Định Mệnh

Chương 17-1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mảnh rau lớn nhanh theo như đã nghĩ, chỉ hai tuần trôi qua thì đã xanh mướt cả diện tích. Vài loại rau củ chỉ chờ thêm hai tuần thì đã có thể lấy ăn hoặc đem bán. Bột đá và đất sét trắng vốn được nghiền sẵn được hòa với nước có hòa màu đỏ tự nhiên như lõi tô mộc, lõi tử đàn, bao gồm cả mùi thơm từ lõi nhục đậu khấu. Màu xanh dương pha tím khi hòa chung với bột thì biến thành màu xanh da trời đều đến từ nước đậu biếc và lại còn có được màu vàng pha cam từ gỗ cây sung và cành hoa nhài san hô*. Khi đem bột màu đến bỏ vào phễu lá chuối nặn lên sợi chỉ thành nhiều hình trái tim nho nhỏ cạnh nhau trên lá chuối phơi gió đầy trong sân thì tạo màu sắc đáng nhìn.

*Hoa như trong ảnh, cảm ơn bạn sóc về thông tin tên hoa nè.

“Đây nếu có chút tiền thì sẽ mua trân châu về nghiền hòa vào cùng, hẳn là sẽ có giá đấy chị Eung.”

“Thưa vâng.” Pudtan gửi nụ cười đến cho nàng Eung vốn nghe theo toàn bộ mọi chuyện. Còn phần bột đá thì cô đem đến hòa cùng nước từ cành hoa nhài san hô, lõi nhục đậu khấu và lõi tô mộc để làm bột thoa mặt.

“Người có hai màu da mà đa phần hơi ngăm, nếu chỉ dùng màu vàng thì mặt sẽ trắng nhách. Pha một chút màu đỏ thì hẳn sẽ hợp với da hơn, nếu muốn cho mặt hơi phớt đỏ thì thoa blush on* chồng lên vậy.”

“Ba lặt on*?”

*Pudtan đọc trong tiếng Thái là ‘blặt òn’ nên nàng Eung nghe không hiểu, lặp lại là ‘bặt chà on’.

“Chùm bột màu hồng đỏ này đây này chị Eung, lấy mỗi trái tim ra dùng, thoa mí mắt hay thoa má đều được.”

“Nếu có cầy hương và ủ lên thì sẽ trở thành hạt bột thơm đàn hương đấy ạ. Chỉ dùng hoa nhài san hô và lõi nhục đậu khấu thì mùi và màu hẳn sẽ không lưu lại được lâu.”

“Đừng, đồ dùng cho mặt thì ta không muốn trộn quá nhiều thứ lắm đâu, lỡ mặt họ hỏng thì thay vì ta có danh tiếng, có khi lại hỏng danh tiếng cũng nên. Với lại ta không có học qua, không biết rằng phải dùng thành phần nào ít nhiều ra sao.”

“Đến học cùng Khun Ying Karaket đi ạ. Tiểu thư Prang, tiểu thư Kaew đều là học từ trong hoàng cung, hẳn có thể dạy cho cô chủ.”

“Ừ, đáng quan tâm nhưng để đấy đã, làm nhiêu đây đưa cho Mae Kaew, Mae Prang thử dùng trước. Để hàng hóa của ta sẽ có presenter giúp bán cho. Muốn tốt thì phải để cho nữ nhân trong cung thấy. Nếu họ muốn thì để cho đặt rồi chúng ta hãy làm. Nếu ta không có mặt thì chị Eung cứ làm gửi đến để có thật nhiều tiền, tốt gần chết.” Nàng Eung cố gắng tỏ vẻ như tai cuốn theo gió* với ngôn ngữ quá khó để hiểu, và chỉ nắm bắt lấy phần ý nghĩa mà nàng hiểu mà thôi.

*Vờ như không nghe thấy.

“Nào có tốt đâu ạ…” Nàng Eung nói rồi thì im lặng trong một chốc. “Cô chủ ở lại đây không tốt sao ạ? Cớ gì lại phải quay về? Cô chủ bảo rằng mình là mồ côi không có người nào đó nữa không phải sao ạ?”

“Không được, ta muốn uống nước đá, muốn ăn bingsu, muốn uống một hai ngụm nước có ga xì xì cho sảng khoái. Rồi nào là kem, pancake, pizza. Ôi! Chỉ nhắc đến thôi nước miếng đã chảy rồi.”

“Tại sao chỉ toàn nhớ đến đồ ăn vậy ạ?”

“Con người ta sống vì ăn đấy chị Eung. Nói ra thì ta quả thật giống người chết đói trước đây vậy. Coi bộ kiếp trước gây nghiệp nhiều, hẳn là sinh ra làm ngạ quỷ thiếu cơm thiếu đồ ăn nên kiếp này mới ăn lắm chăng chị?” Pudtan nói trong khi cười lớn do thấy rằng là chuyện nói vui.

“Thiếu cơm thiếu đồ ăn cái gì?” Giọng trầm nam tính chen lên khiến cho cả hai hầu tớ đều giật bắn người.

“Á! Khun Pi Rit đến từ lối nào thế?” Pudtan thốt lên hỏi người chủ đang tỏ vẻ mặt thắc mắc và hầu tớ đang đứng cười ngây ra cạnh chòi.

“Ngài Petch đến đọ gà cách nơi này không quá xa, và cho đến bảo rằng muốn ăn cá chiên của ngươi để cho chuẩn bị trước.”

“Ngài Petch. Á! À…” Pudtan à thật dài rồi mặt tái xìu xuống ngay.

“Lại đến nữa sao ạ? Không cần đến thường xuyên cũng được mà, ta muốn trụy tim chết mất.”

“Cứ đùa đi, coi chừng mất đầu.” Chàng trai mắng nhẹ như thể trêu.

“Vừa nãy ngươi than là muốn ăn cái gì thế?”

“Đồ ngọt à, nhưng nơi này hẳn là không có. Dù có thì hẳn cũng không có mấy loại bơ sữa theo như ta từng ăn.”

“Ngươi thích ăn đồ ngọt sao?”

“Thưa vâng, nhưng nơi này chỉ toàn đậu xanh quấy dẻo*, bột chiên, ta không thích đồ dầu mỡ, đồ ngọt thì ta cũng không thích quá ngọt.”

*Món ăn như trong ảnh. Đậu xanh được quấy đều tay cho dẻo

rồi nặn thành hình để khô.

“Ngoài quấy dẻo và chiên thì còn có hấp và luộc đấy.”

“Có thể làm sao ạ?”

“Coi nào, để sẽ làm cho ăn.”

“Cũng biết nấu ăn sao ạ?” Phẩm chất xuất sắc đến thế này, ngay cả đàn ông thời hiện đại vẫn không gây ảnh hưởng khiến cô thấy lạ trong lòng.

“Biết làm, ta thích đến nhìn mẹ làm nên có thử làm. Ta thích làm đồ ăn hoặc bánh ngọt. Đôi khi lấy làm lạ rằng chỉ đem thứ này trộn với thứ này thì làm sao lại có thể trở thành món ăn có mùi vị được, vị mặn, vị ngọt. Người mà tìm kiếm nếm thử lần đầu tiên thì họ suy nghĩ cái gì.” Đôi mắt ánh lên của chàng trai khi nói đến điều mà bản thân thích khiến cho Pudtan không thể không kinh ngạc.

“Nếu Khun Pi đến sống trong thời đại của ta thì hẳn là chef hoặc là nhà khoa học vì ưa thắc mắc và thích thử nghiệm.”

“Đây ta hẳn là nói năng nhảm nhí lung tung với ngươi nhiều quá rồi, nên ngươi lại nói năng không hiểu được nữa đấy. Mau đi chuẩn bị đồ đạc bếp núc đi, không bao lâu nữa ngài Petch sẽ đến. Anh Jerm, Ai Chom đi giúp nàng Eung và Ai Perm bắt cá. Bắt nhiều con một chút thì tốt.” Lần này anh nhất quyết sẽ được ăn cơm nên sốt sắng đi theo Pudtan vào trong lán bếp, phụ giúp cầm nắm đồ đạc. Nàng Eung thổi một nồi cơm to, dù cho lấy làm lạ rằng có người đến ăn cơm ở chòi này nhưng nàng cũng không hỏi han gì do nghĩ rằng là chuyện của chủ.

Meun Maharit nhìn tay chân nhanh nhẹn của Pudtan rồi thì càng vừa ý. Dù cho người con gái này có kiến thức tổng quát không bằng mẹ anh nhưng chuyện nhóm lửa nấu cơm nấu thức ăn thì gần như không khác. Khi nghĩ đến chuyện này thì không thể không thắc mắc.

“Người ở đất nước của ngươi đều thích ăn và làm đồ ăn giống nhau hết hay sao? Mẹ ta cũng thích tìm kiếm thứ làm để ăn.”

“Chắc giống người ở đây thôi chăng. Có cả người thích làm và không thích làm. Nhưng ta thích làm vì ta thích ăn, ăn gì cũng thấy ngon hết.”

“Ta cũng thấy từ tối qua rồi, ngươi ăn cơm ngang bằng đàn ông như thể bụng vựa nhồi bao tải*.”

*Ý nói là ăn nhiều bất thường.

“Tối qua cơm mà dì Karaket làm rất ngon, nên ta ăn hết sức luôn. Không giống đồ ăn của nơi này mà bà Kui hay cho hầu tớ gửi đến cho ăn. Ta ăn không vừa miệng cho lắm.”

“Không vừa miệng sao ạ?” Khi ở cùng nhau lâu thì nàng Eung bắt đầu dám nói ra theo như lòng suy nghĩ.

“Ta thấy cô chủ luôn ăn gần như hết.”

“Tiếc của, ta không thích ăn để thừa, nghĩ đến người không có thì đau lòng đấy chị Eung.” Nàng Eung nghe thấy rồi thì chỉ có thể cúi đầu mỉm cười không ái ngại chủ. Nhìn thấy thì không khác gì hầu tớ trong nhà anh khi không sợ chủ chuộc đến mức xìu ra, nhưng lại tràn đầy sự yêu thương trung thành. Miệng nói tay làm, không bao lâu thì đồ ăn sắp xong, chỉ đợi người đến ăn thì sẽ chiên cá để không bị giảm độ giòn quá nhanh.

* * *

Không bao lâu thì nhóm ba bốn người cùng nhau đi vào, tiếng nói chuyện khoe gà của bọn họ vang rần pha với tiếng cười của chúa công. Sau khi chào hỏi uống nước và ngồi nghỉ ngơi cho giảm nóng thì Pudtan gật đầu cho nàng Eung mang cơm cá đã chuẩn bị sẵn ra để trên sạp tre đã được lót chiếu sẵn.

Cả năm con cá mè vinh được khứa san sát nhau chiên vàng rụm đặt đầy trong khay gỗ có đậy lá chuối, ngoài ra còn có cá nấu khoai môn, sốt ớt mắm tôm, rau trụng chấm và cũ hũ dừa xào tôm sông bằm từ cây dừa ngã ở ven rãnh gần nhà bà Kui. Cô từng nếm thử nước dừa của vườn nhà bà Kui nhưng không thơm ngọt và không ngon, nàng Eung từng bảo rằng nước và cùi dừa ngon thì thường xuống từ thành Prippree mà chính cô cũng không biết ở đâu do không quen tai.

Khi đã ăn uống no nê, Meun Janpubet và Jameun Srisonrak cùng nhau phụ nâng phần thức ăn còn lại vào lán bếp, rồi đến ngồi ở ven sạp, ánh mắt quét nhìn xung quanh một cách cảnh giác cẩn thận cùng sự quen thuộc. Còn Praya Ratchanagun thì bế gà đi cho nước cho thóc ở một phía. Tay to của chúa tể cuộc đời hạ xuống rửa trong cái chậu gốm nhỏ xong rồi thì ám chỉ đến điều đã dự tính với người con gái truyền cảm hứng đang ngồi trên chiếu cách sạp không xa.

“Giữa năm sau ta sẽ cho ban luật cấm bắt cấm ăn cá mè vinh khoảng ba tháng. Cá mè vinh đẻ trứng trước mùa mưa không mấy ngày, hẳn sẽ khiến cho có cá để ăn suốt cả năm không thiếu thốn.” Quý tộc cải trang đi theo quay sang nhìn mặt nhau rồi cùng nhau nhìn chăm chú về phía Pudtan.

“Thế bắt rồi thì phạt bao nhiêu ạ?”

“Ta nghĩ rằng khoảng một tamleung thì thế nào?”

“Chỉ có bốn baht thôi ạ, ta nghĩ hãy lấy năm tamleung đi ạ. Việc trừng phạt mà nếu hình phạt không nặng thì thường sẽ có người vi phạm phá vỡ luật. Nhưng nếu phạt nặng thì phải phạt 20 baht, dù cho là ai thì cũng đều phải lạnh ruột hết cả.”

“Lạnh ruột?”

“Nghĩa là lòng dạ không yên đến mức không dám làm đấy ạ.”

“Nàng không phải người Ayutthaya nên có lời nói lạ tai ạ.” Meun Maharit vội che đậy cho.

“Tốt, năm tamleung, thống nhất theo vậy.” Pudtan mỉm cười tươi tắn đáp lại đến mức khuôn mặt thường trông lạnh nhạt trở nên tươi sáng yêu kiều. Ánh mắt của nhà vua Thai Sa có sự hài lòng nhiều đến mức người ngồi bên cạnh Pudtan bắt đầu nóng lòng, sau đó mới lấy ra túi màu đỏ giắt eo ra đưa cho.

“Tiền thức ăn cơm cá, thật vừa miệng chúng ta, có khi ta sẽ gửi người đến học với ngươi.”

“Học sao ạ?”

“Phải, không cần băn khoăn rằng sẽ mệt vô ích, ta cũng sẽ cho tiền làm phí dạy.”

“Ôi chao… có thể dạy cho ạ, ngài Petch tốt với ta, ta không lấy tiền cũng được.”

“Không cần gượng lòng nói lời lấy lòng ta đâu, không lấy tiền thì làm sao có tiền vàng mà chi tiêu được. Ai Rit nói rằng ngươi mồ côi nên chuyển nhà đến sống một mình ở đây, là họ hàng xa với Khun Ying Karaket không phải sao? Giờ đã muộn rồi, chúng ta có lẽ phải vội về thôi. Nhưng đừng quên giữa năm sau sẽ có luật được ban ra, chính ngươi đừng có làm sai. Nếu không thì ta nhất định sẽ giàu đấy.” Pudtan chỉ có thể mở to mắt khi nhận ra rằng chính cô cũng tính là dân làng mà phải làm theo luật lệ nước nhà.

“Thật vậy. Thế… có thể phạt hai feuang thôi được không ạ?” Chỉ nghĩ rằng cô cô ở lâu đến tận lúc đó rồi mà không được ăn cá mè vinh không hóa chất trong thế giới mà đất trời không khí còn trong lành đến những ba tháng thì cảm thấy muốn tát vào miệng mình hết sức.

“Không kịp rồi, ta đã quyết năm tamleung. Ngươi sẽ lạnh ruột. Ai Rit có thể về nhà, không cần đi theo ta tới lui đâu.” Meun Maharit đáp lời rồi ngồi thầm cười nhè nhẹ khi nhìn thấy gương mặt tái mét trắng nhợt của Pudtan nhìn theo nhóm của người cai trị đang rời đi xa.

Sau khi có thể dằn lòng thì Pudtan ra lệnh cho hai hầu tớ phụ dọn dẹp đồ đạc, rồi mới đi tập kiếm cùng Meun Maharit tiếp theo như lệnh của anh. Chủ nhân thân hình cao to cởi áo ra đưa cho người hầu thân cận, rồi bắt lấy kiếm gỗ cất ở chỗ Pudtan dẫn đi vào chỗ sâu. Pudtan chỉ có thể mãn nguyện bước đi theo chủ nhân của cơ bụng nhấp nhô và bờ ngực dẻo dai đó mà không suy nghĩ sẽ tránh né lời nào.

Khi Meun Maharit nhìn thấy thái độ lanh lẹ cầm kiếm thật chặt tay của Pudtan thì anh cũng có thái độ rất hài lòng, nên bắt đầu dạy thêm tư thế. Tư thế kiếm một tay vốn được dạy từ đón và đánh trở thành đón và tránh, vốn có khoảng tám tư thế lớn là đón, đánh, rút đâm từ trên đầu, tiếp theo là đón, đánh, rút, đâm từ bên cạnh thay phiên trái phải, cho đến khi tách thành 12 tư thế, được làm lặp lại đến khi quen với tiết tấu.

“Ngoài việc sẽ đối đầu với đối phương thì ngươi phải biết nhảy tránh, né người và giơ chân lên đạp nữa nhé. Do đối phương không phải khúc cây, sẽ không chỉ đợi ngươi đâm đánh thôi đâu.” Pudtan gật đầu trong khi quẹt mồ hôi.

“Môn kiếm mà ta dạy cho ngươi đây là kiếm pháp độc thủ mà quân lính hay dân thường khắp mọi nơi hay biết đến, và có tập luyện trong kiếm quán nói chung. Ngoài ra còn có kiếm pháp vùng phía Bắc mà anh Reuang nhỏ, anh trai song sinh của ta rất thành thạo và phải dùng kiếm hai tay. Là kiếm pháp mà không ai dễ dàng chỉ dạy cho, chỉ có quý tộc tướng lớn thì mới có thể học được mà thôi, nên ta không cho ngươi học do đi ngược hành vi. Hơn nữa hẳn không có tên lưu manh nào học kiếm này đến dùng đánh nhau với phụ nữ đâu, vì là kiếm pháp đấu địch. Còn nếu như gặp nạn xui, cứ trốn đi thì tốt hơn do lực phụ nữ không thể nào đấu lại được lực đàn ông. Ta sẽ múa lại kiếm pháp này cho ngươi xem thêm hai ba lần nữa để ghi nhớ, để khi gặp người tung ra kiếm pháp này thì sẽ đủ biết đường mà tránh.” Meun Maharit giải thích trong khi xin kiếm gỗ từ Pudtan đến cầm lấy phần chuôi trong hai tay, rồi múa kiếm pháp 17 tư thế bao gồm cả đỡ lẫn tấn công. Kiếm trong hai tay quét xiên đến mức có thể đóng chặn tất cả các điểm nguy hiểm và lại còn sẵn sàng đâm đánh ngược lại, được thể hiện cho cô xem đi xem lại khoảng ba bốn lần. Kiếm pháp mãnh liệt mà ra các chiêu bao gồm tư thế võ, ngoài đẹp và mạnh mẽ thì còn khiến cho háo hức. Cô chỉ có thể bắt chước tư thế để ghi nhớ trong mỗi một dáng vẻ. May mắn rằng trí nhớ của cô chưa từng thua kém ai, không bao lâu thì có thể ghi nhớ được. Lại còn thầm nghĩ trong lòng rằng sau lưng đối phương sẽ thử tập luyện, dù cho không dùng nhưng là dáng vẻ dùng sức lực dịch chuyển cả người thì cũng coi như là vận động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.