn đến mức Meun Maharit nhìn chăm chú cùng sự lơ đễnh không dời mắt. Cô nàng mỉm cười một cách tự hào rồi vuốt nhẹ má mình.
“Mỹ phẩm đấy ạ. Đây là thứ ta sẽ đem cho Mae Kaew, Mae Prang dùng thử, có đẹp không ạ?”
“Thì đẹp, nhưng dù không có thì vẫn đẹp.” Người trả lời nói thản nhiên trong khi mỉm cười dịu dàng rồi mới chuyển thành sắc mặt nghi ngờ.
“Ngươi định trồng rau gì? Trông thật lạ mắt, không phải rau mà dân làng thường hay ăn có phải không?”
“À, ta sẽ đem đến bán cho đám người Hoa ở chợ nhỏ. Có củ cải, rau muống Tàu, bây giờ tháng 11*, ờ… tháng 12*, thời tiết đủ lạnh để trồng rau ôn đới. Còn mùa nóng, mùa mưa, ta sẽ liên tiếp thay đổi loại rau để đất không bị cằn cỗi.”
*Ở Thái, cách nói tháng trong thời hiện đại không dùng số mà là dùng tên. 12 cái tên cho 12 tháng có sự tương đồng với 12 tên cung hoàng đạo. Ví dụ như tháng 11 là ‘prứt xa jị cà dồn’, thì ‘prứt xa jị’ nghĩa là Thần Nông/Bò Cạp. Vậy nên Pudtan dùng cách nói hiện đại xong liền chuyển sang cách nói thời xưa là dùng số. Nguyên nhân hai tháng ở trên không trùng nhau là do dùng hai hệ thống lịch khác nhau. Tháng 12 theo lịch âm của Thái thường bắt đầu vào tháng 10 hoặc 11 của lịch dương.
“Cằn cỗi… cằn cỗi thế nào?”
“Ý là nếu chúng ta trồng tới lui cùng một loại rau thì cây rau sẽ kéo hết đi một loại chất dinh dưỡng, khiến cho đất thiếu chất. Nên chúng ta phải đổi loại rau trồng rồi thay bằng loại rau họ đậu để nuôi dưỡng đất.”
“Cớ gì ta nghe xong lại không hiểu nữa rồi.”
“Ta sẽ đưa ra ví dụ đơn giản vậy. Con người ta nếu cứ ăn tới lui loại thức ăn cũ thì chúng ta sẽ ngán khiến cho ăn ít lại đúng không ạ? Sự hoàn hảo của thân thể cũng sẽ giảm đi. Đám đất này cũng thế.” Ánh mắt thắc mắc biến thành sáng rõ, rồi cả hai cùng nhau đi xuống thuyền đến nhà Praya Wisutsakorn.
Nai Chom vốn dẫn trước đem đồ đạc đi cất nhìn về phía gian bếp thì khựng lại một chốc, rồi mới ngẩng mặt gật đầu với nai Jerm. Sau đó thì đi rón rén không hạ gót chân biến vào trong gian phòng ngủ của Meun Maharit để chuẩn bị quần áo cho chủ nhân đi tắm.
Nai Jerm quay sang nhìn chủ nhân rồi thì thầm nói, dù cho nhẹ tiếng thì Pudtan vẫn nghe thấy.
“Tiểu thư Praejin vẫn ở trong gian bếp ạ.”
“Cho hầu tớ mang bánh và nước trà lên cho Mae Pudtan ở đình giữa đi anh Jerm. Ta đi tắm trước đã.” Meun Maharit ra lệnh cho người hầu đáng tuổi cậu trước khi vội rút về phía bến nước mà nai Chom đã chuẩn bị sẵn đồ đạc cho hết rồi.
* * *
Tiểu thư Praejin rửa tay trong chậu đất rồi nhận lấy khăn từ người hầu đến lau từng ngón tay. Bàn tay mảnh khảnh trắng trẻo giơ lên lạy Ketsurang vốn đón nhận lấy trong khi ngồi mỉm cười yêu quý tiểu thư mảnh mai nhỏ bé.
“Hôm nay như vậy thôi nhé Mae Praejin, kẻo sẽ chiều tối mất. Những món ăn này hãy mang về cùng, cha mẹ ngươi được nếm thử tay nghề của con gái hẳn là vui lòng.”
“Vâng thưa cô.” Ketsurang đứng dậy cùng với liếc nhìn về đình lớn.
“Ơ, Mae Pudtan đến sao?” Một lúc thì nhìn thấy cả hai con gái của nàng cùng nhau mỉm cười nhẹ bước đến tìm Pudtan vốn đang ngồi nhai bánh ngon lành nên liền rủ tiểu thư Praejin đến tụ họp cùng.
Khi bước đến thì mới thấy Pudtan đang mở bọc vải cho nhìn thấy bên trong, là thố gỗ có nắp đựng hạt bột màu da và chùm bột* màu sắc xỏ dây và hũ gỗ đựng sáp mật ong hòa với màu tự nhiên. Pudtan giơ tay lạy chào Ketsurang rồi mới giải thích.
*Chùm bột như trong ảnh.
“Ta làm bột phấn chống nắng với thứ bôi má bôi mí mắt đến cho các em dùng thử ạ. Nếu có thêm vốn thì sẽ bỏ bột trân châu vào cùng, dưỡng da thêm một tầng. Hạt bột làm từ bột đá muối, bôi rồi thì mặt sẽ sảng khoái mịn màng, có thể chống nắng để sẽ không bị mụn. Nếu như Mae Prang đến thăm người trong cung thì thử mang gửi cho nữ quan trong cung nhé. Phòng khi họ hứng thú muốn có thêm thì đặt chị làm thêm. Giá không đắt đâu, chỉ 50 ốc tiền cho mỗi chùm, còn hộp phấn thì một cái 100 ốc tiền, dùng rất thuận tiện, chỉ cần treo lên rồi kéo lấy ra dùng từng hạt, pha với dầu nhục đậu khấu thơm nhẹ, lưu lại lâu, không độc hại. Và đây là thứ không thiếu được, mắt hồng, má hồng mà để cho môi tái thì cứ làm sao ấy. Sáp mật ong đun hòa với dầu nhục đậu khấu và bột nhục đậu khấu đỏ, để môi sẽ phớt đỏ, còn đẹp hơn cả chu sa của Tàu mà ngoài vốn hơi đậm màu rồi còn có thành phần kim loại nặng nữa, đáng sợ gần chết.” Pudtan bắt đầu bán một cách thuận miệng, cùng với chia đồ tách ra cho cả Ketsurang.
“Cảm tạ Mae Pudtan nhiều nhé, chia một phần cho tiểu thư Praejin được không? Dì xin mua cũng được.”
“Cầm lấy đi ạ, bộ đầu tiên sẽ không bán, để cho dùng thử trước. Tiểu thư Praejin da trắng thì để ta sẽ làm hạt bột màu trắng tách riêng ra thì sẽ tốt hơn. Hạt bột mà ta làm pha màu cho thành màu da nhẹ, hợp với nữ hai màu da ạ.”
“Nữ hai màu da sao?” Tiểu thư Praejin nhắc lại lời đến mức mất đi dáng vẻ lạnh lùng nhưng khi thấy không có người nào có dáng vẻ thắc mắc thì nàng không hé miệng hỏi tiếp.
“Thật tốt, cảm tạ nhé, để dì đi tắm rửa thay đồ trước nhé, vì đã nói với bà nội Jampa của các con rằng sẽ mang đồ ăn khô đến gửi cho chùa Dusit, và sẽ đưa Mae Praejin về.” Ketsurang nói xong thì gật đầu cho nàng Pin, nàng Yaem đi giúp tắm rửa thay đồ, để cho các cô gái thử mỹ phẩm mà Pudtan mang đến.
“Đẹp lắm chị Kaew.” Tiểu thư Prang thốt lên khi bôi xong màu hồng pha đỏ lên trên mí mắt của chị gái.
“Lễ thả lồng đèn ngày mai xem ra không có ai đẹp được bằng chị Kaew rồi chị Pudtan.” Nghe thấy giọng tươi sáng nói trong trẻo thì khiến cho thấy yêu chiều, còn tiểu thư Praejin chỉ có thể im lặng ngồi nhìn đồ đạc trong khi nghía mắt nhìn Pudtan cùng ánh mắt không thể đọc ra được.
“Nếu Mae Pudtan muốn bán thì mang hàng hóa đến nhà ta. Mẹ ta có nhiều cửa tiệm, sẽ đem ra bày biện cho, hẳn là sẽ bán tốt do màu sắc đẹp, dùng thuận tiện, Không cần tự đi rao bán để sẽ mệt không đâu.” Con gái Praya Gosathibordee nhẹ giọng do biết rõ rằng Pudtan chỉ là thường dân nên không cần cung kính chấp nhận tính làm người thân. Pudtan nghe thấy rồi thì nụ cười ngượng đi đôi chút.
“Chắc không tự rao bán đâu, nhưng tiểu thư Praejin lo liệu cho thì cũng thật tốt, cảm tạ tiểu thư Praejin nhiều.”
“Còn nghĩ là ai đến, Mae Pudtan đến sao?” Khun Ying Jampa bước ra khỏi gian phòng ngủ cùng với người hầu thân cận trái phải, rồi mới hạ người ngồi xuống trên phảng nhìn đồ đạc được đặt trên sàn đình.
“À, hạt bột, có chùm bột màu luôn sao? Màu sắc hình dạng thật là lạ mắt.”
“Chị Pudtan mang đến cho mẹ, chị Kaew và Prang đấy bà nội. Bột màu bôi mí mắt và má, rồi còn có sáp mật ong bôi môi màu đỏ tươi nữa.” Tiểu thư nhỏ bé vội báo cho bà nội rồi giơ chùm bột nhiều màu lên cho Khun Ying Jampa ngắm gần gần, cùng với cho chị gái chớp mắt chầm chậm cho bà nội xem.
“Quả là đẹp. Hèn chi có thể sống một mình, ra là có đầu óc kiếm sống thế này.”
“Cháu còn bảo Mae Pudtan mang hàng hóa đến nhà và đi bày bán trong tiệm của mẹ, hẳn là sẽ bán rất tốt.” Tiểu thư Praejin vội nói với Khun Ying Jampa do cho rằng thân thiết và biết rằng đối phương yêu quý bản thân không ít.
“À, Mae Praejin quả xứng là con của Praya Gosathibordee, biết suy nghĩ chuyện mua bán không khác gì ngài. Nhưng ngươi là con cái Praya chỉ cần học việc nhà là đủ rồi. Không bao lâu nữa có lẽ sẽ gả đi làm chính thất cho quan viên, không chừng còn là người vợ ngự ban của một vị quý tộc nào đó. Đến lúc đó thì sẽ chỉ chăm sóc chồng con.” Tiểu thư Praejin chỉ có thể cúi mặt phớt đỏ, và khi liếc nhìn thấy thân hình to cao của Meun Maharit vốn đã tắm rửa xong và đi ngang qua sân nhà bước thẳng đến, thì gương mặt lại càng phớt đỏ đến mức tiểu thư Kaew và tiểu thư Prang nhìn mặt nhau trong khi chớp chớp mắt, chỉ có Pudtan ngồi mỉm cười thản nhiên.
“Mae Pudtan tuổi tác bao nhiêu rồi?”
“Hai mươi rồi ạ.”
“Hai mươi rồi sao? Tuổi tác cũng đã nên cưới hỏi rồi. Xem nào, để sẽ cho Mae Karaket để ý giùm. Thật đáng tiếc để cho thời gian trôi qua lâu vậy, việc lựa chọn uyên ương ngoài việc phải xem tuổi tác thích hợp thì còn phải để cho tương xứng với danh dự bản thân. Đừng mơ mộng vượt quá địa vị, sẽ chỉ tổn thương bản thân, là con gái thì phải biết cẩn trọng, có hiểu hay không? Bà nói đây không phải chỉ nói đến mỗi Mae Pudtan đâu, bao gồm cả Mae Prang nữa. Còn Mae Kaew thì đã có vị hôn phu tương xứng rồi, xem ra không cần băn khoăn thêm nhiều.” Nụ cười của Pudtan sượng đi đôi chút, nhưng dù cho đôi chút thế nào thì người cao tuổi vẫn nhìn thấy.
“Por Rit đến vừa lúc. Để cùng nhau đưa Mae Praejin về nhé, che chở con bé cho tốt đừng để cho cha mẹ con bé trách rằng lơ là không chăm sóc cho con gái họ, để ngài Praya Gosa có thể nhẹ lòng. Mae Karaket cũng sẽ đi cùng vì cần đi đưa đồ ăn khô đến chùa Dusit và trông coi sự ngăn nắp trong gian bếp của chùa. Hãy đi cùng với mẹ đi.” Càng nghe thì Pudtan càng sáng tỏ trong lòng rằng Khun Ying Jampa hẳn là đang mong chờ cháu trai có đối tượng uyên ương như tiểu thư Praejin xinh đẹp và nhất định là cần kiềm kẹp bản thân cô lại trước.
“Thưa vâng. Mae Pudtan, Mae Kaew, Mae Prang đi chơi cùng nhau không?” Meun Maharit đáp nhận lời của bà nội một cách dễ bảo.
“Ta không đi được đâu, có lẽ cần về nhà trước vì cần tưới nước cho rau. Thời gian này rau không thể thiếu nước được.” Pudtan vội từ chối và khi nhìn thấy Ketsurang vừa hay đến tụ họp thì giơ tay lạy chào tạm biệt người lớn rồi xoay người xuống nhà một cách nhanh nhẹn. Khun Ying Jampa liền nhìn theo cùng với nụ cười hài lòng rằng cô nàng đáng tuổi cháu hiểu ý.
* * *
“Chị Eung, Khun Ying Jampa nhắc nhở ta không cho suy nghĩ gì với cháu trai của bà ấy vì địa vị khác nhau phải không chị?” Khi khuất khỏi nhóm người thì Pudtan không nhịn được để hỏi han cho chắc chắn.
“E là như thế ạ.”
“Trời… Rõ là đàn áp nhau mà. Làm như là dòng họ quý tộc rồi thì cao sang đến mức thường dân như chúng ta không thể chạm đến vậy. Ai mà muốn dính đến đâu cơ chứ. Đã nghĩ rằng Khun Ying bà nội không tầm thường mà, tiểu thư Praejin cũng chẳng vừa. Thấy ánh mắt nàng ta nhìn ta không? Như thể không muốn kết giao, miệng lưỡi cũng không vừa, rõ ràng còn nhỏ tuổi mà thấy trai một phát là đỏ mặt ngay. Chuyện này nhất định có điểm ẩn giấu.”
“Cô chủ ơi khe khẽ thôi, kẻo hầu tớ nhà này nghe thấy thì không hay.”
“Biết rồi, nhưng mà nó khó chịu. Ai đối tốt đến thì ta đối tốt lại, ai xem thường ta, ta cũng phải e ngại sao? Không đời nào.”
“Nhưng Khun Ying bà ấy nói cũng đúng ạ.” Nàng Eung phản bác nhẹ.
“Đúng thế nào được? Làm như ta muốn đeo bám cháu trai của bà ấy lắm vậy… Chị Eung, dù cho có người ghét ta đến thế nào thì ta cũng chịu được do đã quen rồi. Nhưng nếu xem thường rằng ta không biết thân biết phận thì ta không chịu được. Và tuyệt đối không bao giờ chịu luôn. Con người đều ngang bằng nhau, dù cho có địa vị xã hội không giống nhau nhưng nào phải có thể đến xỉa xói nhau dễ dàng chứ. Ôi! Nói rồi thì lên cơn, tâm trạng lên cơn mà, sôi lắm luôn, chị Eung có hiểu không?” Nàng Eung chỉ có thể cúi mặt không dám trả lời hay an ủi gì. Pudtan nhìn thái độ của nàng Eung rồi sự ưa tức giận cũng dần dần nhạt đi, người có cuộc sống đáng thương hơn cả cô vẫn còn có cho thấy ngay trước mặt.
“Nói ra thì thời này họ đều suy nghĩ như vậy hết cả. Ta là người nhầm kiếp nhầm thời. Ơi… kệ đi, nghĩ đến thì lại mất hứng mất tinh thần không đâu. Chúng ta về nhà tưới nước cho rau vận động cho ra mồ hôi thì hơn.” Pudtan kết luận trong khi bước xuống bến thuyền để quay về phía chỗ nghỉ của mình.
“Thế giới này chẳng công bằng gì cả, tại sao lại để cho người rất xinh đẹp như ta phải thông minh hiểu biết nắm bắt nhu cầu của người khác nhanh thế.” Nàng Eung vốn đang chèo thuyền liền liếc nhìn chủ nhân rồi chỉ có thể thở dài.