Như Tuyết rất rõ ràng, Lâm Vân là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, mà người bác sĩ nam này lại nói Lâm
Vân như thế, Như Tuyết đương nhiên muốn cười.
Lâm Vân cũng mỉm cười, sau đó lấy chìa khóa xe Lamborghini ra, cầm trong tay thưởng thức, nói.
“Anh bác sĩ này, tôi nghĩ, có lẽ anh còn chẳng xứng xách giày cho tôi.”
Bác sĩ nam nhìn thấy chìa khóa xe trong tay Lâm Vân, sau đó sắc mặt anh ta đột nhiên hoàn toàn thay đổi.
“Lamborghini?”
Bác sĩ nam này đương nhiên nhận ra chiếc chìa khóa xe trong tay Lâm Vân.
“Làm sao lại như thế được, chỉ bằng dáng vẻ này của cậu, làm sao có thể lái nổi Lamborghini.” Bác sĩ nam lộ ra dáng vẻ không thể tin được.
“Tôi không cần thiết phải chứng minh mình với một kẻ nhãi nhép làm gì, nhưng nếu như anh không tin, có thể cùng nhau đi xem” Lâm Vân không để ý lắm.
“Như Tuyết, chúng ta đi thôi.”
Lâm Vân trực tiếp kéo tay Như Tuyết, đi ra phía ngoài phòng bệnh.
Lâm Vân trực tiếp nắm tay Như Tuyết ra khỏi phòng bệnh, đi ra ngoài.
“Được, tôi muốn nhìn xem, cậu có thật sự lái xe
Lamborghini hay không.
Bác sĩ cắn răng nghiến lợi nói.
Chỉ dựa vào một chiếc chìa khóa, không đủ để bác sĩ nam này tin tưởng, bởi vì thông qua mạng, có thể dễ dàng mua được một chiếc chìa khóa xe giả.
Sau khi nói xong, bác sĩ nam đi theo ra ngoài.
Lâm Vân nắm tay Như Tuyết đi ra khỏi bệnh viện, sau đó đi thẳng đến bãi đậu xe của bệnh viện.
Một chiếc xe Lamborghini màu xanh siêu ngầu đỗ ở đó, lúc này có rất nhiều người trẻ tuổi đang cầm điện thoại di động chụp ảnh chiếc xe Lamborghini, đăng lên trang cá nhân.
“Tách tách!”
Lâm Vân ấn chìa khóa, ánh đèn xe lóe lên, giống như một con dã thú vừa mở mắt ra.
“Chủ xe đến rồi, chủ xe đến rồi.”
Những người đang chụp ảnh kia vội vàng lùi về sau.
Lâm Vân trực tiếp mở cửa ghế lái phụ
Người bác sĩ đi theo sau Lâm Vân, sau khi nhìn thấy Lâm Vân mở cửa xe Lamborghini, trong lúc nhất thời, sắc mặt anh ta xám xịt.
“Bạn trai của Như Tuyết, thế mà thật sự lái Lamborghini.”
Sự thật đã bày ra trước mắt, cho dù anh ta không muốn tin, giờ phút này, anh ta không thể không tiếp nhận sự thật này.
Lâm Vân quay đầu nhìn về phía người bác sĩ trẻ tuổi kia, vị bác sĩ trẻ tuổi vội vàng cúi đầu xuống, căn bản không dám đối mặt với Lâm Vân.
Ngay sau đó, Lâm Vân mỉm cười, thu hồi ánh mắt.
Đối với Lâm Vân mà nói, đây chỉ là một kẻ nhãi nhép mà thôi thậm chí ngay cả tên anh ta, Lâm Vân còn chẳng muốn biết.
“Như Tuyết, cậu ngồi đi.