Ánh Nguyệt nhìn anh rồi lại liếc nhìn khẩu súng chầm chậm nâng tay nhận lấy.Bắn tỉa là sở trường của cô nhưng cũng đã mấy năm không dùng đến tay nghề cũng không còn điêu luyện như lúc trước.
Sợ rằng Mạc Thiên Nhật Dạ không tin tay nghề của cô Ánh Nguyệt lạnh nhạt nhấn nút mở cửa sổ xe thò đầu ra ngoài cửa nhanh chóng canh mục tiêu mà bắn hai phát.
" Pằng!"
" Pằng!"
Hai phát súng trúng ngay lốp xe làm chiếc xe Jeep đang đuổi theo xe anh nhanh chóng lệch hướng mà lái ra ngoài lề đường.
Tưởng rằng Ánh Nguyệt sẽ dừng lại không ngờ mây giây sau vài phát súng lại vang lên lòng thủng mấy lóp xe của những xe khác.Nhanh chóng tạo khoảng cách với những chiếc xe đuổi theo.
Mọi chuyện xảy ra rất nhanh rất mau chiếc Ghost của anh đã cắt được hết đường đi của những chiếc xe đuổi theo.
Mạc Thiên Nhật Dạ bình tĩnh lái xe còn Ánh Nguyệt thì lạnh lùng xử lí những chiếc xe địch bám theo sau.Dù không nói gì với nhau nhưng hai người lại làm việc ăn ý với nhau.
Quay trở lại chỗ ngồi Ánh Nguyệt bình tĩnh lau sơ khẩu súng lạnh lùng nghiêng qua anh nói" Lâu rồi không bắn súng hơi nghiêng về phía trái lốp xe"
"..."
Chỉ hai phát đã khiến chiếc xe đó ngừng lại,chưa được một phút đã khiến kẻ địch không thể đuổi theo.Vậy mà vẫn có thể tính xem lệch qua hướng nào.Ánh Nguyệt cô quả thật không phải là người thường!
Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn lạnh nhạt lái xe.Chiếc xe lao thẳng vào về phía trước không có một đối thủ.
Đưa cô đến công ty Mạc Thiên Nhật Dạ không về nhà mà đi thẳng đến bệnh viện nơi làm việc của Lục Nghị Phàm.
Đến nơi vừa đúng lúc anh vừa hoàn thành xong một ca phẫu thuật vào phòng cá nhân rồi đi ra một lần nữa liền nhìn thấy Mạc Thiên Nhật Dạ nhàn nhả dựa lưng vào ghế sô pha đọc tài liệu về y học.
Lục Nghị Phàm đi lại ngồi đối diện anh vắt chân nói" Cậu đến đây tìm tôi làm gì? Không lẽ chỉ để đọc tài liệu ở chỗ tôi?" Dù nói như vậy nhưng Lục Nghị Phàm biết Mạc Thiên Nhật Dạ không rảnh đến mức đến đây ngồi chơi.
Mạc Thiên Nhật Dạ bỏ sấp tài liệu xuống giọng nói trầm thấp vang lên" Lúc trước tôi nhờ cậu kiểm tra giúp,đã làm xong chưa?"
Lục Nghị Phàm nhìn anh giả vờ như không hiểu hỏi lại" Là việc gì nhỉ?"
Mạc Thiên Nhật Dạ híp mắt nói" Nghị Phàm,đây không phải lúc đùa giỡn"
Tuy Mạc Thiên Nhật Dạ không tính toàn với những trò đùa của bạn bè nhưng cũng không có nghĩa là lúc nào cũng có thể đùa.Như lúc này Lục Nghị Phàm chỉ sợ chọc phải anh thì chính anh ta khó quay lại được Bắc Kinh.
Lục Nghị Phàm nghiêm túc cầm ly cà phê uống một ngụm đáp" Đã làm theo những gì cậu nói,kết quả không khác những gì cậu suy nghĩ.Nhưng Nhật Dạ, cậu và Ánh Nguyệt đều đã ly hôn vậy tại sao còn xét lại lai lịch của cô ấy?"
Mạc Thiên Nhật Dạ không trả lời ngay câu hỏi,anh trầm ngâm một lúc mới đáp" Chia tay chưa hẳn đã kết thúc.Chỉ là muốn tìm hiểu xem những gì tôi suy luận có đúng không"
***
Cả tháng sau cô lại được mời đến bữa tiệc của nhà họ Cảnh tổ chức với thân phận là Tổng giám đốc Tập đoàn Dạ Nguyệt và là bạn cặp với Cảnh An Nhiên.
Cô chọn chiếc đầm rượu màu đỏ là màu cô ưa thích nhất.Diện chiếc đầm dạ hội cô rất khiêm tốn mà chọn loại nhiều vải tránh để lộ da thịt.Dưới sảnh tiểu khu chiếc xe sang chảnh nhanh chóng dừng trước cửa.
Cảnh An Nhiên bước xuống âu phục phẳng phiu có phần nghiêm túc đang được anh ta kì công thể hiện,thấy cô đi xuống Cảnh An Nhiên cười rạng rỡ nhướn mày nói" Chỉ có một tháng không gặp cô lại càng đẹp ra rồi"
Ngừng một chút anh ta nói tiếp" Tuy bây giờ là mùa đông nhưng thời tiết cũng chẳng nóng lắm.Không biết có phải cô sợ lạnh nên mặc đồ như thế?"
" Khi tôi lựa chọn lễ phục thì rất ưng dạng đầm màu đỏ nhưng đa số là loại kiệm vải.Tôi không chỉ đến bữa tiệc với cương vị là Tổng giám đốc Ánh Nguyệt mà còn là bạn tiệc với Cảnh Tổng đây không thể làm anh mất mặt"
Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ một đôi nam nữ đang cười nói nhưng Ánh Nguyệt và Cảnh An Nhiên lại không nghĩ vậy.Dường như bọn họ không thấy tí ấm áp gì ở đối phương mà chỉ thấy so kè tranh cao thấp.
Cảnh An Nhiên nhìn cô chầm chậm nói" Xin mời"
Ánh Nguyệt nhìn anh ta,ánh mắt hờ hững nhưng có chút sắc bén lên tiếng" Thật không biết lí do Cảnh Tổng đây lại mời một người không quen biết như tôi đây là bạn tiệc.Chả lẽ có gì đó ở tôi thu hút anh chăng?"
Cảnh An Nhiên ngừng động tác nhìn cô,ngập ngừng một lúc mới lên tiếng" Nếu cô không sợ sốc đến ngu người thì cứ đi cùng tôi đến bữa tiệc sẽ rõ.Tương lai chúng ta có quan hệ hay không hay có phải là nhờ sức hút của cô hay không thì phải xem cô có dám điều tra không"
Vừa dứt lời không đợi Ánh Nguyệt hỏi điều tra cái gì thì anh đã cười nhẹ và dứt khoát đống cửa cái " rầm".