“Lại giả bộ? Có lầm hay không, tôi không nợ cô.
Vẻ mặt Lâm Vân hờ hững.
“Được rồi, tôi tắt máy đây, tôi không rảnh.” Lâm Vân nói xong muốn tắt điện thoại.
“Này này này! Anh đừng tắt máy.
Ở đầu bên kia điện thoại, Tô Bảo Nhi vô cùng tức giận.
“Sao anh lại như vậy, đổi lại là nam sinh khác trong trường, nằm mơ cũng muốn tôi gọi điện thoại cho anh ta, vậy mà anh còn cúp điện thoại của tôi.
Trong điện thoại truyền ra giọng nói giận dữ của Tô Bảo Nhi.
“Người khác là người khác.
Tôi là tôi.” Lâm Vân lạnh nhạt nói.
“Tôi cầu xin anh đừng tắt máy không được sao, anh để tôi nói xong có được không?” Trong điện thoại truyền ra giọng nói bất đắc dĩ của Tô Bảo Nhi.
“À, nể mặt cô cầu xin tôi, cho cô một cơ hội, nói đi.
Lâm Vân nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Cha tôi kiên quyết muốn tôi dẫn anh về nhà, còn nói chỉ cần tôi dẫn anh về nhà ăn cơm, sau này ông ấy sẽ không giới thiệu cậu chủ nhà nào đó cho tôi nữa.
“Cho nên, anh hãy giúp tôi giả làm bạn trai lần nữa, coi như tôi cầu xin anh, anh muốn thù lao gì cứ việc nói.” Tô
Bảo Nhi cầu xin.
Lâm Vân suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Thù lao thì khỏi cần, nhưng tôi phải nói trước với cô một câu, đây là lần cuối cùng” “Được được được, tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng, chín giờ tối, địa điểm là nhà tôi.
Anh phải tới đúng giờ đấy! Ở đầu bên kia điện thoại, Tô Bảo Nhi thấy Lâm Vân đồng ý, cô ta lập tức nở nụ cười vui sướng.
Sau đó cúp điện thoại.
“Lâm Vân, là hoa khôi của trường Tô Bảo Nhi sao?”
Như Tuyết hỏi.
“Ừ.” Lâm Vân gật đầu.
“Cậu…!Cậu và cô ấy có quan hệ gì thế?” Như Tuyết cúi đầu, có chút mất mát.
Lâm Vân vội vàng giải thích: “Như Tuyết, cậu đừng hiểu lầm.
Tôi và cô ấy không có gì, chẳng qua cô ấy tìm tôi giả làm bạn trai cô ấy vài lần, lừa đám người theo đuổi cô ấy mà thôi.” “Cô ấy mới gọi cho cậu, là muốn cậu giả làm bạn trai tiếp sao?” Như Tuyết nắm chặt góc áo hỏi.
“Đúng thế, bây giờ là để tôi lừa cha cô ấy, tôi vốn không muốn đồng ý, cậu cũng nghe thấy rồi đấy.” Lâm Vân nở nụ cười khổ.
“Lâm Vân, cậu không cần phải giải thích với tôi.
Tôi không phải là bạn gái của cậu.” Như Tuyết lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
Im lặng một lát, Như Tuyết tiếp tục nói: “Hơn nữa cậu là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, Tô Bảo Nhi là hoa khôi của trường chúng ta, trong nhà còn có rất nhiều tiền, cậu và cô ấy thật sự rất xứng đôi.
Ở trong mắt Như Tuyết, Tô Bảo Nhi là công chúa Bạch Tuyết, cô ấy chỉ là cô bé lọ lem, cô ấy vốn không tiếp nhận lấy mình ra so sánh với cô chủ như Tô Bảo Nhi, điều này khiến cô ấy hơi tự ti.
“Như Tuyết, cô ấy không biết tôi là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, với ánh mắt của cô ấy, tất nhiên là khinh thường tôi, tôi đối với cô ấy cũng không có hứng thú Lâm Vân nói.