Định Mệnh... Nước Mắt

Chương 56: Chính tôi sẽ cứu tôi!




CẠCH

.__.

Ngay lúc An định nói gì đó thì cánh cửa một lần nữa mở ra. Kế đó là hình ảnh Vân ôm tay Phong bước vào, vẫy vẫy tay với An, cô vô tư nói mà không màng đến cái bầu không khí hình sự ở đây:

“Hi An! Vết thương ở chân cậu sao rồi? Còn đau nữa không vậy?”. Cùng nụ cười tinh nghịch.

“Hớ… oh… uhm… Tớ ổn!” – Cô ngớ người, đứng hình chập hai, đáp như máy.

“Hì hì. Vậy thì tốt quá rồi! Ủa mà sao mọi người có mặt đông đủ ở đây vậy? Cơ mà Vi với tên tóc dựng biến thái đâu?” – Vân đáp gọn lời An rồi hỏi dồn, điệu bộ ngây thơ hơn con nai tơ.

Đây đích thị là kiểu người vô tư không biết sự đời. =~=

Phong bên cạnh cũng chỉ im lặng, dùng bộ mặt lạnh tanh quan sát tất cả.

“Haizz, chuyện là vầy…” – An lên tiếng định kể hết cho hai người này nghe nhưng Kiệt đã chen ngang, thay cô làm điều đó.

“Oh… Uhm… Đã hiểu.” – Vân và Phong ngồi bệt hẳn dưới sàn, chăm chú nghe Kiệt thuật lại, câu nói kia cũng là phát ra từ miệng cô.

“Nhưng mà…” – Cô định mở miệng nói tiếp thì…

PHẬP

Có một con dao găm phóng sượt qua má An… gây nên một vệt đỏ chảy dài rồi cắm chặt vào vách tường sau lưng cô..

Cả đám ngỡ ngàng… Vân cũng cứng họng, quên luôn cả chuyện mình vừa nói… Duy chỉ có An là ngỡ ngàng xen lẫn sợ hãi…vết thương nhỏ trên má đang rỉ máu. Toàn thân cô phút chốc bủn rủn, mất hết sức lực, vết thương ở lòng bàn chân và má cứ không ngừng rỉ máu… thân thể cô bất giác trượt xuống, ngồi bệt trên sàn… cô không biết thứ gì vừa chạm vào má mình vì nó quá nhanh!

Sau vài giây đứng hình thì cả đám cũng choàng tỉnh. Huy giật mạnh mảnh giấy đi kèm với con dao ra, căng mắt đọc:

[Sân khấu Siren, đường X phố Cỏ. Bọn tao đang bắt giữ Trần Nhật Vi ở đây. Nếu muốn cứu người thì bảo Trương Mỹ An đến thế mạng, tuy nhiên cô ta phải đi một mình!]

Từng câu… từng chữ của mảnh giấy hiện lên rõ nét trên võng mạc cậu, kéo đôi đồng tử màu hổ phách mở to… giọt mồ hôi lạnh cũng theo phản xạ mà lăn dài trên trán chàng trai đó…

“Nó viết gì vậy?” – Cả đám nhanh chóng xúm quanh, dán chặt mắt vào mảnh giấy. An cũng thức tỉnh mà đứng dậy theo.

“Chết tiệt!” – Huy vò nát mảnh giấy ngay khi cả đám xem xong rồi cậu đảo mắt nhìn quanh, An đã rời vị trí tự bao giờ.

Cô cố bước chân khập khiễng đi lại phía cửa, vội mở ra sau đó toan bước đi mà không nói một lời.

Cứu.. cứu… Nhất định mình phải cứu Vi! Thế mạng… thế mạng… Thế mạng thì sao? Vi sẽ được cứu! Điều mình cần làm là phải cứu Vi! Mình không thích ánh mắt thẫn thờ của Dương chút nào! Lại càng không thích đứng yên chờ mọi người tính kế trong khi Vi thì đang sống từng giây, từng phút trong sợ hãi! Cậu ấy là người bạn cực kỳ tốt mà ông trời ban cho mình, lại là em họ của Huy, mình phải cứu… phải cứu…

“Khoan đã!” - Đang vội cất bước, bỗng cô thấy tay mình đang bị ai đó nắm chặt rồi kéo mạnh khiến cô mất đà ngã nhào về phía sau… nhào vào khuôn ngực vạm vỡ của Huy…

“Buông ra! Buông! Mau buông tôi ra! Tôi phải cứu Vi!” – Cô gào lên, giãy giụa trong vòng tay cậu với dòng suy nghĩ nặng trĩu trong lòng.

“Em bình tĩnh đi! Em nghĩ với tình trạng này mình sẽ đến đó được sao? Còn nữa, đến đó đồng nghĩa với việc em phải bị bắt thay cho Vi đó!” – Cậu ôm chặt cô trong vòng tay, gào lên.

Nghe được giọng nói ấm áp mà khẩn trương đó… cơ thể cô cũng thôi vùng vẫy... buông thỏng. Với cả từ “em” trong câu nói kia cũng khiến tim cô lệch một nhịp. Nhưng chỉ một nhịp thôi! Sau đó sự sốt sắng, lo lắng cho Vi cũng làm cái sự lệch nhịp đó tan biến, thay vào bằng câu nói dứt khoát:

“Đi bộ cũng đến! Với lại bây giờ chỉ có tôi cứu được Vi! Anh không đọc mảnh giấy đó sao?” . Cùng hành động quay lại mặt đối mặt với Huy, máu đã tạo thành một vệt dài trên má… nhưng cô không thấy đau!

“… Vậy ai sẽ cứu em hả?” – Cậu dịu giọng sau vài giây thinh lặng, tay chạm vào vết thương trên má cô, nhẹ lau vệt máu khiến nó trở thành một mảng hồng do máu nhòe đi.

“Chính tôi sẽ cứu tôi!” – An gằn giọng, đôi mắt đó chất chứa sự kiên định khiến người khác phải run sợ!

Cô phải cứu Vi, cô không có dư thời gian để ở đây đôi co với cậu. Cô cũng thừa biết ánh mắt cậu chứa đầy sự lo lắng cho mình, nhưng cô phải đi, không thể để cậu ngăn chặn rồi bỏ mặc Vi ngay khi biết cách cứu cô ấy được! Việc cậu gọi cô bằng “em” cũng không còn mấy quan trọng vào lúc này, kệ đi… muốn gọi sao cũng được…

“…” – Sau khi nghe được năm chữ kiên định đó, cậu chỉ biết im lặng…

Đáp lại là hành động dùng hết sức đẩy cậu ra rồi xoay người bỏ đi của cô. Cô men theo vách tường bước đi…vết thương ở chân cũng theo đó mà để lại từng vết đỏ nhỏ trên sàn…

“Ơ này! Ít ra cũng phải để tôi đưa em đi!” – Như sực tỉnh, cậu vội nói với theo rồi chân cũng bước từng bước dài về phía cô. Chẳng mấy chốc đã đến cạnh An.

“…” – Cô im lặng, bỏ mặc sự tồn tại của cậu, vẫn gắng bước…

“Geez” – Thấy cô bơ mình trắng trợn. Cậu “geez” một tiếng rồi hung hăng bế An lên, không nói không rằng chạy thẳng xuống nhà xe, quẳng cô vào chiếc BMW do người của tập đoàn SPO bố trí sẵn ở đây vài ngày trước. Sau đó tăng tốc chạy thẳng về phía sân khấu Siren vốn đã bị bỏ hoang từ lâu, mặc kệ cô giống hệt con nai vàng ngơ ngác trong xe.

*** 30 phút sau, tại sân khấu Siren ***

“Đến nơi rồi!” – Cậu nói trong khi đưa mắt quan sát xung quanh, thật đắng khi phải nói rằng cậu phải dùng bản đồ trên điện thoại mới dò ra được vùng này. Là vùng vắng người nhất đảo, xung quanh là đồng cỏ bao la với vài căn nhà cũ kĩ lác đác, mỗi căn cách nhau chắc cũng khoảng vài trăm mét. Trong lòng cậu thấy lạ rằng vì sao khu vực thênh thang này lại chưa bị đô thị hóa? Cũng như từ nhỏ đến lớn cậu đã đến đảo này không ít lần, tuyệt nhiên không hề biết là còn có một nơi thế này trên một hòn đảo gần như hiện đại này. Việc có một sân khấu bỏ hoang ở đây cũng là một ẩn số đối với cậu.

Đang suy nghĩ mông lung và đặt ra hàng tá nghi vấn về nơi hoang vắng này, bỗng cậu nghe một tiếng CẠCH khô khan. Kế đó là hành động bước ra ngoài của An, cô cố bước thật nhanh vào trong sân khấu, bỏ mặc Huy với ánh mắt lo lắng phía sau.

Cậu vội đứng dậy theo phản xạ… .

Nhưng ngay lập tức phải ngồi lại vì dòng chữ “Trương Mỹ An đến thế mạng, tuy nhiên cô ta phải đi một mình” của tờ giấy chết tiệt đó.

Tay cậu nắm chặt vô-lăng, việc nhìn người con gái mình yêu đi vào chốn nguy hiểm thật quá sức đối với cậu! Cậu gồng người, cố gắng để mình không chạy đến ôm lấy An và rồi bỏ mặt em gái mình! Trong lòng vô cùng căm ghét bọn đê tiện chỉ biết bắt cóc người khác đó!

………

………..

……..

An đã đứng trước cửa sân khấu, chỉ cần đẩy cánh cửa này ra… cô sẽ được gặp và giải thoát cho Vi. Nỗi sợ hãi đột nhiên trào dâng trong cô… Nhưng thoáng chốc chỉ như một gợn sóng… vội tan biến!

Khẽ lắc nhẹ đầu rồi hít một hơi thật sâu, cô nhẹ đẩy cửa mở ra…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.