“Lâm tổng, Lưu tổng!” Giám đốc tiền sảnh giật mình.
Ngay sau đó, giám đốc tiên sảnh nhanh chóng nở một nụ cười nịnh nọt và nói: “Lâm tông, Lưu tông, sao đột nhiên hai người lại ở đây?”
“Cút ngay cho tôi!”
Lâm Vân dùng tay đầy giám đốc tiền sảnh ra, trực tiệp đi tới trước mặt Mập.
“Lâm Vân, cuối cùng thì cậu cũng đến rồi!” Mập tỏ vẻ bực bội.
“Mập, ai đánh cậu?” Lâm;Vân liếc mắt.
“Ông tai”
Mập chỉ trực tiếp vào giám đốc tiền sảnh.
Lậm Vân quay đầu nhìn về phía giám đốc tiền sảnh, trong mắt lóe lên sự lạnh lùng đáng SỢ.
Sau khi giám đốc tiền sảnh cảm nhận được ánh mắt của Lâm Vân, sợ tới mức sắc mặt lập tức tái nhọt.
Giám đốc tiền sảnh không phải là kẻ ngốc, nhìn thấy cảnh này, ông ta đã hiệu Mập thực sự là bạn của ln tịch mới của tập đoàn Hoa Đỉnh!
Nghĩ đến đây, trái tim ông ta đột nhiên rơi xung vực sâu, ông ta đã đánh bạn của chủ tịch của tập đoàn Hoa Đỉnh rồi!
“Mẹ nó, ông cũng thật là to gan, một giám đốc nho nhỏ mà ngay cả bạn bè của tôi cũng dám đánh! Có phải ông cũng muôn đánh tôi luôn hả?” Lâm Vân tức giận năm lấy cỗ áo giám đốc tiền sảnh.
“Lâm tổng, tha mạng!”
Giám đốc tiền sảnh rùng mình, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Hai nhân viên bảo vệ ở bên cạnh, bọn họ cũng sợ tới mức quỳ xuống đất, không ngờ Mập ăn mặc bình thường như vậy lại thực sự là bạn của chủ tịch mới tập đoàn Hoa Đỉnh!
Với thân phận của họ, hậu quả của việc xúc phạm tập đoàn Hoa Đỉnh, sao họ có thể kham nổi chứ?
Lâm Vân quay lại nhìn Mập, nheo mät nói: “Mập, vừa rôi ông ta đánh cậu ra sao, câu cứ trả lại gập mười, gâp trăm lân cho mình!”
“Được!” Mập gật đầu lia lịa.
Mập vừa bị giám đốc tiền sảnh đánh, sớm đã tức giận rồi, giờ là lúc đề trả thù.
Mập trực tiếp xắn tay áo, sau đó xông vào giám đốc tiền sảnh.
“Giám đốc, bây giờ ông đã tin tôi là bạn của chủ tịch chưa?” Mập nhìn giám đốc tiền sảnh đang quỳ trên mặt đât.
“Tôi tin! Tôi tin rồi! Đại ca, là tôi có mắt không tròng, anh tha;cho tôi đỉ!”
Giọng nói của giám đốc tiền sảnh run run.
“Tha cho ông? Nằm mơ đi!”
Mập nói xong liền tát thẳng vào mặt giám đốc n sảnh một bạt tai.
“Cái tát này là trả lại cho ông, tiếp theo sau là lãi suất!”
“Bóp!”
“Bóp!”
“Bốp!”
Mập không do dự mà tát mạnh giám đốc tiên sảnh mây bạt tai.
Gương mặt của giám đốc tiền sảnh hẳn lên dấu tay đỏ ửng, nhưng ông ta không dám phản kháng.
Sau vài cái tát ấy, cơn tức mà Mập đã kìm nén trong lòng cuôi cùng cũng đã được xả ra.