Định Mệnh

Chương 14-2




“Tháng sau có lễ thả lồng đèn. Có muốn đi chơi không? Ta sẽ đưa đi.”

“Hừ…”

“Ta cũng sẽ đưa hai em gái đi chơi, ngươi vừa đến sống ở đây, hẳn chưa từng đi đâu chơi. Ta đã nhận lời sẽ chăm sóc nên định đưa đi cho mở rộng tai mắt.” Meun Maharit vội giải thích.

“Ta không phải người thích đi chơi, thích lăn ra ngủ tại chỗ thì hơn, nhưng… nể tình ý tốt thì đi cũng được.” Nghe thấy rồi thì người nghe tỏ vẻ mặt kỳ lạ, tại sao anh lại cảm thấy như mắc nợ ân tình của cô nàng này.

“Chưa từng thấy chưa từng gặp, là nữ mà lại mở miệng nói là thích ngủ, thật là quá mà.”

“Thì không biết vờ vịt để làm gì. Ta thích làm rẫy làm vườn, khi làm việc xong thì ta thích nằm nghỉ, chuyện dễ hiểu gần chết. Con người ta khi làm việc mệt thì phải nghỉ ngơi, đi long nhong bên ngoài để làm gì, đúng không ạ?”

“Thôi vậy, nếu đến lúc đó ngươi không muốn đi thì không cần đi.”

“Ô, đừng dỗi chứ ạ. Đi chứ, ta muốn thấy lễ thả đèn hoa đăng xem họ có cái gì ra sao.”

“Hoa đăng? Hoa đăng gì của ngươi. Là thả lồng đèn, không có hoa đăng.”

“Vâng ạ, thả lồng đèn thì thả lồng đèn.” Pudtan vội ừ ờ thuận theo vì nhìn dáng vẻ người trước mặt sắp nổi giận kích thích quá rồi. Khi đến nơi thì nhìn thấy ở chỗ sạp có người con trai gương mặt anh tuấn ngồi đợi cùng với năm người hầu đứng thành nhóm trò chuyện với nhau. Nhìn từ phản ứng im phăng phắc ngay lập tức khi nhìn thấy cả hai bước đến thì cũng đủ biết được rằng đang nói chuyện của chủ.

“Đến rồi sao anh Rit? Mae Pudtan?”

“Ế… Nai In. Á! Ta phải gọi anh ta là gì ạ?” Pudtan quay lại hỏi người đang tỏ sắc mặt khoan thai.

“Meun Rit.” Pudtan giật nhẹ gấu áo khi thấy đối phương không chịu trả lời.

“Gọi là Meun In, hoặc Meun Janpubet cũng được.”

“À… Ngài Meun In đến làm gì ạ? Hay là hẹn với ngài Meun Rit?”

“Nào có, ta vốn định đến hỏi han từ hôm xảy ra chuyện, có người lạ mặt nào đến dòm ngó quanh đây hay không?”

“Chỉ toàn người quen mặt thôi ạ, không có ai lạ mặt hoặc mặt lạ cả.”

“Tốt lắm, vẫn còn một chuyện nữa. Hôm đó ta được ăn món cá chiên và sốt chấm của ngươi, mùi vị rất ngon nên không thể không nhớ đến. Nếu như ta thuê làm cho ta hai ba con thì có được hay không? Ta sẽ mang đi cho cha mẹ ăn thử.”

“Được chứ ạ. Chỉ là nếu muốn ngon thì phải dùng mỡ lợn nên cần phải có chút vốn, giá cả cũng đắt lên theo.”

“Ta cho ngươi tiền luôn thì hơn, một baht hẳn là đủ. Nếu như có dư thì giữ lấy cho lần sau khi ta lại muốn ăn, có được không?”

“Được ạ, ta sẽ trổ hết tài nghệ.” …Lợi nhuận thấy rõ, Pudtan vội nhận lời trong khi nhận tiền cá chiên một cách sẵn lòng.

“Thế còn ta?” Lỡ miệng rồi thì Meun Maharit phải vội ngậm miệng thật nhanh khi nhận ra kẻo sẽ quá mức mất phép tắc. Nhưng vẫn âm thầm thấy tức khi người khác ngay cả chúa công cũng từng thử qua tay nghề của người con gái này, và hẳn rất ưng ý do túi tiền lần đó xem ra cân nặng không nhẹ.

“Meun Rit cũng muốn ăn sao ạ? Để ta làm cho ăn không tính tiền, là tiền phí dạy kiếm pháp ạ.”

“Hừ, thật không lấy tiền sao?”

“Tiền thì muốn đấy, nhưng con người ta phải có lòng. Tiền thì ta rất thích nhưng phải có được một cách chính đáng từ công sức mồ hôi, ta không thích ai đến lợi dụng ta và ta cũng không thích lợi dụng ai. Ngài giúp dạy kiếm pháp cho ta thì ta đền đáp bằng đồ ăn, như vậy là thích hợp nhất rồi.”

“Nói năng lòng vòng nghe không hiểu được gì cả.”

“Ta nghĩ ta nói dễ hiểu rồi đấy ạ.” Meun Janpubet nhìn màn đối đáp tương đối thân thiết của hai người thì phải thầm thở dài.

“Nếu thế thì ngày mai ta sẽ đến nhận cá chiên nhé. Lúc sáng muộn, để có thể quay về ăn cơm trưa cùng cha mẹ.”

“Được ạ.”

“Hôm nay ta phải xin phép trước rồi Mae Pudtan. Anh Rit có quay về cùng hay không? Ta sẽ đi đón Mae Praejin em gái ta ở nhà ngài nữa. Giờ này hẳn đã học nấu ăn với dì Karaket xong rồi.”

“Ngươi đi trước đi, ta vẫn còn chuyện cần bàn bạc cùng Mae Pudtan một lát nữa.”

“Bàn bạc gì sao ạ?” Pudtan nhìn chăm chú mặt Meun Maharit, không có tiếng đáp lại, chỉ có ánh mắt liếc nhìn trước khi ngoảnh mặt về phía chàng trai quý tộc đàn em vốn đã rời đi xa.

“Por In là con trai Praya Gosathibordee, từng đóng thuyền buồm đi Trung Hoa một lần. Tương lai còn rất dài, nếu ngươi suy nghĩ sẽ quay về quê hương của ngươi thì không nên nói chuyện dài dòng với cậu ta.”

“Nói chuyện dài dòng thế nào ạ?”

“Nếu cậu ta đến tìm nhiều lần thì sẽ dẫn đến sự gắn bó, đến lúc phải chia xa thì Por In hẳn sẽ đau lòng lắm.”

“Ôi… nghĩ đến tận kia, người ta chỉ đến xin mua cá chiên thôi ạ, không có đến xin mua trái tim đâu.”

“Thật ra thì muốn chiên cá hay muốn dùng cá chiên để bắc cầu thì cũng không phải chuyện của ta, nhưng ta thấy rằng ngươi còn phải sống ở đây nhiều tháng nữa nên muốn nhắc nhở trước. Ta đi đây.”

“Miệng lưỡi thật là công kích mà. Định vội đi đâu ạ? Định vội đi tìm Mae Praejin sao?” Giọng cuối khiêu khích khiến cho ngứa lòng quá, Meun Maharit quay sang gửi ánh mắt mãnh liệt, nặn ra nụ cười.

“Tiểu thư Praejin xinh đẹp như búp bê sứ và lại là con cái nhà Praya, cử chỉ phép tắc tốt hơn ngươi cả trăm lần. Đừng nhắc đến nàng khiến nàng phải không hay theo miệng người. Đi thôi Ai Chom, anh Jerm, về nhà!”

“Hờ, anh ta sao thế? Chỉ vậy thôi mà cũng giận.” Pudtan phàn nàn trong khi ngồi lơ đãng một lúc lâu, vì lời nói so sánh của Meun Maharit khiến cho cô cảm thấy bối rối trong lòng. Cảm xúc đó lạ hơn từng có, phần sâu thẳm trong tim ẩn sự bức bối và buồn bã mà không tìm được nguồn gốc, nhưng cũng gợi cho chấm dứt nhờ sự khiêm tốn mà cô chưa từng có, khiến cho cô hoang mang không ít với bản thân.

“Chị Eung từng gặp tiểu thư Praejin chưa?”

“Chưa từng ạ, nhưng nghe đồn rằng rất xinh đẹp, da trắng sáng, mặt mũi tựa tiên nữ tráng men của Trung Hoa ạ.”

“Kệ đi, chị Eung đi nấu cơm thì hơn, xong rồi thì tắm rửa rồi ăn cơm cùng nhau.” Nàng Eung thầm nhìn hành động lơ đãng của cô chủ lúc ban nãy thì đến mức gãi đầu rột rột do không tiếp nhận kịp sự sống sượng nhìn thấy đấy, nhưng cũng lanh lẹ sắp xếp việc bếp núc thật nhanh nhẹn. Khi đi xuống bến tắm rửa thì giúp cầm nắm chà cọ một cách nhanh nhẹn. Trong khi giúp cầm xơ mướp chà cọ cánh tay của cô chủ thì không thể không thăm dò.

“Cô chủ ạ, cô chủ nghĩ thế nào với ngài Meun Maharit ạ?” Pudtan nhìn mặt nàng Eung tựa như hoang mang khi nghe thấy câu hỏi mà không ngờ sẽ nghe thấy từ miệng hầu tớ thời này, mà trông ra giữ mồm giữ miệng chỉ có thể làm theo lệnh mà thôi. Cô im lặng một lúc rồi mới trả lời câu hỏi.

“Nghĩ thế nào à? Ừm… Nghĩ rằng anh ta là người thông minh, thông minh về cả lời nói lẫn hành động để có được điều mình cần. Như chuyện không chịu mang kinh Kritsana Kali đến cho ta, rồi nói rằng anh trai mang đi Phitsanulok hẳn là chiêu trò của anh ta khi không muốn ta có được điều mình muốn. Chắc là vì ta khích anh ta giận quá, nhưng anh ta cũng có lòng, không muốn để ta sống cực khổ. Ngay cả sợi dây chuyền này anh ta vẫn để tâm chú ý nên ta mới có lại được món đồ yêu quý. Nhưng ta vẫn rối chị Eung à, tại sao anh ta lại cứ lảng vảnh quanh ta, nói thích thì hẳn cũng đúng, hoặc đúng hơn thì chỉ muốn tìm hiểu thứ mới lạ.”

“Cô chủ nói cái gì thế ạ? Nghe không…”

“Không hiểu phải không? Cứ để xem sao thôi chị, anh ta cũng đẹp trai, ta cũng không có khinh ghét gì anh ta.”

“Nói lời thế này thì nào có được gì đâu ạ.”

“Tại sao chứ?”

“Meun Maharit là cận thần chính đấy ạ. Sau này hẳn là phát triển thăng tiến trong sự nghiệp, hào quang tràn trề có lẽ sẽ được làm đến Jameun, Praya. Cô chủ chỉ là bình dân nào phải con cái nhà quý tộc. Sau này ngài Meun Rit hẳn sẽ có người vợ chỉ hôn có thể ngẩng mặt hất mày, cô chủ có lẽ sẽ chỉ là vợ nhỏ. Nếu chính thất tốt thì tốt, nếu chính thất ác độc thì cô chủ có chịu đựng được không ạ?” Pudtan nhìn mặt nàng Eung cùng mắt toả ánh dịu xuống, mọi lời nói của nàng Eung đều có ý tốt, lại còn biết rõ thân thuộc với một phần tính tình của cô, quả xứng là có duyên phận làm chủ tớ dù cho chỉ là tạm thời đi chăng nữa.

“Chị Eung, cho ôm một chút nhé.” Pudtan kéo nàng Eung đến ôm lỏng một lần, đối phương khi nhận ra thì liền vội rút người rụt xuống đến mức suýt thì chìm đầu dưới nước.

“Chị Eung cứ thoải mái đi, bây giờ ta chỉ suy nghĩ sống vì quyển kinh Kritsana Kali mà thôi. Nếu có thể về nhà được thì mọi chuyện sẽ chỉ là mơ. Nếu không về được, chuyện ăn ở quan trọng hơn. Nếu ta không phải là người vợ duy nhất thì ta xin được ế cả đời. Dù cho đã kết hôn rồi nhưng nếu anh ta có người khác thì ta sẽ chia tay, nếu ta không thể về nhà được thì ta sẽ là quả phụ xinh đẹp xuất sắc nhất kinh thành này.” Nàng Eung gần như muốn ngất chết do lời thề kỳ lạ đó.

“Lên thôi chị, ta lạnh rồi.” Pudtan leo thang lên bến, vắt viền vải quấn đang ướt nhẹp rồi kéo chiếc khăn khô thật to đến choàng lên bọc người lại trong khi đi rón rén sao cho đất ít dính vào chân nhất về phía căn chòi nhỏ của mình, mà quăng lại hết các đồ đạc cho nàng Eung phụ trách cất đi sau cùng sự quen thuộc.

* * *

Ánh sáng lập lòe khắp các góc nhà cùng với không khí mát mẻ thổi cho gió lạnh đến, khiến Ketsurang phải ngẩng mặt nhìn chồng mình vẫn đang viết chữ xuống sổ. Nàng đứng dậy cầm tấm vải dệt dày đến choàng đắp cho, rồi đi tiếp đến choàng khăn cho trai vốn cũng siêng năng không khác gì cha. Meun Maharit ngẩng mặt lên, ánh mắt tựa như đã quyết định được nên níu cánh tay mẹ lại.

“Thưa mẹ, thưa cha, con có chuyện cần nói ạ.” Praya Wisutsakorn ngẩng mặt lên khỏi sổ trong khi vợ con bước đến ngồi trên phảng đặt gần bàn gỗ mà chàng đang ngồi làm việc.

“Không mấy ngày trước có sự việc kỳ lạ xảy ra. Con nhìn thấy ánh sáng vàng khúc sông cong chỗ vườn bà Kui khi đang đi chôn con Cam, nên con đào lên xem và thấy chiếc hòm kinh Kritsana Kali ạ.” Praya Wisutsakorn đến mức buông rơi mất chiếc bút lông lông gà ra khỏi tay, khiến cho trang sách bị vấy mực đến mức không thể sử dụng được.

“Khi con cầm lấy quyển kinh Kritsana Kali thì trời trở tối. Khi trời sáng trở lại thì có một người con gái xuất hiện từ trong không trung.” Lần này Ketsurang hồi hộp đến mức mở to mắt.

“Người con gái đó tên là Mae Pudtan ạ. Bà Kui nói rằng là người thân của bà ấy mà có người gửi gắm cho, nhưng con nghĩ không phải. Quan trọng nhất là, nàng có gương mặt và lời nói tựa như mẹ rất nhiều. Nàng bảo nàng đến từ nơi khác, và dù cho nàng có gương mặt tựa như mẹ thì tính cách nàng cũng rất khác biệt so với mẹ. Nàng không thích đi chơi, nàng hay ghi hận, nàng rất yêu tiền và cũng rất bạo miệng.”

“Nàng là người không tốt sao con?” Ketsurang hỏi thăm dò.

“Nào phải ạ, nàng là người tốt, nàng không lợi dụng người nào và không chịu để người nào lợi dụng. Và nàng cũng rất tốt với hầu tớ, thưa mẹ.”

“À, thế rồi sao tiếp hả con?”

“Bây giờ hòm Kritsana Kali đang ở Phitsanulok, con để cho anh Reuang nhỏ mang đi, con quyết định để anh Reuang mang đi do nàng đòi muốn có quyển kinh Kritsana Kali. Nàng nói rằng quyển sổ duối Kritsana Kali đấy sẽ đưa nàng trở về nhà.”

“Ừm, có thể kể rành mạch về người ta cả tràng thế này. Đây là thích người ta rồi phải không Por Rit?” Meun Maharit ngồi cứng đơ người trước khi cười gượng với mẹ.

“Por Rit.” Giọng trầm nam tính nghiêm nghị của cha khiến cho lòng dạ Meun Maharit thấy không tốt cho lắm. “Việc xảy ra từ khi nào? Cha nhớ rằng khoảng đầu tháng có lần trời tối giữa ban ngày, hẳn là cùng một thời gian có phải không? Thế vì cớ gì mà đến cuối tháng mới đến nói?”

“Con… không chắc rằng cha suy nghĩ thế nào nên không dám kể. Nhưng giờ đây con đã chắc chắn rằng Mae Pudtan này không có ác ý, và con cũng không muốn có chuyện che giấu cha mẹ nên mới đến thú nhận ạ. Con đã sai rồi.” Người giọng nam tính nói một cách nghiêm nghị lại còn duỗi thẳng người chờ lời trách mắng từ cha.

“Đưa nàng đến nhà cho mẹ con hỏi han, vì có thể đến từ cùng một nơi với mẹ con cũng nên. Và sẽ giúp nhìn xem nàng ta đến cùng ý tốt hay ý xấu. Một mình con chỉ hai mắt một trái tim thì làm sao mà nhìn bao quát hết được. Còn hòm kinh Kritsana Kali khi đã đào lên rồi thì thôi vậy. Mae Karaket.”

“Vâng ạ.”

“Đừng nghĩ chạm đến dù chỉ là vỏ hòm. Nếu nàng bị làm sao thì gia đình sẽ không còn là gia đình. Và ta sẽ không sống như con người được.”

“Ta biết mà, ta sợ rồi. Với lại lần này nếu ta chạm vào thì linh hồn nhất định sẽ vất vưởng. Cha Okya Horathibordee cũng không còn sống để giúp như lần trước.”

“Nếu có cơ hội thì thử cho nàng ta chạm vào quyển kinh xem, nàng ta hẳn cũng có người đang chờ.”

“Nàng chỉ có người bác mà thôi, cha mẹ nàng đã chết hết rồi.”

“Nè, chuyện này mà còn biết, quả thật không tầm thường, Por Meun Maharit của mẹ.” Ketsurang không thể không trêu con trai bảo bối.

“Không phải chuyện nói vui đâu Mae Karaket.”

“Khun Pi à, ta cũng đâu có vui đùa, ta chỉ là quan sát con chúng ta. Trưởng thành thành thanh niên rồi đấy.” Ketsurang mỉm cười nhẹ nhìn con trai rồi gật đầu cho nàng Pin nàng Yaem vốn đang cúi đầu nhịn cười, khiến cho Praya Wisutsakorn không thể không cười nhẹ thành tiếng.

“Thật nhảm nhí không suy suyển.”

“Por Rit, thật ra mẹ cũng có chuyện muốn thú nhận.” Hai người đàn ông khác tuổi quay ngoắt lại cùng nhìn Ketsurang.

“Mẹ đã biết chuyện của Mae Pudtan trước đó và mẹ cũng đến tìm Mae Pudtan rồi. Còn định để cho chị Pin chị Yaem đến chăm sóc cho Mae Pudtan vì nơi này có rất nhiều điều khác lạ so với nơi nàng rời đi. E rằng nàng không thể nào thích ứng được, nhưng ai mà ngờ nàng lại định trồng rau bán để trụ cho vững vàng, xem ra thích ứng được tốt hơn mẹ vào 20 năm trước, cứ như thể từng sống ở đây vậy.” Nghe người yêu thương nói rồi thì Praya Wisutsakorn liền im lặng suy nghĩ một lúc.

“Chuyện này là chuyện lạ theo kiểu lập dị, nếu để cho biết nhiều thì hẳn sẽ không tốt. Làm vậy đi, hãy viện cớ rằng Mae Pudtan là cháu của Mae Karaket, khi mà mặt mũi tương tự nhau thì hẳn mọi người sẽ tin nhiều hơn là không tin. Cũng hãy nói như vậy với mẹ nhé, bà lớn tuổi rồi để cho biết chuyện phi thường thế này thì không tốt lắm.” Praya Wisutsakorn kết luận giữa những cái gật đầu của vợ con và hầu tớ thân cận.

Đêm đó khi có thể nói ra bí mật vướng mắc trong lòng với cha mẹ cho nhẹ lòng thì Meun Maharit cũng nằm ôm chăn chặt cứng đến gần như vặn cả người, nghĩ vu vơ loạn lên trong khi cười thành tiếng như thể phát điên…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.