Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 451: Động xuân tâm




Diệp Tử Phàm đi theo Ngô Kiện đến Ngô Kiện phủ đệ, Vương Nhân Siêu cùng với lại Phong Lãng rất là có ý định chia tay trở về phủ đệ của mình, chỉ là chạm phải ánh mắt nghiêm khắc của Phong Vô Kỵ, hai người cũng từ bỏ ý định, đi theo Diệp Tử Phàm cùng đến Ngô Kiện phủ đệ. 

Bước vào Ngô Kiện phủ đệ, Diệp Tử Phàm cũng không cấm gật đầu, không thể không nói, Ngô phủ này diện tích cũng không có nhỏ đâu, ít nhất cũng không thua kém gì Lý gia tại Bát Hoang Thành Phủ.

Hắn nghĩ lại cũng hiểu, tên Ngô Kiện này là Linh Thể Thông Thần cảnh hậu kỳ, trước đây lại là một vị Thống Lĩnh cao cấp tại Cảnh Thanh Quân Đoàn, phủ đệ của hắn rộng lớn hơn những Thông Thần cảnh khác cũng dễ hiểu. 

Đi vào trong phủ, cũng có rất nhiều thị vệ thị nữ hướng về Ngô Kiện cúi chào, những người này đa số là Pháp Thần cảnh, không thiếu những Pháp Thần cảnh hậu kỳ viên mãn thị nữ.

Những người này tại Thiên Nhược Đại Lục cũng là có thể làm lão Tổ của một cái Tứ Tinh thế lực, nhưng mà tại Vân Quang Thành Thông Thần đi đầy đất này, bọn họ cũng chỉ chấp nhận thân phận nô bộc tìm kiếm che chở. 

Đương nhiên, những tên nô bộc này cũng sẽ không hoàn toàn bán mình cho Ngô Kiện, bọn họ cũng có tự do của mình, một khi bọn họ đột phá Thông Thần cảnh, liền sẽ rời đi, cũng sẽ không ở lại.

Bọn họ đến đây ngoài mục đích tìm kiếm che chở ra, Ngô Kiện cũng là phải trả cho bọn họ khá khá tiền, dùng số tiền tích lũy kia để mua đan dược hoặc công pháp đột phá, chính là mục đích cuối cùng của đám người này. 

"Đại ca! Huynh đã về! Làm cho ta lo muốn chết! "

Khi Diệp Tử Phàm đám người đang tại phòng khách thưởng trà từ những vị Pháp Thần cảnh thị nữ đưa đến, bỗng nhiên bất ngờ có một vị cô nương chừng mười bảy mười tám tuổi, chạy ra đến, vui mừng chạy đến nép vào trong lòng của Ngô Kiện.

Vị cô nương này loan mi mục tú, phấn diện đào tai,cặp đôi con người đen nhánh linh hoạt dị thường, mỗi khi nàng chuyển động, thần quang rạng rỡ, nhìn là biết nàng là người hoạt bát thông minh. 

"Nguyệt Nhi, ta có thể có chuyện gì được chứ! " Ngô Kiện quăng đến một ánh mắt cáo lỗi nhìn Diệp Tử Phàm, sau đó khẽ cười nói với lại cô gái này. 

Cô gái này tên là Ngô Nguyệt, là muội muội cùng cha khác mẹ với hắn, mấy trăm năm trước phụ thân hi sinh khi Ngô Nguyệt mới ba tuổi, là hắn tự tay chăm sóc cho Ngô Nguyệt cho đến bây giờ, tình cảm của hai huynh muội là vô cùng tốt. 

"Muội biết trước là huynh sẽ không có chuyện gì! Vậy mà con nha đầu Thượng Minh dám nói huynh đã chết, hôm sau muội nhất định sẽ tìm cô ta tính sổ! " Ngô Nguyệt nắm đôi bàn tay lại thành quyền, tức giận nói.

"Nguyệt Nhi! Huynh đã không có sao, muội cũng đừng nên tìm nàng ta phiền phức nữa! "Ngô Kiện lắc đầu nói.

Hắn biết Thượng Minh theo lời nói của Ngô Nguyệt là ai, kia chính là muội muội của Lê Thượng Âm, danh là Lê Thượng Minh, hắn cùng với lại Lê Thượng Âm vốn không hợp nhau, cho nên quan hệ giữa hai cô con gái bên dưới cũng không tốt đẹp gì. 

Những ngày mà hắn bị Ma Tộc bắt, tin tức hắn chết có lẽ đã lan truyền rộng rãi, tiểu muội thời gian qua cũng là chịu không ít khổ, nhìn nàng ta gầy đi trông thấy là hắn có thể biết được. 

Chỉ là bây giờ hắn đã trở lại, Lê Thượng Âm bị vị Bệ Hạ kia bắt đi, khó thoát khỏi cái chết, hắn cũng không muốn tính toán những chuyện nhỏ nhặt này nữa. 

"Đại ca! Những vị này là?" Ngô Nguyệt sau một lúc vui mừng, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy nhà có rất nhiều khách, cũng biết mình thất thố, liền rời khỏi Ngô Kiện xấu hổ hỏi.

Vương Nhân Siêu cùng Phong Lãng hai người, nàng cũng là có quen biết, chỉ là Diệp Tử Phàm đám người là ai, nàng lại không quen thuộc, ca ca rất ít khi đưa người lạ hồi phủ, cho nên nàng cũng có chút kinh ngạc.

"Nguyệt tiểu thư! Ta là bằng hữu của Ngô Kiện! " Không chờ Ngô Kiện lên tiếng giải thích, Hổ Huyền Thiên đứng đằng sau Diệp Tử Phàm đã đi ra, ngoác miệng cười rất tươi đối với Ngô Nguyệt nói.

"Vị tiền bối này, ngài?..! "Nhìn thấy bộ dạng kia của Hổ Huyền Thiên, Ngô Nguyệt có chút hơi sợ, nàng lui về sau hai bước, cẩn thận hỏi. 

Nàng không thể không sợ, cái vị đại hán này xấu xí không nói, thần sắc lại hung tợn, cười lên càng là khủng bố, với lại hai người chỉ vừa mới gặp, hắn có cần phải nhiệt tình như thế không? 

"Đừng! Nguyệt Nhi muội muội, ta tên là Hổ Huyền Thiên, chỉ lớn hơn Ngô Kiện đệ đệ vài tuổi mà thôi, muội gọi ta là Huyền Thiên ca ca hoặc Hổ đại ca là được rồi! " Hổ Huyền Thiên thấy Ngô Nguyệt lùi lại, hắn lại tiến thêm vài bước, nở nụ cười sởi lởi nói. 

"Huyền.. Huyền..! " Ngô Nguyệt càng sợ hơn, nàng là lùi về sau thêm mấy bước nữa, chạm đến phòng khách đại môn mới dừng lại, ấp a ấp úng nói.

Từ Nguyệt Nhi Tiểu Thư đã quay sang Nguyệt Nhi muội muội, vị đại thúc này thay đổi cũng quá nhanh đó chứ, ta cùng ngươi không có quen biết cho lắm, có được không. 

"Là Huyền Thiên, Huyền Thiên đại ca! "Hổ Huyền Thiên cười híp mắt đính chính. 

"Vâng! Huyền Thiên đại ca!" Ngô Nguyệt không dám ở lại, nói xong liền chạy mất tăm.

Ngô Kiện ca ca cũng thật là, sao lại có thể đưa những người như thế này về nhà kia chứ, nàng nhất định phải khuyên ca ca tống cổ đám người này đi càng nhanh càng tốt mới được. 

"Khụ! Khụ!"

Nhìn thấy Hổ Huyền Thiên còn muốn chạy theo người ta, Diệp Tử Phàm ho khan một cái nhắc nhở. 

Thật là quá mất mặt, cái tên Hổ Huyền Thiên này. 

Có giở thói dê ra thì cũng nên xem lại hoàn cảnh chứ, ngươi không thấy Ngô Kiện người ta mặt đã tím như gan heo hay sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.