Ánh Nguyệt nhíu mày nhìn Cảnh An Nhiên một lúc sau mới thấp giọng nói" Tôi có việc bận phải đi trước,chừng nào có thời gian sẽ nói chuyện này sau"
Vừa dứt lời Ánh Nguyệt đẩy tay Cảnh An Nhiên ra làm một việc mà Mạc Thiên Nhật Dạ nãy giờ đã muốn thực hiện.
Ra khỏi nhà họ Cảnh cô bỗng cảm thấy việc làm của mình rất nông nỗi.Tự nhiên lại chạy đến đây rồi lại tức giận ra về.Dù đây không phải lỗi của Cảnh Âu Tây người ba ruột của cô nhưng cô làm sao dễ dàng nhận ông ấy như vậy.Giá mà mọi chuyện dừng lại kịp thời thì cũng sẽ chẳng có kết cục như ngày hôm nay.
Một siêu sát thủ giết hàng trăm mạng sống lại xém chút mất mạng khi mới sinh ra.Ánh Nguyệt đời này chắc cũng không thể buông bỏ thận thù với Tăng Y Thư.
Ngồi lên xe,Ánh Nguyệt không nói một câu nào,im lặng dựa lưng vào ghế hỏi" Sao anh biết tôi ở nhà họ Lý?"
Mạc Thiên Nhật Dạ không khởi động xe,quay qua nói với cô" Bệnh viện em đến lấy bản xét nghiệm là bệnh viện Lục Nghị Phàm đang làm việc.Lúc trước em từng đến đó nên đồng nghiệp của cậu ta nhận ra em liền nói lại với cậu ta rồi cậu ta nói lại với anh."
Ánh Nguyệt cười nhẹ nói" Quên mất Nghị Phàm đang làm ở đó.Nếu biết trước thì tôi đã chọn chỗ khác xác nghiệm rồi."
Anh lạnh lùng nhếch nhẹ môi,nhìn sang cô đáp" Dù em có đổi sang chỗ nào thì kết quả cũng vẫn vậy.Ánh Nguyệt,em thật sự nghĩ rằng tôi nói chia tay liền bỏ mặc em sao?"
Không phải như thế à?
Không lẽ cô phải ảo tưởng rằng anh đang âm thầm theo dõi bảo vệ cô sao? Nhưng đó đâu phải tính cách của cô.
Ánh Nguyệt im lặng nhìn sang hướng khác,không đáp lại lời của anh.
Mạc Thiên Nhật Dạ thấy cô im lặng thì nắm lấy cằm của cô nói" Dù tôi là người nói lời chia tay nhưng không có nghĩa là sẽ buông tay.Ánh Nguyệt việc tôi ly hôn với em chẳng liên quan gì đến việc em làm sát thủ cả.Chủ yếu là tôi muốn em giải quyết những vật cản vướng bẩn mà chính em phải tự mình làm.Tôi không muốn ép buộc em dù gián tiếp hay trực tiếp.Nhưng nếu tôi đã ép buộc em thì đã hết cách giải quyết rồi."
Ánh Nguyệt nhìn anh không chút rung động nào mà đáp lại" Anh nói điều này giờ còn ý nghĩa gì? Những điều qua rồi thì cứ để cho nó qua.Nhật Dạ tôi thấy không có tôi anh vẫn sống rất tốt mà? Hay là thấy luyến tiếc tôi? Tôi thấy cũng có lí đấy nhưng có điều tôi không cho anh cơ hội đâu!"
Bàn tay đang trên cằm cô bỗng suýt chặt anh lạnh lùng nghiến răng nói" Ánh Nguyệt,em nghĩ thành công bây giờ em đang có là do ai tạo ra? Nếu như bị nhà họ Mạc và nhà họ Lý biết em giả danh thành Lý Thiên Nguyệt thì sẽ ra sao? Hay em nghĩ chỉ cần một ngày mình còn là sát thủ thì sẽ không ai chạm vào em? Ánh Nguyệt,đừng ngây thơ quá.Nếu như con hổ thật sự là chúa tể sơn lâm thì trong sở thú làm sao có những con vật đó? Dù em có là sát thủ thì cũng không được dài lâu.Dù em có tin hay không thì dưới sự sắp xếp của anh những việc em làm trong mấy năm nay điều nhờ anh ly hôn với em mới có được.Em cũng đâu dễ dàng mà có được chức Tổng giám đốc Tập đoàn Dạ Nguyệt.Mọi thứ điều rất khó khăn nhưng đối với em thì có lẽ đã bớt chướng ngại vật hơn một chút."
Ý của Mạc Thiên Nhật Dạ là nhờ anh mà mọi chuyện xảy ra với cô trong mấy năm nay mới dễ dàng hơn những người khác?
Dù đúng thật trong ba năm nay cô không gặp quá nhiều chuyện rắc rối nhưng cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì chỉ là có lúc nó dễ dàng đến mức cô phải nghi ngờ sao mọi chuyện lại quá suông sẻ.Ngày càng mọi thứ điều rắc rối,cô cũng bỏ quên việc đó qua một bên.
Ánh Nguyệt chợt cười nhẹ nói" Vậy anh muốn tôi phải cảm ơn anh vì đã dọn bớt vật cản cho tôi hay là tôn thờ anh? Nhật Dạ,cứ nói thẳng ra đừng dài dòng"
" Chúng ta quay lại đi.Tôi thấy mấy năm nay em cũng chẳng quen thêm một người đàn ông nào.Không muốn nghĩ nhưng tôi cứ luôn nghĩ có thể em là đang không quên được tôi hay không.Dù gì tôi cũng là tình đầu của em nhỉ?"
Ánh Nguyệt nhếch nhẹ môi nhìn anh không ngờ anh lại có bộ mặt vô lại như vậy nhưng cô cũng chẳng quan tâm.
Sở dĩ người lúc đầu tạo ra mọi chuyện điều là cô.Mạc Thiên Nhật Dạ có nói thế nào thì cô cũng chẳng có cách nào phản bác.Nhưng cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh càng không dễ dàng rung động với anh.Bây giờ cô cũng không phải là ở cái độ tuổi thanh xuân cũng đã trải qua nhiều giông bão lăn lộn trên thương trường cũng như chiến trường.
" Nhật Dạ,dù tôi không quen ai mấy năm nay nhưng cũng đâu có nghĩa là tôi còn yêu anh? Khiêm tốn là đức tính tốt tự tin quá lại càng không tốt.Tôi không còn yêu anh càng không muốn quay lại với anh.Bây giờ thì tôi chưa có ai nhưng cũng đâu có nghĩa trong tương lai thì không? Không chừng vài năm nữa tôi và chồng mới của tôi sẽ đứng trước mặt cảm ơn anh đấy."
" Em càng ngày càng mạnh miệng.Ánh Nguyệt,tôi không chấp nhất em nhưng có điều người phụ nữ của Mạc Thiên Nhật Dạ này ai lại dám cướp.Cái tên Cận Trịnh đấy nếu còn lạng vạng trước mặt em nữa thì sẽ không có kết cục tốt đâu!"
Ánh Nguyệt nhíu mày nhìn anh,đẩy bàn tay anh ra vô cảm nói" Đây là chuyện của tôi đâu liên quan gì đến anh? Cận Tổng cũng chỉ là thổ lộ tình cảm với tôi chứ đâu bắt ép tôi quen anh ta như anh.Mạc Thiên Nhật Dạ,chuyện của ai thì người ấy nấy lo.Tôi không quan tâm đến anh thì anh cũng không cần để ý quá nhiều chuyện."
Cô nghĩ nếu nói chuyện một lúc nữa thì cả hai có thể sẽ cãi lộn nên cô bỏ mặc anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Chiếc xe một lúc cũng đã lăn bánh.
***
Mạc Thiên Nhật Dạ không đưa cô về tiểu khu của cô mà lại đưa cô đến căn nhà ở khách sạn Nina lúc trước cô đã từng mặc dày đi đến.
Dù anh đã mở cửa cho cô nhưng Ánh Nguyệt vẫn ngồi im ở đó không có ý định đi xuống.
" Ánh Nguyệt,em mau đi xuống xe.Tôi không có thời gian để chơi đùa với em"
" Tôi cũng không muốn chơi đùa với anh.Đưa tôi đến nhà của tôi.Mạc Thiên Nhật Dạ,từ ba năm trước sát thủ Rose đã tự hứa sẽ không bao giờ rung động với anh dù chỉ một lần nữa.Nhưng sát thủ Rose của ba năm trước đã mất.Bây giờ chỉ còn lại Ánh Nguyệt vô cảm không quan tâm đến người khác.Càng không dễ động tâm với người đàn ông tên Mạc Thiên Nhật Dạ."
Mạc Thiên Nhật Dạ bật cười,nhếch môi nói" Khẳng định đến vậy luôn? Ghét tôi lắm nhỉ? Nhưng em càng ghét tôi thì tôi lại càng muốn có em,càng muốn quay quanh em khiến em luôn luôn bực bội trong người.Ánh Nguyệt,em ghét tôi bao nhiêu tôi lại càng muốn xuất hiện trước mặt em bao nhiêu đó"
Không ngờ bây giờ Ánh Nguyệt lại càng cứng rắn.Ba năm trước Ánh Nguyệt đã là một người mạnh mẽ nhưng vì anh mà cô đã dịu dàng và trợ thành cô vợ ngoan ngoãn ở nhà dù lúc đầu là do nhiệm vụ ép buộc cô nhưng những việc cô làm điều in vào đầu anh.Khiến anh càng ngày càng yêu cô.Đến cả biết cô lừa gạt anh lấy anh chỉ vì lợi dụng anh cũng không tức giận.Mạc Thiên Nhật Dạ có thể nói là người đàn ông bị tình yêu làm cho mù mắt!