“Sao vậy anh yêu? Chẳng lẽ là cô bạn gái nhỏ của anh gọi điện đến cho anh hả?” Phạm Minh Tú nhìn Lâm Vân, Lâm Vân nghe vậy, trong lòng không khỏi thầm nói, giác quan thứ sáu của phụ nữ đúng là chính xác.
“A lỗ, Như Tuyết”
Lâm Vân trả lời điện thoại.
Bất luận thế nào, Lâm Vân tuyệt đối sẽ không vì Phạm Minh Tú mà đi phụ lòng Như Tuyết được.
“Lâm Vân, khi nào anh trở về thành phố Bảo Thạnh đây? Em…em có chút nhớ anh rồi.” Trong điện thoại vang lên tiếng nói của Như Tuyết.
Nghe được lời nói này của Như Tuyết, trong lòng Lâm
Vân càng băn khoăn hơn.
“Anh còn có một nhiệm vụ phải làm, được khi nhiệm vụ hoàn thành anh sẽ trở về” Lâm Vân gượng cười nói.
“Vậy thì anh có nhớ em không?” Như Tuyết hỏi.
“Đương nhiên.” Lâm Vân gật đầu, đồng thời liếc mắt nhìn qua Phạm Minh Tú, trong lòng Lâm Vân cảm thấy có chút ngượng ngùng với bất lực.
Lâm Vân đúng là có chút nhớ Như Tuyết, nếu không tối hôm qua Lâm Vân cũng sẽ không kiềm chế đến như vậy.
“Vậy thì em sẽ đợi anh trở về.” Giọng nói ngọt ngào của Như Tuyết từ trong điện thoại truyền đến.
Sau khi cúp điện thoại.
“Minh Tú, lời em nói không sai, người lúc nãy gọi điện đến cho anh, chính là bạn gái của anh.
Lâm Vân nghiêm túc nói.
Lâm Vân vốn muốn thành thật nói cho Phạm Minh Tú biết, Lâm Vân không muốn lừa dối cô ấy.
“Tối hôm qua anh ở quán bar, với lại khi ở khách sạn vẫn luôn rất kiềm chế, đều là vì cô ấy sao?” Phạm Minh Tú nói.
“Ừ” Lâm Vân gật đầu.
“Anh có thể thành thật thừa nhận như vậy, đã tốt hơn nhiều so với tên khốn đó rồi” Phạm Minh Tú nói.
Nếu như Lâm Vân không thừa nhận hoặc là lừa dối cô ấy, thì Phạm Minh Tú nhất định sẽ vô cùng thất vọng.
“Nhưng còn em phải làm sao đây? Em biết là đêm qua cả hai chúng ta đều uống say, em biết là anh không phải là cố ý.” Phạm Minh Tú nhìn Lâm Vân.
Tiếp theo đó, Phạm Minh Tú liền đổi cách nói.
“Nhưng mà lần đầu tiên của em đã trao cho anh, đây đã là một sự thật không thể thay đổi được nữa, lỡ như em mang thai thì sao?” “Hơn nữa em đã nói với anh là em có tâm lý về lần đầu tiên, nếu em đã trao cho ai đó lần đầu tiên của mình, thì em suốt đời sẽ chỉ nhận định một người đó.
Em không quan tâm, anh nhất định phải chịu trách nhiệm với em”.
“Anh không thể phụ lòng em, nhưng anh cũng không thể phụ lòng cô ấy” Lâm Vân nghiêm túc nói.
Sau khi Phạm Minh Tú trầm mặc lại vài giây, cô ấy ngẩng đầu nhìn Lâm Vân nói: “Nếu như em là người thứ ba xen giữa hai người, thì em có thể nhượng bộ, nhưng em muốn có danh phận” Lâm Vân kinh ngạc: “Ý của em là…!“Ý của em là chỉ cần cô ấy có thể chấp nhận em, thì em cũng có thể sẽ chấp nhận cô ấy.” Phạm Minh Tú nói.
“Chuyện này.”
Lâm Vân nuốt nước bọt.