Lâm Vân lôi kéo Hoàng Luân, đi về căn phòng mà trước đó bọn họ đã ngồi.
Về phần người phụ nữ trung niên và đội trưởng đội bảo vệ kia, trực tiếp bị bao vây.
Hiện tại bọn họ đang cảm thấy rất hối hận, bất lực, tuyệt vọng, nhưng tất cả đều không làm được gì, bởi vì bọn họ đã chọc giận đến Lâm Vân!
Sau khi trở về phòng bao, tâm trạng của Lâm Vân không tốt, anh tiếp tục uống rượu với Hoàng Luân, đối với tiếng đập phá ở bên ngoài, làm như không nghe thấy.
Khoảng 20 phút sau, một người đàn ông trung niên bụng bia vội vàng chạy vào trong phòng bao.
“Cậu chủ Lâm, tôi là ông chủ của quán karaoke Dương Cầm, con đàn bà thối tha kia đắc tội với cậu, tôi thành thật xin lỗi.”
Người đàn ông trung niên liên tục xin lỗi Lâm Vân, lộ ra dáng vẻ sợ hãi.
Bởi vì trước khi đến đây, người đàn ông trung niên bụng bia này đã biết Lâm Vân là ông chủ của tập đoàn Tỉnh Xuyên, là cháu ngoại của Liễu Chí Trung.
Lúc này, Lâm Vân đã uống say,
“Ông… Ông chính là ông chủ đúng không, ông yên tâm đi, sau khi đập phá quán của ông, tôi sẽ bồi thường tiền cho ông.” Lâm Vân nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân lại lấy ra tờ một nghìn, ném cho người đàn ông trung niên bụng bia kia.
“Này, đây là tiền bồi thường của ông, chuyện phá quán này bỏ qua, ông không ý kiến gì chứ?”
“Không, không, không.” Ông chủ liên tục lắc đầu.
“Được rồi, ông ra ngoài đi, đừng quấy rầy tôi uống rượu.” Lâm Vân xua tay nói với ông ta.
Ngày hôm sau khi Lâm Vân tỉnh dậy, anh đã ở trong phòng một khách sạn.
Tối hôm qua, Lâm Vân hoàn toàn uống say, được Hoàng Luân đưa đến một khách sạn gần đó để nghỉ ngơi.
Sau khi Lâm Vân ăn cơm trưa ở khách sạn, buổi chiều anh quay về trường học.
Trong ký túc xá.
“Anh Vân, anh về rồi à, anh còn đau đầu không?” Lâm Vân vừa về đến ký túc xá, Hoàng Luân đã đi đến đón.
“Đỡ hơn nhiều rồi, Hoàng Luân, cảm ơn em hôm qua đã đi uống rượu cùng anh.” Lâm Vân cười nói.
Tối hôm qua, một đêm mua say, quả thật khiến cho cảm xúc của Lâm Vân được giải tỏa đi nhiều.
“Đúng rồi anh Vân, xế chiều nay em sẽ đi thi đấu bóng rổ, cùng đi chứ?” Hoàng Luân vừa cười vừa nói.
Lúc này Lâm Vân mới chú ý đến, Hoàng Luân đang mặc đồ chơi bóng rổ.
Hoàng Luân rất thích chơi bóng rổ, Lâm Vân biết điều đó, thậm chí Hoàng Luân còn gia nhập đội bóng rổ của trường.
“Được, anh sẽ đến cổ vũ cho em.” Lâm Vân vừa cười vừa nói.
Ngay sau đó, hai người rời khỏi ký túc xá, đi thẳng đến sân bóng rổ của trường.
“Anh Vân, còn một lúc nữa là cuộc thi bắt đầu, chúng ta chơi trước nhé?” Hoàng Luân cầm bóng rổ nói.
“Em chơi đi, em cũng biết rồi đó, anh chính là một tay mơ.” Lâm Vân vừa cười vừa nói.
“Được, vậy em đi trước làm nóng người.”
Sau khi Hoàng Luân nói xong, anh ta đi lên làm nóng người, Lâm Vân thì đứng ở một bên xem.