Có một số việc đến độ thì phải dừng, vốn dĩ Thành Nham cũng chỉ muốn hôn Giang Mộ Bình thôi chứ không hề có ý gì khác.
Đương nhiên, duỗi lưỡi là do anh không kìm lòng được, chỉ là nghĩ đến cảm giác hôn sâu Giang Mộ Bình lần trước, liền muốn trải nghiệm lại.
Lực tay của Giang Mộ Bình thật sự rất lớn, lòng bàn tay ấn mạnh lên sống lưng anh, khiến anh đau đến tê dại.
Làm đau anh còn chưa tính, lại còn mắng anh hư cơ đấy.
Thành Nham nghĩ bụng: Em nào hư hơn anh chứ.
Hai người dường như có một sự hiểu ngầm, đồng thời thu sức lại.
Giang Mộ Bình rút tay ra khỏi cổ áo Thành Nham, xoay người, khom lưng nhặt cuốn sách trên đất lên, đặt lên tủ đầu giường.
Thực ra, Thành Nham đã có chút phản ứng, nhưng anh không muốn biểu hiện quá mức chủ động, bởi vì anh không chắc liệu Giang Mộ Bình có giống với anh hay không.
Ngày thường Giang Mộ Bình tiến lui vừa phải, rất biết dụ dỗ người ta nhưng sẽ không mạo phạm quá trớn.
Kỳ thực Thành Nham rất thích trạng thái như thế, như gần như xa, duy trì khoảng cách thăm dò lẫn nhau.
Hôn nhân tất nhiên không chỉ có củi gạo dầu muối, còn có phong hoa tuyết nguyệt.
Thành Nham muốn hạnh phúc, nhưng cũng muốn tình cảm.
Lo lắng Giang Mộ Bình phát hiện ra gì đó, Thành Nham bất động thanh sắc mà nhích sang một bên, dùng chăn che mặt lại, nhỏ giọng nói: "Buồn ngủ thật ý cưng ơi."
Giang Mộ Bình ừ, giọng nói trầm thấp: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Ban đầu Thành Nham dự định trở về Giang Châu với Giang Mộ Bình vào ngày mồng ba tháng Giêng, ấy vậy mà trường của hắn đã đưa ra thông báo —— Sau tết vài ngày Giang Mộ Bình lại phải ra nước ngoài.
Nếu như về Giang Châu rồi lại vội vàng chạy về Bắc Thành để bay ra nước ngoài thì lộ trình của Giang Mộ Bình sẽ quá gấp gáp, đã thế bọn họ ở lại Giang Châu cũng chẳng được mấy ngày.
Thành Nham đề nghị không về Giang Châu nữa nhưng Giang Mộ Bình nói không cần huỷ kế hoạch, có thể đi sớm rồi ăn tết ở đấy luôn.
Hai người về nhà ba mẹ ăn cơm, và kể chuyển này cho hai ông bà.
Dù sao thì đây cũng là cái tết đầu tiên của anh và Giang Mộ Bình kể từ khi kết hôn, thế mà không ăn tết ở nhà ba mẹ, Thành Nham luôn cảm thấy rất ngại, không nói nên lời.
Là Giang Mộ Bình mở lời.
"Mẹ nhớ rồi..." Mẹ Giang nhìn Thành Nham, "Mẹ nhớ con từng nói con có một người dì sống ở quê?"
Thành Nham gật đầu: "Ban đầu con định mồng ba tháng Giêng trở về, chỉ là giáo sư..."
Mẹ Giang múc cho Thành Nham một chén canh gà nhỏ, nói: "Ở trường của nó là như vậy đấy, sau khi làm giáo sư rồi thì bận vô cùng.
Sang năm không có thời gian thì các con cứ đi trước năm đi."
Thành Nham nhận canh, "Nếu thế thì không thể ăn tết cùng ba mẹ được."
Mẹ Giang nở nụ cười: "Không được thì không được, về sau ngày tháng còn dài, con chỉ ăn tết với bọn ta mỗi năm này thôi sao? Đón tết năm nào mà chả được hả con, nhà chúng ta không để ý cái này."
Nghe vậy, Lý Tư Tri giơ tay, làm như có thật nói: "Dì dượng, nếu vậy thì con cũng muốn xin phép ạ."
Ba Giang không rõ mà nở nụ cười: "Con muốn xin cái gì?"
"Năm nay con định ra nước ngoài ăn tết..." Lý Tư Tri như ra vẻ mà gắp cho hai người lớn mỗi người một cục sườn, "Không thể ăn tết cùng hai người được ạ."
Thành Nham liếc mắt nhìn ba Giang mẹ Giang, có chút lo lắng ông bà sẽ không vui.
Lúc đầu anh và Giang Mộ Bình định đến Giang Châu ăn tết, sau Lý Tư Tri lại định ra nước ngoài, thế là không có ai ở nhà đón năm mới.
Ấy vậy mà mẹ Giang ba Giang không hề không vui, còn cực kì phóng khoáng, ba Giang nói: "Tuỳ con."
"Lúc đó chỉ còn hai người ở nhà thôi." Lý Tư Tri như một bé con trước mặt ba mẹ Giang, nói với giọng điệu đáng thương: "Quạnh quẽ lắm luôn."
Mẹ Giang cười mắng: "Con bớt được lợi mà còn ra vẻ đi nhé.
Mấy đứa không ở đây, hai người bọn ta còn thanh tịnh hơn ấy chứ."
"Vâng ạ." Lý Tư Tri cười.
"Con đi nước nào đấy? Đi với bạn hả?" Ba Giang hỏi.
"Vâng, đi Bali với đám bạn ấy ạ."
"Chú ý an toàn, nhớ phải liên lạc với bọn ta mỗi ngày đó."
"Dạ."
Mẹ Giang hỏi Thành Nham: "Lần này về Giang Châu, Tiểu Kính có về cùng không con?"
Thành Nham lắc đầu: "Ba mẹ nó chắc sẽ không đồng ý đâu."
"Vẫn phải hỏi nó." Mẹ Giang nói, "Dù cho có thân với ba mẹ nuôi hơn, thì chung quy vẫn không cắt đứt được máu mủ ruột rà."
"Dạ, con sẽ hỏi ạ."
Giang Mộ Bình ở một bên yên lặng ăn cơm, mẹ Giang bỗng nhiên nhìn về phía hắn, dặn dò nói: "Nhớ tới mua chút quà bánh, lúc đó mẹ còn phải chuẩn bị ít đồ, mang theo luôn một thể."
Lý Tư Tri cười nói: "Dì, Mộ Bình bao lớn rồi mà dì còn dặn nó cái này, nó còn có thể không biết những lễ tiết này sao chứ."
"Bao lớn cũng là mới kết hôn, ở chung với bậc bề trên nhiều quy củ lắm, huống chi đó là dì của Tiểu Nham, lễ nghi không thể thiếu được."
"Mẹ đừng chuẩn bị quá nhiều..." Giang Mộ Bình nói, "Cầm không hết."
Ba Giang liếc mắt nhìn hắn: "Một mét tám tám, có cái chi mà con cầm không hết được?"
Thành Nham cúi đầu bật cười.
"Con một mét tám tám, chứ đâu phải con có tám tay đâu."
Giang Mộ Bình nhìn thoáng qua Thành Nham, anh đang cúi đầu cười, lông mi rung nhè nhẹ.
Sau khi ăn xong, lúc rửa chén, Thành Nham đứng sau Giang Mộ Bình, thò đầu ra từ một bên vai hắn, khi nói chuyện hơi thở phả lên cổ hắn.
"Giáo sư ơi, anh cao một mét tám tám á."
Giang Mộ Bình đang lau bát, cảm thấy cổ ngưa ngứa, còn ngửi thấy mùi hương trên người Thành Nham.
Hắn không quay đầu lại, chỉ ừ một tiếng.
"Ba nhớ rõ thế."
"Lúc kiểm tra sức khoẻ để ra nước ngoài du học, ông ấy đi cùng anh." Giang Mộ Bình dừng lại, giấu đầu hở đuôi: "Hiện tại hơn rồi."
Thành Nham cười khẽ: "Ý của anh là trong lúc du học anh đã cao thêm hả?"
Giang Mộ Bình rốt cục cũng quay đầu nhìn hắn: "Trông không giống à?"
Kỳ thực Giang Mộ Bình thật sự rất cao, Thành Nham cũng không thấp, nhưng kém hắn hơn nửa cái đầu, nếu như muốn hôn hắn nhất định phải hơi nhón chân.
Thành Nham cố ý lắc đầu: "Không giống."
Đáy mắt Giang Mộ Bình nổi lên ý cười, cúi đầu, dùng chóp mũi nhẹ nhàng chạm lên sống mũi của Thành Nham.
Giang Mộ Bình giả vờ đắc ý, nói rằng: "Em không làm được động tác này."
Thành Nham đỏ rần cả cổ, thua trận.
Sau đó Thành Nham hỏi Lâm Vi Kính, vốn dĩ cậu muốn đi, nhưng vừa nghe lần này Thành Nham và Giang Mộ Bình đi cùng nhau, thì đổi ý ngay lập tức, tỏ ý không muốn quấy rầy thế giới hai người của anh trai và chị dâu.
"Hai người cái gì mà hai người, về nhà dì thì thế giới hai người ở đâu ra?"
Lâm Vi Kính cười hê hê: "Anh, xem ra anh cũng rất không tình nguyện nha, nếu anh có thời gian đi du lịch hai người cùng giáo sư thì tốt biết bao nhiêu, còn thế kia đâu phải là thế giới hai người trọn vẹn nữa."
"Em không đi thật hả? Có phải là ba mẹ em có ý kiến không?"
"Nếu có ý kiến em cũng sẽ đi, chỉ cần là anh nói thì em đều sẽ đồng ý cả." Lâm Vi Kính nghiêm túc nói, "Lần này là tự em không muốn đi thật mà, em không muốn đi với các anh đâu, anh mới kết hôn nên ở riêng với giáo sư thật nhiều, em không đến góp vui đâu."
"Hơn nữa dì không gọi em, vốn cũng không quen thuộc lắm.
Anh, cũng chỉ có anh gửi tiền cho dì ấy hàng năm thôi, em không nợ dì ấy gì cả, lúc anh chật vật, dì ấy cũng đâu có giúp anh." Lâm Vi Kính nói mãi liền nói hết những lời trong lòng ra.
Lâm Vi Kính nhỏ hơn Thành Nham rất nhiều tuổi, khi còn bé Thành Nham còn theo mẹ anh về Giang Châu vài lần, nhưng khi Lâm Vi Kính được sinh ra, mẹ anh đã hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với quê nhà, cho nên cậu chưa từng đến Giang Châu, quan hệ thân thích với nơi ấy rất nhạt, gần như không giao nhau.
"Thời đó ai cũng khó khăn cả, nhà dì cũng chẳng giàu có, nên cuộc sống của bản thân cũng chẳng dễ dàng gì cho cam."
"Dù sao em cũng chỉ có một người anh trai là anh thôi."
"Vậy anh tự đi."
"Dạ, đi chơi vui vẻ nhé."
Giang Mộ Bình và Thành Nham khởi hành vào buổi sáng ngày giao thừa, đi máy bay, buổi chiều là có thể đến Giang Châu.
Quà bánh là do ai người bàn bạc rồi cùng nhau mua, mẹ Giang chuẩn bị thêm một ít quà, đều là vài thứ không rườm rà, cuối cùng thì Thành Nham và Giang Mộ Bình cũng không mang theo nhiều hành lý lên đường.
Hành lý được gửi chuyển, Giang Mộ Bình và Thành Nham lên máy bay đi đến Giang Châu.
Bọn họ ngồi khoang thương gia, sau khi vào chỗ ngồi, Giang Mộ Bình lấy sách từ trong túi ra.
Thành Nham ngồi cạnh cửa sổ, quay đầu liếc nhìn hắn, "Vừa lên máy đã đọc sách rồi."
"Quen rồi." Giang Mộ Bình đặt sách lên giá, "Anh cũng mang theo cho em cuốn sách lần trước em đọc đó."
Thành Nham lắc đầu: "Tha cho em đi, đọc không vào thật, lâu rồi em không đọc sách, mất khả năng đọc rồi."
"Cuốn sách đó quả thực hơi khó hiểu."
"Anh có cuốn sách nào dễ đọc hơn không, chẳng hạn như kiệt tác ấy."
"Có, về nhà tìm cho em."
"A Nham."
"Ơi?"
"Anh nhớ hồi cấp ba thành tích của em rất tốt."
"Ò." Thành Nham nở nụ cười, "Ngữ văn không tốt, học lệch nghiêm trọng, đều là nhờ môn toán kéo điểm."
Thành Nham lấy bịt mắt từ trong túi ra, không mặn không nhạt nói: "Cho dù thành tích có tốt thì cũng là chuyện của hai mươi năm trước rồi, em thực sự không hiểu được sách anh đọc."
Giang Mộ Bình nhíu mày: "A Nham, anh không có ý đó."
"Em biết, em cũng không có ý đó." Thành Nham mím môi, "Em chỉ nói thế thôi, anh đừng nghĩ nhiều."
Thành Nham cài bịt mắt lên trán, vân vê viền bịt mắt nhìn Giang Mộ Bình, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, "Em chợp mắt một lát, hôm qua ngủ hơi muộn."
"Ừm."
Thành Nham kéo bịt mắt xuống che mắt lại, rồi nằm lên ghế.
Giang Mộ Bình chăm chú nhìn anh một lúc, sau đó quay đầu cầm sách để lên giá.
Lúc Thành Nham sắp mất đi ý thức, mơ mơ hồ hồ nghe thấy bên tai vang lên một giọng nói, là một giọng nữ, từ phía sau truyền đến.
"À ừm, chào anh..."
Giang Mộ Bình nghe tiếng thì quay đầu nhìn, nữ hành khách ngồi phía sau mỉm cười với hắn qua khe hở giữa các ghế, vẻ mặt có chút ngại ngùng.
Giang Mộ Bình nhỏ giọng: "Có chuyện gì không?"
Cô gái kia mím môi, đôi mắt to hấp háy, ánh mắt có hơi lay động.
Giang Mộ Bình kiên nhẫn đợi cô, thoáng nhìn thấy cô gái bên cạnh vỗ nhẹ lên lưng cô hai cái, trong miệng còn nói gì đó.
Cô gái rốt cục cũng nhìn thẳng vào Giang Mộ Bình, tai hơi đỏ lên, nhẹ giọng nói: "Cho em xin WeChat của anh được không ạ?"
Bắt chuyện rất trực tiếp, mặc dù đối phương có vẻ thẹn thùng.
Thành Nham đeo bịt mắt, đầu nghiêng sang một bên, đôi môi khẽ động.
Khi nghe câu này thì anh đã tỉnh rồi.
"Thật không tiện." Giang Mộ Bình khéo léo từ chối.
"A, không sao không sao." Cô gái lúng túng đến đỏ cả mặt, quay đầu nhìn về phía bạn mình, quai hàm phồng cả lên.
Cô gái bên cạnh rõ ràng mạnh dạn hơn cô nhiều, trực tiếp víu lưng ghế nói với Giang Mộ Bình: "Anh trai ơi, anh còn độc thân không? Nếu độc thân thì có tiện cho xin cái WeChat không anh? Trái đất tròn, gặp nhau là duyên —— "
"Tôi không độc thân." Giang Mộ Bình nói, "Tôi kết hôn rồi."
Cô gái kia "A" một tiếng, vội nói: "Mạo phạm rồi mạo phạm rồi."
Hai cô gái nhỏ vội vàng luống cuống mà rụt trở lại.
Lúc Giang Mộ Bình quay đầu, phát hiện động tác của Thành Nham đã thay đổi, hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng kéo xuống dưới.
Giang Mộ Bình không lên tiếng, cầm sách trong tay, nghiêng người sang bên Thành Nham, đến gần hôn lên môi anh một cái.
Thành Nham cứng người, nghe phía sau truyền đến tiếng cảm thán có phần kiềm chế, còn kèm theo vài từ cảm thán "đệt", "duma".
Giang Mộ Bình ngồi ngay ngắn, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Mấy cô gái đằng sau che mặt châu đầu ghé tai, hai má hai người đều ửng đỏ lên.
Thành Nham vẫn cứ khoanh tay trước ngực, biên độ của khóe miệng thay đổi, cong cong lên..