Biên tập: Lẩu
Sau khi ăn cơm tối ở nhà ba mẹ xong thì bọn họ về nhà luôn, Giang Mộ Bình tắm xong về thư phòng xem máy tính. Thành Nham gỡ hết chuyển phát nhanh, kiểm quà mang về từ Giang Châu cho Lâm Vi Kính và đồng nghiệp trong studio xong xuôi thì đi vào thư phòng.
Thành Nham pha cho Giang Mộ Bình một ly sữa chuối lắc, bưng qua đặt lên bàn, anh liếc nhìn màn hình máy tính, vốn tưởng rằng Giang Mộ Bình đang làm việc, nào ngờ lại thấy trên màn hình là giao diện web mua nhà.
Giang Mộ Bình nhìn ly sữa trên bàn, hỏi Thành Nham: "Đây là gì?"
"Sữa chuối lắc."
Sữa được đựng trong chiếc ly Thành Nham mới vừa mua, chính là một trong số các chuyển phát nhanh vừa nhận, ly rất đẹp, trên thành ly còn in hình hoa retro.
"Em không biết anh có thích uống cái này không." Thành Nham nói, "Nên em làm đại thôi, chuối giúp an thần, hai ngày nay chắc anh đều ngủ không ngon nhỉ?"
"Thích." Giang Mộ Bình bưng ly lên uống một hớp, sau đó nhìn chằm chằm chiếc ly một lát, nói: "Ly đẹp quá."
Nhắc tới ly Thành Nham mới nhớ cặp ly tình nhân trước kia mua ở cửa hàng gia dụng vẫn chưa lấy ra, lúc ấy anh mới vừa mua bàn chải điện tình nhân nên mới không tiện lấy ra thêm một cặp ly tình nhân nữa.
Khi đó da mặt đúng là mỏng thật, giống như Giang Mộ Bình đã nói ấy, hướng nội.
"Anh đang xem nhà à?" Thành Nham nhìn màn hình máy tính hỏi.
Giang Mộ Bình nói: "Không có, anh đăng bán căn nhà căn nhà kia thôi."
Thành Nham ngạc nhiên: "Anh bán nhà á?"
"Cứ đăng lên mạng đã, chẳng phải chúng ta định đổi căn lớn hơn sao?"
"Anh... thật sự quyết định rồi à?"
Giang Mộ Bình xoay đầu lại: "Lúc ở Giang Châu không phải chúng ta đã nói xong rồi sao?"
"Em không ngờ anh lại bán nhà nhanh như vậy."
Giang Mộ Bình hành động thật sự quá nhanh, đưa ra quyết định cũng rất dứt khoát.
Thành Nham kéo ghế ngồi xuống bên cạnh bên cạnh hắn. Giang Mộ Bình mới tắm xong, cả người thơm tho, tóc đen xoã xuống, anh tới gần dựa sát vào Giang Mộ Bình, nhìn màn hình nói: "Có nên nói với ba mẹ một tiếng không anh?"
"Đến lúc đó tìm cơ hội báo với bọn họ."
"Có khi nào ba mẹ không đồng ý không?"
"Không đâu." Giang Mộ Bình nghiêng đầu nói.
Ghế sô pha tương đối thấp, Thành Nham hơi ngửa đầu, nhìn vào mắt Giang Mộ Bình. Màu tóc Giang Mộ Bình rất đen, gội xong trông rất mềm mại, Thành Nham đưa tay vuốt mấy sợi tóc trên trán hắn.
Giang Mộ Bình bắt lấy tay anh nắm chặt, cụp mắt nhìn anh, "Ngày mốt anh phải đi công tác."
Việc này Thành Nham đã biết từ năm ngoái, là do trường học sắp xếp, chỉ là anh không biết Giang Mộ Bìnhsẽ đi đâu, đi mấy ngày.
"Đi đâu? Đi bao lâu?"
"Lần này phải đi nước ngoài, đi Pháp, khoảng một tuần."
"Xa vậy sao?"
"Sẽ không quá lâu đâu, chỉ là qua trường bên đó tham gia một buổi giao lưu thôi."
"Ngày mốt đi rồi à? Anh làm xong visa chưa?"
Giang Mộ Bình nói: "Làm xong từ trước rồi."
Thành Nham "à" một tiếng, vẻ mặt có hơi mờ mịt. Giang Mộ Bình nắm tay anh, kéo anh về phía mình. Thành Nham nghiêng người về trước, chóp mũi đụng vào cằm hắn.
Đến cả cằm của Giang Mộ Bình cũng rất thơm, thoang thoảng sữa rửa mặt, mùi thơm rất dịu, xen lẫn với mùi nước cạo râu, càng làm tăng thêm sự gợi cảm nam tính.
Giang Mộ Bình ấn Thành Nham vào lồng ngực mình, cụp mắt chăm chú nhìn anh.
Thành Nham cảm thấy Giang Mộ Bình toát ra vẻ quyến rũ nam tính trên từng sợi tóc, anh biết Giang Mộ Bình đang nghĩ gì, và anh cũng biết mình đang nghĩ gì.
Đây không phải Giang Châu, đây là Bắc Thành, là nhà của bọn họ.
Thành Nham hỏi: "Giáo sư, có phải anh muốn làm không?"
Giang Mộ Bình trầm mặc chốc lát, nói: "Phải."
"Em cũng muốn."
Hắn đột nhiên buông anh ra rồi đứng lên. Thành Nham có hơi ngỡ ngàng, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Anh đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu." Giang Mộ Bình nói.
Thành Nham ngơ ra: "Đi cửa hàng tiện lợi làm gì?"
"Mua bao."
"..." Thành Nham mím miệng, nói: "Không có cũng không sao, hơn nữa giờ trễ lắm rồi, cửa hàng tiện lợi chắc đã đóng cửa rồi."
"Vẫn phải chú ý, anh thấy trên mạng nói không cẩn thận sẽ rất dễ bị lây nhiễm."
Giang Mộ Bình thay quần áo xong liền ra ngoài. Cửa hàng tiện lợi gần căn hộ nhất mở cửa 24/24, khi Giang Mộ Bình đến cửa hàng vẫn còn mở.
Nhân viên bán hàng ca đêm của cửa hàng biết hắn, cười chào hỏi hắn: "Muộn vậy mà thầy Giang còn đếnmua đồ ạ."
Giang Mộ Bình đáp ừ, hỏi cô: "Ở đây có bao cao su không?"
Nhân viên bán hàng là một cô gái trẻ, nghe vậy thì sửng sốt, như thể không ngờ một nam thần sống như giáo sư Giang Mộ Bình ban đêm ban hôm lại mua món đồ như thế.
Cô gái trẻ ngây ngẩn hồi lâu mới định thần lại nói: "Có." Cô lấy một hộp trên quầy đưa cho hắn.
Giang Mộ Bình nhận lấy liếc mắt nhìn, sau đó quay lại nói: "Cái này là bao tránh thai, cái tôi muốn là bao an toàn(*)."
(*) 避孕套 (bao tránh thai) và 安全套 (bao an toàn), nôm na thì đều dịch là bao cao su nhưng như công dụng như tên đó mấy bồ, còn cái lúc đầu giáo sư vào hỏi là "bao an toàn" nha.)
Đến lúc đó, cô gái trẻ mới phản ứng kịp, thầm nghĩ không hổ là giáo sư, mua cái bao thôi mà cũng nghiêm cẩn như thế. Cô có hơi lúng túng cười cười: "Thực ra thì tác dụng đều như nhau, chỉ khác tên thôi. Trước đây công nghệ chưa phát triển thì bao tránh thai chủ yếu để tránh thai, bây giờ bao tránh thai của các hãng thông thường đều có thể ngăn ngừa lây nhiễm và vi-rút rồi."
Giang Mộ Bình nhìn cô.
Nhân viên bán hàng cười nói: "Anh đã tra rất nhiều thông tin trên mạng rồi ạ? Bây giờ những nhãn hiệu bao tránh thai thông thường có thể vừa tránh thai vừa phòng bệnh, anh đừng lo."
Giang Mộ Bình ừ: "Biết nhiều hơn cả tôi."
Cô nhân viên cười: "Trước đây tôi từng làm việc trong một hiệu thuốc, làm phụ tá cho một bác sĩ nên cũng có chút kiến thức trong lĩnh vực này."
Trên kệ còn rất ít bao an toàn, gần như đã bán hết trong ngày, chỉ còn vãi hộp cỡ vừa, cỡ này cũng đã đủ cho người bình thường, Giang Mộ Bình không còn lựa chọn nào khác, bèn chọn đại một hộp.
Cô nhân viên rất trung thành với công việc, cực kỳ tích cực giới thiệu loại siêu mỏng đắt tiền hơn cho hắn.
Giang Mộ Bình mua cả hai loại, lại hỏi nhân viên: "Có dầu bôi trơn không?"
"Cái này... chỗ chúng tôi thật sự không có."
Giang Mộ Bình gật đầu, đưa hai hộp bao cao su cho cô, "Tính tiền."
Nhân viên cầm hộp quét mã, hỏi Giang Mộ Bình: "Thầy Giang, anh đeph trai mỗi ngày đi cùng anh có phải là bạn trai của anh không?"
"Là tiên sinh của tôi." Giang Mộ Bình lấy điện thoại di động ra, "Chúng tôi đã kết hôn rồi."
Nhân viên lấy máy quét mã thanh toán của hắn, đưa bao cho hắn rồi cười nói: "Chả trách, lúc đầu tôi còn tưởng là bạn anh, còn nói sao mà ngày nào cũng ở nhà anh... Của anh đậy ạ."
"Cảm ơn." Giang Mộ Bình nói.
"Thầy Giang đi thong thả ạ."
Lúc Giang Mộ Bình về đến nhà thì không nhìn thấy Thành Nham trong phòng khách, hắn mở cửa phòng ngủ ra, phát hiện Thành Nham đã chui vào chăn quấn kín mít, chỉ lộ ra mỗi cái đầu.
Cả người Giang Mộ Bình bọc hơi lạnh, cởi áo khoác treo lên móc áo. Trong phòng chỉ mở mỗi đèn đầu giường, có hơi tối, trạng thái hiện tại của Thành Nham giống y như sắp đi ngủ.
Giang Mộ Bình đặt bao cao su lên tủ đầu giường, ngồi ở bên giường cúi đầu nhìn anh, hỏi: "Em lại hối hận rồi à?"
"Không có mà ——" Thành Nham còn chưa nói xong đã nghe thấy Giang Mộ Bình thấp giọng nói "Hối hận cũng không được", sau đó hắn vén chăn lên duỗi tay vào.
Tay hắn rất lạnh, lúc chạm đến vai Thành Nham, anh liền rùng mình.
Giang Mộ Bình sững sờ, tay dừng lại trên bả vai Thành Nham. Hắn sờ được làn da nhẵn mịn của Thành Nham, y như Thành Nham không mặc quần áo.
Giang Mộ Bình xốc chăn lên cao hơn, nhìn xuống khung cảnh bên dưới lớp chăn —— Thành Nham không mặc quần áo thật.
Trong lúc Giang Mộ Bình xuống lầu mua bao, Thành Nham đã tắm xong và còn trần trụi nằm vào trong chăn.
Tay Giang Mộ Bình trượt từ trên vai Thành Nham xuống xương quai xanh của anh, dùng đầu ngón tay miêu tả đường nét xương quai xanh, trầm giọng nói: "Em còn nói em không dâm?"
Nửa bên vai Thành Nham đã tê rần rồi mà Giang Mộ Bình còn nói ra từ thô tục đó, kích thích anh đến mức trái tim có chút tê dại.
"Mua được không?" Giọng Thành Nham rung rung, giọng nói vẫn trầm khàn như trước.
Giang Mộ Bình ừ, tâm trí có chút mê loạn, không khỏi trào dâng dục vọng bắt nạt, đưa tay nhẹ ấn lên cổ Thành Nham, thật thô tục anh: "Em nói em có dâm hay không đây?"
Không hề giống với những gì Giang Mộ Bình sẽ nói, nhưng Thành Nham biết rất rõ người trước mặt chính là Giang Mộ Bình.
Hôm nay bọn họ đều không uống rượu, nhưng dường như còn say hơn cả đêm đó ở Giang Châu.
Thành Nham cúi đầu, bắt lấy ngón tay Giang Mộ Bình đưa lên miệng liếm, nhìn vào mắt hắn nói: "Anh thử xem thì biết có dâm hay không thôi."
Thành Nham có rất nhiều thuộc tính ngầm mà Giang Mộ Bình không ngờ đến, cần đào sâu thêm chút.
...
Sự thực chứng minh, hiểu biết của bọn họ về nhau còn quá nông cạn, nông cạn đến mức cần phải mở rộng bằng một hồi tình ái.
Giang Mộ Bình dậy sớm hơn Thành Nham, buổi sáng hắn phải đến trường học để thảo luận trước một số vấn đề với đồng nghiệp về buổi giao lưu ở Pháp lần này.
Trong phòng rất bừa bộn, còn quanh quẩn một thứ mùi ám muội. Trong thùng rác có một cái bao bị rách, Giang Mộ Bình buộc túi rác lại, mùi hương trong phòng hình như cũng không tản đi được bao nhiêu.
Thành Nham vẫn còn ngủ say, Giang Mộ Bình giúp anh kéo chăn lên, cúi người hôn lên vành tai anh, mũi Thành Nham phát ra một tiếng hừ nhẹ nhưng anh vẫn không tỉnh.
Giang Mộ Bình nhặt quần áo dưới đất lên, rón rén mở cửa phòng đi ra ngoài.
Lúc Thành Nham tỉnh lại đã là xế chiều, trên giường chỉ có mỗi mình anh. Cả người anh vô lực, huyệt thái dương vẫn còn hơi đau nhức giống như say rượu.
So với đêm qua, thì đêm hôm đó ở Giang Châu quả thực chỉ là gió nhẹ rừng thưa.
Giang Mộ Bình dịu dàng, thế nhưng trên giường lại có chút thô bạo.
Thành Nham không nhớ rõ tối qua hắn đã dùng hết bao nhiêu bao, trong lúc hắn ý loạn tình mê còn không quên nói với anh nhân viên cửa hàng đã giới thiệu cho hắn loại siêu mỏng, kết quả loại siêu mỏng đó chẳng được mấy phút đã bị xé rách.
Quả thực rất mỏng.
Thành Nham ho khan vài tiếng, cổ họng anh khô như bị trút cát. Anh mệt mỏi đưa tay lần mò điện thoại trên tủ đầu giường.
Giang Mộ Bình gửi cho anh ấy tin nhắn, nói mình có việc phải đến trường, nói bữa sáng trong lò hấp, nói hôm nay mình mặc áo len cổ cao bởi vì tối qua Thành Nham để lại trên cổ hắn quá nhiều dấu ấn.
Thành Nham nhìn màn hình mỉm cười, nghiêng đầu ho khan vài tiếng: "Khụ khụ..."
Anh sờ trán mình, thấy hơi nóng.
Chuông điện thoại vang lên, là Giang Mộ Bình gọi.
"Alo?" Giọng Thành Nham rất khàn.
"Dậy chưa em?"
Thành Nham đáp ừ.
"Đừng ngủ lâu quá, đau đầu."
"Giáo sư tinh lực thật tốt, em còn không dậy nổi mà anh còn có tinh thần đến trường."
"Em còn cho rằng anh phải thừa nhận mình già nữa không?" Giang Mộ Bình hỏi.
Thành Nham bật cười, thầm nghĩ giáo sư Giang còn rất thù dai.
"Em chỉ nói bừa thôi mà, anh không đến nỗi trả thù em như thế chứ." Thành Nham cười nói đùa, nghiêng đầu che miệng ho khan.
Trên tủ đầu giường có máy nước nóng, anh ngồi dậy, ấn nút rót một ly nước ấm rồi uống một ngụm.
Giang Mộ Bình nói: "Đây là hành vi tình dục chính đáng."
"Phải rồi, dùng hành vi tình dục chính đáng để trả thù." Thành Nham cười cười, nửa đùa nói: "Cưng ơi, lần sau đừng mua loại siêu mỏng, cực lắm, cứ làm trực tiếp đi."
Giang Mộ Bình không nói lời nào, Thành Nham lại nói: "Dễ rách như vậy, luống cuống tay chân, chẳng thà không mang." Anh cười, lại cố ý muốn trêu Giang Mộ Bình: "Anh dùng hỏng mấy cái rồi ta?"