Định Mệnh

Chương 13-2




Sau khi ngồi trên sạp tre uống nước nói chuyện một lúc lâu, Ketsurang liền biết được sự cực khổ của người vượt kiếp nguyên cả người, do nó đồng nghĩa rằng không có vốn liếng gì chuẩn bị cho cả.

“Nếu có vấn đề khúc mắc gì thì có thể luôn đến tìm bên nhà Praya Wisutsakorn nhé. Chuyện tiền bạc thì không cần ngại, chỉ là ở trước mặt người khác thì hai người chúng ta phải nói năng cho giống bọn họ, nếu không thế thì hai chúng ta chắc chắn sẽ trở thành một cặp phụ nữ kỳ cục luôn.” Ketsurang nói trong khi mỉm cười nhẹ vì thấy khôi hài, Pudtan cũng không nhịn được mà cười thành tiếng. Cô cảm thấy cực kỳ yêu thích người phụ nữ trước mặt, lại còn cảm thấy tôn trọng đối phương khi có thể sống trong kiếp quá khứ một cách hạnh phúc bình thường đến thế này.

“Để lần sau dì sẽ may quần lót cho nhé. Dì biết cảm xúc hụt hẫng khi không được mặc nó là thế nào. Để cách chừng sẽ cho chị Pin, chị Yaem đến chăm sóc phụ giúp, càng là lúc đến tháng thì không có ai thành thạo bằng các chị đấy đâu. Cuộc đời không có băng vệ sinh trắng sạch thì sẽ rất phiền muộn.”

“Thật tuyệt ạ, vẫn còn đang suy nghĩ băn khoăn. Thật ra Tan còn muốn làm cả áo lót, chỉ là không có kỹ năng về mảng này.”

“Áo lót thật ra không cần thiết mặc cũng được. Nhưng nếu cháu Tan muốn thì dì sẽ cho chị Pin chị Yaem mang vải đến và may cho. Cái chòi này trông cũng không vững chắc cho lắm, hay nếu cháu Tan đến sống trong nhà dì cũng được. Có thể viện cớ là họ hàng, mặt mũi tương tự nhau thế này, nói với ai thì cả nhà cả xứ họ đều tin.”

“Cảm ơn dì Karaket nhiều, nhưng Tan không làm phiền đến thế đâu ạ. Bây giờ ở chỗ này cũng đã gọn gàng xong xuôi hết, hạt giống rau cũng đã gieo hết rồi.” Ketsurang không thuyết phục vì nhìn ra được cô nàng này là người quyết đoán không ít.

“Thôi vậy, sao cũng được, nhưng hôm nay dì phải xin phép về trước. Trễ rồi, kẻo mấy chàng trai của dì từ đại hoàng cung quay về mà không gặp dì thì sẽ loạn lên mất. À… không cần nói cho ai biết rằng dì đến thăm nhé, nhất là Por Rit. Anh chàng đấy phức tạp lắm, là đàn ông 4D. Thằng bé đang giấu dì chuyện của cháu, không biết suy nghĩ định làm gì. Đàn ông ấy mà, để cho họ nghĩ rằng chúng ta thông minh ít hơn họ rồi tiếp tục quan sát hành động của họ thì cũng thú vị.” Pudtan nhận lời trong khi cười thành tiếng do suy nghĩ thấy khôi hài về cặp mẹ con này đây.

Khi nói chuyện hiểu rõ với người con gái đáng tuổi con xong rồi thì Ketsurang đứng dậy khỏi sạp tre một cách nhanh nhẹn, trong khi gật đầu cho hai người hầu thân cận đi theo về nhà mình. Cho đến khi nhóm người đó đi khuất khỏi tầm mắt thì Pudtan mới quay lại nhấn mạnh cho hai người hầu giữ kín miệng về chuyện Khun Ying Karaket đến thăm cô hôm nay.

“Không biết hai mẹ con ấy chơi trò gì mà lại phải che giấu, nhưng chúng ta không nên trái lại ý người lớn, đúng không anh chị?”

“Mẹ của Meun Rit đáng yêu muốn chết, không thể tin là mẹ của những bốn đứa con tầm tuổi mình. Nếu có mẹ tốt bụng và đáng yêu thế này thì hẳn là tốt, ế… Dì ấy bảo nhất định không thể quay về được, tại sao lại chắc chắn rằng không thể quay về?” Pudtan lẩm bẩm khe khẽ cùng sự thắc mắc trong khi xác định rằng lần sau nếu gặp nhau thì cô sẽ hỏi phòng khi có ích cho bản thân. Chỉ một chốc thì đôi mắt trong sáng ban nãy liền trở nên u ám. Bây giờ cô có thể hoàn toàn nói rằng mình ghen tị với Meun Maharit nhất, vì đối phương quả thật hoàn hảo trong mọi mặt, nhất là có gia đình ấm áp, có anh em yêu thương đoàn kết với nhau, đến mức có thể cùng nhau đi mua đồ thật thân thiết, có người mẹ có thể trò chuyện được tất cả mọi điều một cách thấu hiểu khiến cho người ở gần thoải mái tâm tình, và lại còn tốt bụng ngay cả với người vừa mới gặp như cô.

“Ờ… kệ đi, con người ta phúc phần không bằng nhau ấy mà. Anh ta có đến tràn đầy, còn mình thì khô hạn.”

“Phàn nàn điều gì?”

“Thì là ghen… Ế! Ngài Meun Rit, đến từ khi nào vậy ạ? Không chút tiếng động gì cả.”

“Ta đi chấn động cả đất, chính là tâm tình ngươi đang không ở với thân thể chăng.”

“Tới tới lui lui đều đặn, có ý gì với mình không đây?” Pudtan lẩm nhẩm với bản thân trước khi bước đi múc nước uống cho cả hai chủ tớ.

“Vẫn chưa đến ngày hẹn mà, đến làm gì vậy ạ? Không làm việc hay sao?”

“Nói năng thế này, đồ vật này ngươi hẳn là không cần đâu đấy.” Bàn tay to đưa chiếc túi nhỏ màu đỏ cho trong khi nhìn chăm chú phản ứng của Pudtan cùng với suy nghĩ mãn nguyện, trước khi bắt chéo tay ra đằng sau, ngoảnh quay nhìn hướng khác.

“Đồ gì thế ạ? Á! Sợi dây chuyền của ta.” Pudtan mở túi nhỏ màu đỏ ra để nhìn đồ bên trong, ngay khi nhìn thấy thì đôi mắt ánh lên liền quay ngoắt sang nhìn người đàn ông đang giả vờ đứng hất mặt cùng sự hồi hộp.

“Hôm trước ta thấy Mae Glin đem sợi dây này đến cho Moo Song nhờ bán, ta nhớ được rằng nó là sợi dây và cái móc có hình dạng kỳ lạ của ngươi, nên nhận mua luôn.”

“Nhưng… nhưng Mae Glin nói với ta rằng đã bán cho thương nhân người Khơ Me rồi. Lại là nói dối sao?” Pudtan chỉ có thể lắc đầu khi nghĩ đến người luôn không ưa mình, rồi cúi nhìn đồ vật mà đã nghĩ rằng hẳn sẽ khó có lại được. Tay giơ lên lạy người mang đến cho mình một cách sẵn lòng.

“Xin tạ ơn ạ, ta cứ nghĩ rằng kiếp này sẽ không được nhìn mặt cha mẹ trong mặt dây chuyền nữa rồi.” Nói rồi thì nước mắt ngấn lên ngay lập tức, cảm giác ấm lòng quay lại một cách khó tin.

“Đừng khóc, có lại được món đồ yêu quý thì nên vui vẻ mỉm cười thì hơn.” Giọng trầm an ủi nhẹ nhàng, đối phương liền gửi đến nụ cười ngọt ngào khiến cho trái tim muốn tan chảy. Tay mảnh lật giơ dây chuyền của mình lên xem một cách nhẹ nhõm, trong khi nhấn lò xo bị khóa cho đến khi hai bên trái tim mở rộng ra, nhìn thấy ảnh rửa của khuôn mặt cha mẹ ở bên trong.

“Đây ạ, ảnh của cha mẹ ta.” Meun Maharit nhìn chăm chút thì lấy làm lạ rất nhiều.

“Làm thế nào mà lại có ảnh giống thật như khắc như thế này, lại còn nằm bên trong cái móc nhỏ, không phải tấm vải lớn như là tranh vẽ nói chung.”

“Đây chính là điều ta nói, là văn hóa của nhà ta mà vốn khác biệt với nơi này đấy. Cái móc này là hình trái tim.”

“Trái tim?”

“Thưa vâng, trái tim của con người chúng ta có hình dạng tương tự cái móc này ạ.”

“Ta hiểu rồi, trái tim là nơi tập hợp cảm xúc, cái móc trái tim này rất quan trọng với ngươi vì là cảm xúc mà cha mẹ ngươi gom lại cho ngươi.” Pudtan nghe rồi thì khựng lại một thoáng do không ngờ được rằng sẽ có ai trong thời đại man rợ này có thể kết luận một cách ngay thẳng và cảm nhận được sự sâu sắc của ý nghĩa ẩn giấu trong hình dạng của cái móc này.

…Quả xứng đáng là con trai của dì Karaket…

“Đồ vật này quả thật là mở rộng tầm mắt cho ta. Thế có còn đồ vật khác hay không? Đồ vật khác lạ theo bên người ngươi ngoài móc sợi dây.”

“Đồ khác? Không có đâu ạ, chỉ có quần áo, à, và có quần lót áo lót, nơi này không có.” Lỡ nói ra rồi Pudtan phải vội ngậm miệng, hai miếng vải nhỏ của phụ nữ, xem ra không thích hợp để đem ra khoe trong tình huống thế này. Nhưng rồi lại trở thành người ngây ra khi Meun Maharit khoe khoang một cách nghiêm nghị nghiêm túc.

“Ai bảo không có, ta biết quần lót. Mẹ và cả hai em gái ta đều mặc quần lót, anh trai và ta cũng mặc. Mẹ ta may cho, nhưng bà ấy gọi là boxer, cũng muốn cho xem đấy nhưng e rằng không hay.”

“Cảm thấy như hai người thần kinh nói chuyện với nhau thế nào ấy. Chúng ta bỏ qua chuyện này thôi ạ.” Hèn gì dì Karaket tình nguyện may quần lót cho cô, hóa ra dì ấy đã mang đến truyền bá rồi.

“Nhưng ta muốn biết áo lót là thế nào? Có tương tự áo vật dụng hay không?” Người trưởng thành cùng người mẹ quá mức kỳ lạ liền muốn truy hỏi.

“Không muốn, không nói chuyện nữa.” Pudtan bước tránh đi.

“Không nói chuyện thì không nói chuyện. Hôm nay ta phải vội về nhà bàn chuyện chính sự cùng cha. Ngày mai đừng quên chuẩn bị ăn mặc cho chuẩn, để còn bái sư luyện kiếm.” Meun Maharit không lề mà lề mề do nghĩ rằng ngày sau vẫn còn, nên tỏ vẻ mặt trầm tĩnh ra lệnh rồi quay lại gật đầu với người hầu đi theo mình, nhưng rồi phải nhếch cười một chút khi nghe giọng thốt lên rằng đã biết từ Pudtan.

Khi chàng trai khuất tầm mắt thì Pudtan cúi xuống nhìn sợi dây và cái móc trong tay lần nữa. Cô đeo sợi dây chuyền có móc cùng cảm xúc vui mừng nghẹn ngào, cảm giác như lại được lấp đầy cuộc sống một lần nữa. Tay mảnh cầm lấy cái móc trái tim áp vào ngực, cái ấm bất chợt cũng sâu sắc đến tận bên trong, trái tim chếch nghĩ về người mang đến cho, giờ này sợi dây có móc này không chỉ chứa tình yêu của cha mẹ mà cô không quen biết, mà còn có thêm cảm xúc kết nối khiến cô hồi tưởng về một người đàn ông thời xa xưa.

“Meun Rit… Thật tốt khi mua lại cho mà không nói lời nào về chuyện tiền, quả là dũng cảm có thể dựa dẫm thật mà.” Pudtan cười tươi đến mức có thể nhìn thấy toàn bộ răng.

* * *

“Chết thật, ban nãy quên hỏi Mae Pudtan rằng có quen biết mẹ và bà ngoại hay không. Chỉ toàn mải háo hức thôi.” Ketsurang thốt lên khi đã bước về đến nhà của mình trong khi lên tiếng chậc chậc như thể tiếc nuối.

“Hỏi cái gì sao cô chủ?”

“Ta nghĩ rằng Mae Pudtan có thể là người thân của ta từ nơi mà ta rời đi. Ờ… Tiền kiếp của ta đấy mà chị Pin, chị Yaem, vì mặt mũi tương tự ta lúc đó lắm, chỉ là nếu ta trong lúc đó không có mỡ che mất sắc đẹp.” Hai người hầu nhìn mặt nhau rồi thở dài tỏ vẻ mặt kỳ quái.

“Cô chủ có thể nhớ lại tiền kiếp sao?” Dù cho hai người hầu biết rõ rằng cô chủ của mình không phải là cô chủ trước kia nhưng cũng chưa từng dám hỏi han rằng trước đây cô chủ này đây đến từ đâu. Lúc này khi cô chủ tự cất tiếng thì không thể nhịn không hỏi được.

“Ừm, nếu không thế thì ta sẽ kỳ lạ đến mức mang danh là người phụ nữ kỳ cục thế nào được chứ chị Pin, chị Yaem. Kệ đi, để lần sau gặp nhau thì sẽ hỏi, giờ phải vội đi xem cơm nước rồi. Kẻo sẽ bị quan sát thấy bất thường, đi thôi các chị.” Chỉ thế thôi thì một trong hai người hầu đã nhanh nhảu đi xuống bếp, nhằm che giấu điều cùng nhau đi làm ngày hôm nay.

* * *

Nhiệt độ không khí buổi chiều càng ngày càng thấp đi, gió từ con kênh trước nhà thổi đến đến mức Praya Wisutsakorn phải thầm nhìn vợ mình, thì thấy rằng đối phương có chăn đắp. Bàn tay đang cầm áo vải để ủi trông rất thuận tay, ngay cả sắc mặt trông cũng hài lòng khi nhận được hơi ấm từ thứ mà nàng gọi là bàn ủi, vốn là một món đồ nhân tạo mà Ketsurang yêu cầu Jinhok*, con của Jinhong, làm sau khi Jinhong đi chầu Ngọc Hoàng Đại Đế được hai ba năm.

*Đọc là ‘chin hôốc’.

“Không mấy ngày nữa là đến ngày thả lồng đèn rồi, năm nay thả ở bến trước nhà nhé Mae Karaket.”

“Cũng được ạ, có tuổi thì bắt đầu ngán người. Muốn đi chen chúc người như hồi còn trẻ thì sẽ mỏi mất. Còn Mae Kaew, Mae Prang còn thấy thích thú thì để cho Por Rit quản các em đi chơi thì hẳn sẽ hết lo. Bến thuyền Putthaisawan khi có lồng đèn hẳn vẫn đẹp đẽ đáng ngắm như mọi khi.” Ketsurang nhân cơ hội vội xin phép chồng thay cho các con mà ai nấy đều hiếu kỳ và muốn vui chơi theo như độ tuổi. Praya Wisutsakorn gật đầu rồi nhớ lại lời dự đoán khi xem vận của người đồng cam cộng khổ. Hiện giờ một sự mất mát đã rõ ràng chính là cái chết của Jorge Phaulkon, nhưng dù thế thì chàng vẫn không cảm thấy yên tâm như thể vẫn còn điều gì đó vướng mắc sâu thẳm. Khi nghĩ muốn thử kiểm tra thêm cả vận mệnh của các con và bản thân thì phải cố gắng kiềm chế bản thân. Việc biết trước được điều gì đó nào có tốt, vì sự dự đoán không phải chắc chắn, mà sự không chắc chắn đều tạo ra trước sự đau khổ.

“Por Rit theo cha đến phòng kinh một chút.” Praya Wisutsakorn vẫy tay gọi con trai đang cúi mặt sao chép chữ vừa có được, trong khi bước dẫn trước về phần phòng kinh cất sách kinh cũ bao gồm cả sổ sách chính sự.

“Cha nghe nói ngày mai đức vua sẽ cùng đến phía kênh Khokkham với người Hà Lan, nên nghĩ ra rằng nên trao thứ này cho con.” Bàn tay to đưa hòm gỗ cho, khi mở ra nhìn bên trong thì thấy là một ống gỗ dài.

“Mẹ của con gọi nó là ống nhòm. Thứ này cha có được từ thương nhân nước ngoài hơn 10 năm trước, từng mang ra dùng, vẫn còn sử dụng tốt. Nếu đến kênh Khokkham thì hẳn sẽ giúp nhìn được đường xa.” Meun Maharit nhìn đồ vật trong tay trong khi dịch ống lên theo như lời dạy của cha, thái độ vừa ý khi có món đồ chơi mới, anh cúi lạy cha trong khi cất lời như thể hỏi ý kiến.

“Không mấy tháng vừa qua đức vua đi đến đá chân Phật cùng với Phó vương. Người ra lệnh cho mang kiếng màu của đám người Tây đến trang trí đá chân Phật, và có lệnh rằng sẽ đến thăm lần nữa. Nhưng con không muốn người đi cho lắm, lúc này nước nhà vẫn chưa yên bình do vừa thay đổi người kế vị. Người có ý đồ xấu giống như Pra Ong Chao Dam vẫn còn tồn tại. Nếu như cha giúp tâu báo can ngăn việc đi lại lần nữa thì sẽ tốt ạ.”

“Con đừng suy tính chuyện can ngăn, cha nghĩ rằng chuyện Pra Ong Chao Dam bị hành quyết hẳn sẽ khiến cho phía có ý đồ xấu kiềm chế suy nghĩ đấy rất nhiều. Hơn nữa Phó vương cũng đã rất rõ ràng trong chuyện không nghĩ sẽ nắm lấy ngôi vị vượt qua hoàng huynh. Lúc này là lúc cho tất cả mọi phía thấy rằng đức vua sẽ đi theo đường lối của vua cha mà không có thụt lùi, là năm phải biểu lộ thế chủ động và sự uy hùng cho rõ rệt. Thế nên đừng lo lắng nhiều quá, chỉ cần sắp xếp cho người thành thạo về mặt quân binh đi theo người thì hẳn là tốt.” Khi nghe thấy lời của cha thì gương mặt âu lo của Meun Maharit liền giãn ra, lại còn sáng tỏ trong lòng rằng chuyện bàn bạc hỏi ý cha đấy là điều đúng đắn nhờ sự nhìn xa trông rộng của người từng trải qua bốn triều đại.

“Vâng, thưa cha. Chính con cũng quên nghĩ đến, do chỉ e ngại sẽ lại xảy ra nguy hiểm lần nữa. Con nhớ anh Jorge quá, nếu còn sống cùng nhau thì hẳn sẽ tốt hơn vậy. Còn nghĩ thấy tiếc rằng nếu kiểm tra vận mệnh cho anh Jorge trước khi thi hành nhiệm vụ thì hẳn sẽ giúp tránh né được.”

“Sinh lão bệnh tử đều là lẽ thường tình, việc biết trước vận mệnh phải cẩn trọng mọi bề. Nghĩ rằng anh Jorge của con sẽ hạnh phúc sao? Hơn nữa, đã là dự tính của nhà vua thì có mấy người né tránh được công việc của mình. Việc sống có danh dự là điều quan trọng, dù cho chết vì nhiệm vụ thì cũng đáng tự hào. Làm việc cần làm, không cẩn hổ thẹn với lòng rằng yêu bản thân và sợ chết đến mức trốn tránh công việc, thì đấy mới khiến cho một người sống cuộc đời không giá trị.”

“Vâng, thưa cha.”

“Khi nói đến chuyện này thì cha muốn yêu cầu con một điều, nếu như không cùng đường, có nguyên nhân to lớn, nguy hiểm thật sự tiến đến thì đừng mạo hiểm suy đoán kiểm tra vận mệnh của người nào, dù cho là người trong gia đình hay người khác. Có thể hứa với cha không Por Rit?”

“Vâng, thưa cha.”

“Tốt, đem đồ về cất trong gian phòng ngủ của con rồi đi làm việc tiếp đi.” Praya Wisutsakorn nhìn con trai rời bước đi thì thở dài thật sâu. Lòng không thể không hồi tưởng về Praya Horathibordee là cha của mình. Nếu nhớ không lầm thì có một lần cha của chàng từng nói rằng chuyện biết trước sự việc của Mae Karaket là chuyện cực kỳ đáng động lòng trắc ẩn. Nếu không biết buông bỏ điều biết trước thì sẽ chỉ toàn khiến cho đau khổ, nên Praya Wisutsakorn mới quyết định mang kinh và bảng đá phiến để dự đoán đi bỏ vào hòm rồi cất giấu đi, mà quyết tâm rằng nếu không có lý do thì tuyệt đối không bao giờ mở hòm này ra nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.