Định Mệnh... Nước Mắt

Chương 67: Rời đảo




8h30a.m, phòng 201.

Sau khi làm rõ hết những khúc mắc tại phòng của An và Huy, bọn họ không ai còn có hứng vui chơi nữa, ánh mắt của tất cả lộ nên tia thất vọng tràn trề. Họ không ngờ suy nghĩ và sự hồ nghi của họ là đúng, họ không ngờ kẻ đứng sau chuỗi rắc rối này lại là ba của Huy - người cha, người chú mà họ hết lòng kính trọng. Bảo và Kiệt đấm mạnh tay vào tường căm phẫn, mím chặt môi gằn giọng:

“Đồ khốn!”

Vì thì đã thất vọng đến mức không thể khóc được nữa, cô dùng ánh mắt vô hồn nhìn mọi người, nụ cười thiên thần cũng đã bị sự thật tàn khốc kia vùi nát, tất cả những gì còn lại trong cô là sự đau đớn, những vết thương trên người mình, quả đúng là do Trần Vũ Khánh sắp đặt. Ông ta… Không đáng để mình gọi một tiếng “chú”!

Phong thản mặc, lặng im nhìn mọi người, chẳng hề tỏ ra kinh ngạc khi biết sự thật, vì vốn đó là điều cậu nghĩ đêm qua mà. Sự thật là sự thật thế thôi, có đau khổ hay gì cũng không thay đổi được. Người lớn... Luôn là những kẻ dối trá và xảo quyệt, quả là không nên tin vào người lớn - nhất là những người thành đạt, càng thành đạt bao nhiêu, người ta sẽ càng tàn độc bấy nhiêu. Đồng tiền, thanh danh lợi lộc đã cướp hết tính người của họ rồi.

Vân ôm lấy vai Vi, cố tìm cách để cô cười, cố tìm cách để ngăn dòng nước mắt đó - thứ nước vô thức chảy ra, ngay cả chủ thể cũng không biết. Dương cũng chỉ biết nắm chặt lấy tay Vi, giảm bớt sự đau đớn và hối hận của cô.

An và Huy vì đã biết rõ sự thật này nên họ chỉ im lặng thôi. Đúng hơn là hai người họ đang không biết dùng bộ mặt gì để đối mặt tên cáo già kia. Nhất là Huy, giờ cậu không xem ông ta là ba nữa, mà chính là kẻ thù - tên sẵn sàng làm hại đến người mình yêu. Khi trở về, cậu nhất định sẽ không để An rời xa mình một bước, sẽ không để hắn có cơ hội làm hại cô. Cậu nghĩ trong khi ôm siết lấy An, giữ cô thật chặt.

Bầu không khí tĩnh mịch nuốt chửng cả căn phòng, đẩy những người bên trong nó xuống hố sâu của tuyệt vọng. Nhưng đây vẫn chưa phải là sự tuyệt vọng duy nhất, vẫn còn những chuyện khủng khiếp hơn khiến họ không chịu nổi nữa, rồi nó sẽ đẩy họ vào cõi chết, mang họ đến với Tử Thần với trái tim rỉ máu. Sẽ mau thôi...mau thôi…

Họ trải qua ngày cuối cùng ở đảo trong sự đau đớn ở tim, chẳng có nụ cười nào rực nổi trên gương mặt họ cả. Vị thần ban phát nụ cười đã bỏ rơi họ rồi, ông ấy đã mang nụ cười của họ đi đâu mất. Chỉ để lại tám con người với vẻ mặt từ giận dữ đến đau khổ mà thôi.

Bóng dáng cô đơn của họ lướt đi trên bãi cát trắng, ký ức về buổi đi chơi vui vẻ đã bị sóng biển xóa nhòa. Màn bắn pháo hoa trong đêm cuối cũng chẳng được thực hiện. Đêm đó, bầu trời chẳng có lấy một ngôi sao, ánh trăng lạnh lẽo nhàn nhạt tỏa xuống bãi biển hoang tàn. Ngày cuối cùng cũng là ngày nhạt nhất của họ, chẳng có lấy một niềm vui nào cả, họ trở về phòng, lẳng lặng chìm vào giấc mủ mệt nhoài...

10h30p.m, nhà của Huy.

CẠCH - Tiếng mở cửa.

Trần Vũ Khánh chầm chậm mở cửa phòng An ra, nhẹ nhàng bước vào trong.

Tao không tin mày chính là con gái ruột của tao! Gì chứ? Mày mà là con gái tao á? Mơ đi, mày làm gì có cửa chứ! Hơn nữa Thụy Vy không phải chỉ ân ái với một mình tao, còn cái gã tao hận nhất nữa! Điều gì chắc chắn mày là con gái tao chứ? Vậy mà hôm đó Thụy Vy lại bảo như vậy. Xem ra hôm nay ta phải đích thân xác nhận cho rõ mới được.

Ông ta mò đến giường của An, bỗng mùi hương dịu êm của Thụy Vy sộc vào mũi khiến ông ta trở nên đê mê, khẽ đưa mắt nhìn xung quanh rồi lại cầm lấy gối của cô, ôm vào lòng mà hôn hít, nhắm tịt mắt tận hưởng mùi hương êm dịu đó.

Đúng là con gái em có khác! Mùi cơ thể cũng giống em nữa! Thích quá!

Trong lúc tận hưởng cái mùi đó, ông ta bỗng phát hiện trên giường có một vài sợi tóc màu hạt dẻ, nhanh lấy một sợi bỏ vào túi nhựa rồi nhét vào túi quần. Xong hít một hơi thật mạnh cái mùi hương đó rồi nhanh chóng lẻn ra ngoài.

Không ai có thể biết trong đầu ông ta nghĩ gì.

Thiên Nghi - vợ của ông ta vô tình đi ngang, bỗng thấy chồng lẻn ra từ phòng An liền không khỏi nghi ngờ. Ông ấy làm gì vào giờ này vậy? Lại ở trong phòng của con bé An nữa? Ông ấy rốt cuộc có mưu đồ gì đây?

Sáng hôm sau, họ trở về, đúng hơn là không ai muốn ở lại hòn đảo u buồn kia nữa, và họ cũng chẳng biết phải đối mặt với gã đàn ông tàn độc kia thế nào.

***Trên xe du lịch***

Mọi người ai nấy cũng mệt nhoài, từng cặp từng cặp khẽ dựa vai nhau mà ngủ. Tay của Huy đang chặt vào tay An, bờ vai của Phong luôn là chỗ dựa ấm áp cho Vân dựa vào, cô vừa ôm cậu vừa ngủ say. Dương khẽ hôn lên đôi mắt đã sưng lên vì khóc của Vi, đau xót ôm cô vào lòng, khẽ khàng vuốt ve làn tóc mềm trong khi ngắm cô ngủ say. Còn Kiệt thì không ngủ, cậu cứ dõi mắt theo dáng ngủ yên bình của An mãi.

An này, em hãy cố lên, dù cho mọi chuyện có tồi tệ thế nào, tôi vẫn sẽ ở bên bảo vệ em. Dù tim tôi có đau chết cũng không sao đâu, vì nó luôn hướng về em mà…

Cậu nhìn An được một lúc lâu rồi lại nhìn sang Bảo - cái tên đèn xanh đèn đỏ biến thái cứ dựa vào vai mình suốt, vô thức xoa đầu tên đó.

“Cậu cũng phải chịu nhiều đau khổ rồi. Cứ ngủ đi, Kiều Linh sẽ luôn dõi theo cậu mà.” - Kiệt thì thầm vào tai Bảo, rồi cậu nhìn thẳng về phía trước, nơi khung cảnh cứ luôn thay đổi trước mắt.

Thế giới này đúng là vô thường thật, không biết tiếp theo sẽ là chuyện gì đến với chúng tôi đây?

*** Ba mươi phút sau ***

Chợt điện thoại của Vân đổ chuông inh ỏi, cắt đứt những suy nghĩ miên man của Kiệt cũng như đánh thức cả bọn… trừ cô!

Ôi trời ạ! Tại sao tất cả mọi người đều bị cái tiếng chuông inh ỏi này đánh thức trong khi chủ nhân của nó vẫn ngủ khò được ấy nhỉ?

Cả đám hướng mắt về phía con heo mê ngủ đó. huy ra hiệu cho Phong đánh thức cô dậy.

Phong thở dài, nhanh lay lay người cô:

“Dậy đi, điện thoại của em reo kìa!”

“Huh.. Hở?” - Vân nửa tỉnh nửa mê mở mắt nhìn cậu.

Rồi lại dựa người vào ghế mà… ngủ tiếp.

“Này này, em mau dậy đi chứ heo ngốc!” - Giọng của Phong chợt ấm áp lạ, cậu nói trong khi lay cô mạnh hơn.

Cô thì cứ vật vờ vật vờ, cứ bị lay tỉnh lại ngủ tiếp, cứ vậy mà lặp đi lặp lại, quyết không chịu dậy luôn.

Thấy thế, Dương ngay lập tức hét to:

“Nguyễn Hoàng Thanh Vân! Điện thoại của em reo kìa!!!”

“Ơ..Huh.. Ủa? Điện thoại em reo hả?”

“Nè má!” - Dương cầm điện thoại đưa cho cô.

“Oh.. Uhm.” - Cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhận lấy cái điện thoại, ấn nút “trả lời”.

Bên kia vang lên giọng của một người đàn ông trung niên:

[Chào cục cưng của ta, ta đã giải quyết xong việc ở Mỹ rồi, tuần sau ta sẽ về nước. Thời gian qua con có quậy phá gì ở Việt Nam không đó?]

Vân ngay lập tức tỉnh hẳn mà hét vào điện thoại, giọng vô cùng phấn khích:

“Papa!! Papa có biết là thời gian qua con nhớ papa lắm không? sao đến tận bây giờ người mới liên lạc cho con vậy hả?”

Một giọng cười ấm áp truyền vào điện thoại:

[Ha ha ha, ta cũng rất nhớ con! Giờ ta chỉ rảnh được một chút nên mới liên lạc được với con đó. Mà con với Dương đi đâu thì đi, đúng một tuần sau phải ở nhà cho ta, ta sẽ nói cho con biết lý do ta đột nhiên bảo hai đứa về Việt Nam gấp. À, dĩ nhiên có quà cho hai đứa rồi.] - Ông ấy cười rồi lại nói tiếp. - [Thôi ta lại có việc rồi, bye bye con, hẹn gặp con ở Việt Nam, con gái yêu của ta.]

Nói rồi bên kia vang lên một tiếng “tút” dài ngoằn khiến Vân buồn rười rượi…

“Papa, người thật nhẫn tâm! Tự dưng gọi về nói với con có mấy câu lại cúp máy! Hứ, ghét quá!” - Cô lèm bèm.

Dương cười, chồm đến xoa đầu cô:

“Nghe được giọng papa là được rồi mà em! Giờ nói anh biết papa gọi có việc gì nào.”

Vân hậm hực nói thuật lại lời của papa cho Dương nghe, xong rồi mọi người liền bất giác nở nụ cười. Ba của Vân từ Mỹ trở về, chẳng phải đây là chuyện tốt sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.