Đính Hôn Cùng Bạn Học

Chương 38




Biên tập: Lẩu

Tay Giang Mộ Bình từ sau gáy Thành Nham từng chút từng chút mà xoa về trước, xoa đến sau tai anh.

Tai Thành Nham nóng rực, ngón tay Giang Mộ Bình vân vê dái tai anh nhẹ nhàng vuốt ve, Giang Mộ Bình thả nhẹ lực độ trên tay, nhưng đôi môi vẫn đè mạnh lên môi Thành Nham như cũ, động tác liếm láp đầu lưỡi cũng gần như thô bạo.

Mãi cho đến khi khoang mũi Thành Nham truyền đến một tiếng ngân khẽ tựa như tiếng rên, thì Giang Mộ Bình mới giống như đột nhiên hoàn hồn, rời khỏi môi anh.

Hắn hơi kích động, không cho Thành Nham thời gian để suy nghĩ.

Môi của Thành Nham bị hôn đến sưng lên, đỏ hồng và đầy đặn.

Môi anh không mỏng như Giang Mộ Bình, ẩm ướt, trơn bóng, khi hôn lên cảm giác vô cùng mềm mại.

Hô hấp của Giang Mộ Bình vẫn cứ dồn dập nặng nề, tay hắn đỡ bên gáy Thành Nham, cúi đầu nhìn anh, khàn giọng nói: "Xin lỗi, chưa được sự đồng ý trước của cậu."

Đây là lần đầu tiên Thành Nham nhận thấy được cảm xúc lúng túng từ vẻ mặt của Giang Mộ Bình, hơn nữa anh còn phát hiện hầu kết của Giang Mộ Bình đã lẳng lặng chuyển động mấy lần ——

Trông Giang Mộ Bình có chút nôn nóng.

Thành Nham rất thích nụ hôn của Giang Mộ Bình ngày hôm nay, cũng rất thích sự cường thế không cần báo trước của hắn.

Anh chưa từng thể nghiệm qua kiểu hôn mang tính chiếm đoạt này, giống như Thành Nham vẫn luôn nhận thấy, Giang Mộ Bình thuần khiết, nhưng lại rất phong tình, nụ hôn đầu theo đúng nghĩa hắn không có bất kỳ sự chuyển tiếp theo tuần tự nào, cứ thế bộc lộ sức mạnh và dục vọng nguyên thủy nhất với Thành Nham.

Thành Nham không biết nên đáp lại lời xin lỗi của Giang Mộ Bình thế nào, anh không muốn trả lời, thậm chí muốn hỏi hắn "Có thể hôn lần nữa không?".

Nhưng Giang Mộ Bình đã buông anh ra.

Thành Nham không nói lời nào lâu thật lâu.

"A Nham, " Giang Mộ Bình có hơi do dự, "Cậu giận à?"

Thành Nham cảm thấy hắn hôn đến chóng mặt luôn rồi, sao lại có thể hỏi một câu vô lí như thế được.

Giang Mộ Bình hơi chóng mặt, nhưng chủ yếu là bởi vì vừa rồi toàn bộ quá trình đều do hắn nắm quyền chủ động, Thành Nham bị hắn mê hoặc, dẫn dắt, biểu hiện hơi bị động nên có vẻ như không đáp lại nụ hôn của hắn.

"Không có." Thành Nham cúi đầu thu dọn cọ vẽ, "Giáo sư Giang, cậu có chóng mặt không?"

Giang Mộ Bình khó hiểu.

Thành Nham đứng dậy, xoa trán hắn.

Vừa nãy khi hôn đã cảm thấy lòng bàn tay Giang Mộ Bình rất nóng.

"Trán của cậu hơi nóng." Tay Thành Nham đặt trên trán Giang Mộ Bình, "Có ngại nếu tôi dùng trán chạm vào không?"

"Không ngại."

Thành Nham để tay xuống, đến gần Giang Mộ Bình, nhón chân lên, gỡ kính của hắn xuống, nhẹ nhàng áp trán vào trán hắn.

"Cậu hơi sốt..." Thành Nham áp vào trán của Giang Mộ Bình, hơi thở phả vào giữa môi Giang Mộ Bình, "Bị cảm à?"

"Có chắc là bị sốt không?" Giang Mộ Bình hỏi.

"Để tôi kiểm tra lại." Thành Nham áp mặt vào má phải của Giang Mộ Bình, "Mặt cũng hơi nóng."

Giang Mộ Bình nghiêng mặt qua, hướng mặt trái về phía anh, "Kiểm tra bên này nữa."

Thành Nham mím môi, lại áp lên mặt trái của hắn.

Má của hai người đều rất nóng, không biết rốt cuộc là ai đang phát sốt.

Giang Mộ Bình quả thực có sốt nhẹ, không phải áp mặt đo ra mà là bằng nhiệt kế.

Thật ra khi ở Nam Thành Giang Mộ Bình đã có chút không thoải mái, nhiệt độ ở Bắc Thành chợt giảm xuống, Nam Thành cũng nghênh đón không khí lạnh, thời tiết trở nên hết sức ẩm ướt.

Thành Nham cảm thấy hẳn là Giang Mộ Bình có chút không thể thích nghi với khí hậu, cộng với nguyên nhân thời tiết, cho nên thể chất trở nên yếu đi.

Thành Nham thu dọn bàn làm việc, định nấu chút canh gừng cho Giang Mộ Bình.

"Trong nhà có thuốc hạ sốt, tôi đi lấy cho cậu." Thành Nham nói, "Lát nữa nấu canh gừng cho cậu, chắc cậu bị cảm lạnh rồi."

"A Nham, tôi mang quà cho cậu."

Thành Nham ngẩng đầu nhìn Giang Mộ Bình, hai má hắn hơi đỏ lên, đồng tử cũng có chút vẩn đục.

Thành Nham mỉm cười: "Quà gì thế?"

Giang Mộ Bình đi ra khỏi thư phòng, rồi trở lại với một túi quà trên tay.

Thành Nham nhận, rồi lấy hộp quà trong túi ra, anh mở nắp thì thấy bên trong là một khối thước chặn giấy.

"Thước chặn giấy?" Thành Nham lấy thước ra.

Trước giờ anh chưa từng dùng thứ này, không thể phân biệt được ưu khuyết điểm, chỉ cảm thấy bức phù điêu hình con nhện trên đó rất đẹp.

Giang Mộ Bình ừ.

Hầu hết các hoa văn chạm khắc trên thước chặn giấy đều có ngụ ý, Thành Nham không hiểu những thứ này lắm, anh hỏi Giang Mộ Bình: "Nhện có ngụ ý gì không?"

"Tài vận hanh thông."

Thành Nham nở nụ cười: "Tôi thích." Anh nhìn Giang Mộ Bình, "Cảm ơn giáo sư Giang, rất đẹp, tôi thích lắm."

Thành Nham cất quà đi rồi nói: "Tôi đi lấy thuốc hạ sốt, cậu đi tắm trước đi, tắm xong thì về phòng nghỉ ngơi."

Giang Mộ Bình uống thuốc, uống canh gừng rồi nằm xuống giường.

Có thể bởi vì hai người vừa mới đón nhận một nụ hôn rất mãnh liệt, cho nên đến khi đêm khuya tịch lặng cùng chung một phòng, cảm giác vi diệu lại tràn ra, đặc biệt là lúc này bọn họ còn đang nằm chung giường, đắp chung chăn.

Thân nhiệt của Giang Mộ Bình cao hơn bình thường, lúc Thành Nham nằm vào trong chăn cố ý dựa vào hắn, để ngăn hơi nóng tản ra.

"Khó chịu không?" Thành Nham nhẹ giọng hỏi.

Giang Mộ Bình lắc đầu.

"Đắp một tối là ổn rồi."

Giang Mộ Bình không còn khí lực, khẽ ừ.

Do uống thuốc hạ sốt, nên hắn nhanh chóng buồn ngủ, mí mắt có chút chua xót.

Những rung động trong lòng bị hơi nóng cả người lấn át, nếu như không phải cơn sốt dời đi lực chú ý của Thành Nham, thì anh nhất định sẽ phát hiện ra hắn thất thố liên tục trong ngày hôm nay.

"A Nham, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Sáng hôm sau, Thành Nham dậy trước, theo bản năng sờ trán Giang Mộ Bình.

Giang Mộ Bình nhắm mắt ngủ rất an nhàn, trán không còn nóng nữa.

Hôm nay Thành Nham không nhàn rỗi cho lắm, buổi sáng anh có một khách hàng đã hẹn trước từ lâu.

Thành Nham làm bữa sáng xong, Giang Mộ Bình vẫn chưa tỉnh, thuốc hạ sốt khiến hắn ngủ rất say.

Thành Nham không đánh thức Giang Mộ Bình, đặt bữa sáng vào lò hấp để giữ ấm, để lại tin nhắn cho hắn, sau đó ra ngoài.

Tuyết rơi cả đêm đã ngừng, không khí ở Bắc Thành sau trận tuyết rất trong lành, nhiệt độ bên ngoài rất thấp, trong studio bật máy sưởi, tiếng người hỗn loạn, giọng điệu hăng hái, hình như đang thảo luận về trận tuyết đầu mùa đêm qua.

"Chào buổi sáng thầy Thành."

Mọi người chào hỏi Thành Nham, Thành Nham gật đầu đáp lời, đi vào phòng làm việc.

Hôm nay Thành Nham đến sớm, theo thường lệ Mao Mao đến tiệm cà phê cách vách mua cho anh một ly cà phê, rồi bưng vào phòng làm việc.

Lúc Mao Mao mở cửa bước vào phòng, Thành Nham đang ngắm nghía thước chặn giấy mà Giang Mộ Bình tặng cho anh.

"Thầy Thành, đây là cái gì?" Mao Mao đặt cà phê lên bàn.

"Thước chặn giấy, đè giấy." Thành Nham dùng ngón tay vuốt ve phù điêu hình con nhện, càng nhìn càng thích.

Xem ra Giang Mộ Bình cũng biết anh là người ham tiền, mua cho anh đồ vật với ngụ ý hợp với tâm ý của anh như thế.

Lông mày Thành Nham hơi nhướng lên, trông rất vui vẻ.

Mao Mao cười hỏi: "Giáo sư Giang tặng à?"

"Ừ."

"Tay nghề thật tinh xảo, con nhện cũng ngầu đét." Mao Mao cúi đầu nhìn điện thoại di động, "Thầy Thành, mười giờ anh có khách, hẹn trước từ tháng 11, tên Tiêu Vũ Phi."

"Anh biết rồi."

Hơn chín giờ, Giang Mộ Bình tỉnh dậy, trên giường chỉ có một mình hắn, hắn lần mò tủ đầu giường, lấy điện thoại di động qua nhìn xem.

Trên màn hình hiện lên tin nhắn Thành Nham gửi cho hắn.

- Hôm nay có khách, tôi đến studio trước, bữa sáng ở trong lò hấp.

Nhớ hâm nóng lại nha.

Chắc là buổi sáng Thành Nham đi rất vội, lúc rửa chén Giang Mộ Bình nhìn thấy nhẫn của anh bên cạnh bồn rửa.

Hình như Thành Nham chưa bao giờ đeo nhẫn khi rửa chén, anh đặt một hộp đựng nhẫn riêng bên cạnh bồn rửa.

Hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, hôm nay Giang Mộ Bình muốn đến studio, nếu như Thành Nham không bận thì còn có thể ăn cơm trưa cùng anh.

Giang Mộ Bình chọn quần áo trong phòng để đồ, hắn lục tung tủ quần áo, chợt phát hiện mình không có bộ đồ thường ngày nào đặc biệt đẹp cả, kiểu dáng quần áo của hắn đều rất đơn giản, màu sắc cũng rất đơn điệu.

Thay đồ xong, hắn nhìn chằm chằm mình trong gương một lúc, sau đó đi vào thư phòng.

Giang Mộ Bình lấy cặp kính có dây lần trước mua ở siêu thị kính mắt từ trong ngăn bàn ra, gỡ cặp kính hiện tại xuống, rồi đeo cặp kính có dây lên.

Khi ra ngoài, Giang Mộ Bình lấy chiếc nhẫn Thành Nham để quên cạnh bồn rửa theo.

Trước mười giờ sáng, khách hẹn trước với Thành Nham đến sớm, Mao Mao dẫn người vào.

Mấy tháng trước vị khách này đã đặt thiết kế bản vẽ ở chỗ Thành Nham, có điều khi đó không đích thân đến xem.

Bản vẽ đã thiết kế xong, hôm nay người nọ trực tiếp đến xăm.

"Thầy, khách hẹn trước với anh đến rồi."

Thành Nham dụi tắt thuốc vào gạt tàn, ngước mắt liếc nhìn.

Là một người đàn ông trẻ tuổi dáng dấp đoan chính, vóc người rất cao.

"Cậu Tiêu Vũ Phi phải không?"

"Đúng vậy." Người nọ đi tới, dùng ánh mắt có chút khó tin nhìn Thành Nham, "Anh là thầy Thành Nham?"

"Ừ." Thành Nham đứng lên, rút ra bản thảo thiết kế hình xăm của Tiêu Vũ Phi từ vài bản thảo trên bàn.

"Không ngờ thầy Thành còn trẻ như vậy đó." Tiêu Vũ Phi đi tới trước mặt Thành Nham, ánh mắt thẳng thừng nhìn chằm chằm anh.

"Không trẻ như cậu nghĩ đâu." Thành Nham đưa bản vẽ cho cậu ta xem, "Đây là bản vẽ trước đó bạn cậu sang đây xem, lúc đó cậu ta gọi video cho cậu xem rồi nhỉ?"

"Đúng thế, lúc đó tôi ở nước ngoài, mới vừa về nước gần đây thôi."

Thành Nham ừ một tiếng: "Vậy thì bắt đầu thôi, cậu định xăm ở eo phải không?"

"Vâng."

"Đi theo tôi.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.