Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 91




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày 30 tháng 9, Barlow chính thức nhậm chức Cục trưởng cục Cảnh sát Quốc gia Thái Lan.

Ngay sau đó, cảnh sát bắt đầu truy quét quy mô lớn đối với tất cả những kẻ buôn bán ma túy ở Thái Lan, phá hủy các nhà máy hoạt động ngầm, bắt giữ hàng ngàn đối tượng bán và sử dụng ma túy ở tại các cứ điểm sản xuất, thậm chí quá trình truy quét này còn tìm thấy cả những cái xác đang thối rữa, sau khi đối chiếu sổ sách, hầu hết là những người đã được đồn công an đăng ký mất tích. Không thể xác minh là họ bị giết hay chết đột ngột do dùng thuốc quá liều, gia đình chỉ được thông báo ký giấy xác nhận và đưa thi thể về.

Hộp đêm Tiger City lúc một giờ sáng, tiếng nhạc điên cuồng và tiếng la hét bên ngoài át đi cả tiếng kêu la trong nhà kho dưới lòng đất.

Người đàn ông trên ghế sofa lười biếng thổi ra một vòng khói, ngửi thấy mùi máu tươi ngày càng nồng nặc cùng với màu mất kiểm soát sau khi bị điện giật, tặc lưỡi chán ghét.

"Anh Khôn." A Diệu lấy ra một quyển sổ nhỏ, tay hắn dính đầy máu, thậm chí cuốn sổ cũng dính máu.

Chu Dần Khôn ngại bẩn: "Mày chắc là cái này?"

Nhìn người nằm trên mặt đất đang co giật, miệng đầy máu, quanh người còn rải đầy răng: "Con người tàn tật này rất xảo quyệt, trong tay hắn ít nhất có bảy tám quyển sách giả."

"Tìm được tổng cộng năm quyển, trong đó có bốn quyển có nội dung giống nhau, sao chép theo thứ tự ngược lại. Quyển này được giấu ở mặt sau của tấm lót chân dưới ghế lái, lúc nào cũng bị dẫm lên."

Chu Dần Khôn hất cằm lên, A Diệu lật trang sách ra, bên trong viết đầy rẫy những cái tên.

"Chậc. Xem ra đều là nhân vật lớn." Chu Dần Khôn nghiêng đầu lười biếng nói: "Đừng có giết, ít nhất cũng phải để lại cái lưỡi."

"Vâng, anh Khôn."

Chu Dần Khôn miệng ngậm điếu thuốc đứng dậy rời đi, bước tới chỗ người đàn ông nằm trên mặt đất, giẫm lên đầu hắn. Người đàn ông vẫn còn phản ứng, nhưng dù sao cũng sắp chết.

Cảnh sát đã dọn sạch tất cả các hộp đêm, bao gồm cả hộp đêm nổi tiếng và không có tiếng tăm, chỉ có chỗ của Chu Dần Khôn là bình yên vô sự. Mọi người đều có thể thấy được chuyện gì đang xảy ra, nhưng chuyện của bản thân còn chưa lo xong, cho nên cũng không có ai ra tay hành động.

Người đàn ông tên Đề Bố này là một tay buôn bán, hoặc gọi là một tay buôn ma túy cũ, hắn ta thường lấy hàng từ một đại lý, sau đó chia nhỏ hoặc pha loãng thành gam rồi bán cho đại lý tiếp theo.

Người này là một người khuyết tật, một người đàn ông vô gia cư, ra đường cũng không ai thèm ngó tới. Vì điều này mà hắn ta chưa từng bị cảnh sát chú ý đến, quanh năm quanh quẩn trong các "high bar" ngầm, làm nhà phân phối cho nhiều ông chủ lớn, cũng từng thấy Chu Dần Khôn từ xa.

Trong lần truy quét lớn này, tất cả các hang ổ lớn nhỏ đều bị tóm, Đề Bố cũng nhìn rõ tình hình hiện tại, cho nên chạy đến nương tựa Chu Dần Khôn. Chu Dần Khôn vui vẻ đồng ý, đồng thời lại bảo hắn ta giao ra sổ sách giấy tờ để thể hiện lòng thành ý. Tuy nhiên, hầu hết sổ sách của các gia đình bị phá dỡ đều ghi lại mọi thông tin, giao dịch của thượng viện và hậu viện, không chỉ dùng để đối phó với các ông chủ lớn mà còn để cứu mạng hắn.

Cho nên Đề Bố mới do dự, nhưng chính sự do dự này lại khiến Chu Dần Khôn mất kiên nhẫn. Đầu của Đề Bố bị đè xuống, răng bị nhổ hết, phần thân dưới bị trói bằng một dùi cui điện, trong miệng bị nhét đá, chưa nhịn được được nửa giờ đã ói ra hết sự thật.

Nếu biết trước số mệnh như vậy, hắn thà bị cảnh sát bắt còn hơn mạo hiểm chạy trốn đến nương tựa chủ mới. Chu Dần Khôn rõ ràng không dùng hắn, lại giả vờ đồng ý, nhiệt tình đích thân đưa hắn đến cái nhà kho địa ngục này.

Nhưng trước khi Chu Dần Khôn trở mặt, Đề Bố kỳ thật cho rằng anh không phải kẻ điên như lời đồn, cũng không đáng sợ như vậy.

"Anh Đề Bố, vất vả rồi. Đừng khách sáo, cứ ở lại đây mấy ngày tránh đầu sóng ngọn gió."

Nói xong, tâm trạng vui vẻ rời đi.

*

Chu Dần Khôn gần đây hầu như ngày nào cũng trở về, tâm trạng càng ngày càng tốt.

Hôm nay khi bước vào, Chu Dần Khôn nhướng mày, Tạp Na mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu đỏ rượu, tóc dài óng mượt, đang rót rượu đỏ vào ly.

Dưới ánh đèn, làn da của cô ta trắng đến mức phát sáng.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Tạp Na quay người lại, thấy là anh, cô ta mỉm cười dịu dàng nói: "Anh Khôn, anh về rồi."

Giọng nói dịu dàng như dòng suối ấm áp, sạch sẽ lại trong trẻo, còn có chút nũng nịu.

Chu Dần Khôn liếc nhìn lên lầu: "Con bé ngủ rồi à?"

"Vâng." Tạp Na đi tới, mép váy ngủ khẽ đung đưa, cọ xát vào bắp chân xinh đẹp của cô ta: "Hạ Hạ làm xong bài tập thì ngủ thiếp đi."

Cô ta thân mật ôm láy cánh tay của người đàn ông, nói: "Tỉnh táo vậy, anh có muốn thử không?"

Mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi anh, Chu Dần Khôn đi đến ghế sô pha: "Vậy thì thử xem."

Tạp Na tràn đầy vui sướng cầm rượu và ly vào phòng khách, ngồi xuống cạnh Chu Dần Khôn. Cảm giác được ánh mắt của người đàn ông nhìn mình, cô ta cảm thấy mặt mình nóng bừng, đưa ly rượu đã rót cho Chu Dần Khôn: "Anh Khôn gần đây tâm trạng có vẻ rất tốt."

"Không tệ." Chu Dần Khôn nhấp một ngụm rượu, nhìn cô ta một lúc: "Muốn cái gì hay thích cái gì thì cứ mua đi."

Anh hỏi cô ta muốn gì.

Tạp Na đặt ly rượu xuống, với sự hỗ trợ của rượu, cô ta nhẹ nhàng móc ngón tay mình vào ngón tay của người đàn ông. Ngẩng đầu lên đối mặt với đôi mắt đen láy của Chu Dần Khôn.

Rượu vang đỏ trên tay có cùng màu với bộ đồ ngủ của cô ta, mỹ nhân lại chủ động câu lấy ngón tay như thế này, hầu hết đàn ông đều không thể cưỡng lại được sự cám dỗ thuần túy.

Chu Dần Khôn đưa tay chạm vào tóc cô ta: "Đừng khách sáo với tôi."

Hành động tưởng như say đắm, nhưng không hiểu sao trái tim Tạp Na nhất thời lại cảm thấy trống rỗng.

Đúng lúc này, điện thoại di động trên bàn vang lên, người đàn ông đặt ly rượu xuống, nhấc điện thoại lên trả lời cuộc gọi: "Sao vậy?"

Vừa nói anh vừa liếc nhìn Tạp Na. Người sau hiểu ý, cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Anh Khôn, em về phòng trước."

Người đàn ông gật đầu, hài lòng với vẻ hiểu chuyện này của cô ta. Tạp Na nghĩ có lẽ sau khi nghe điện thoại, anh sẽ lên phòng tìm cô ta.

Trước khi anh quay lại, cô ta đã uống rất nhiều rồi mới dám đòi hỏi quan hệ tình dục với anh. Không biết là do cô ta đang dần say hay là do trái tim dao động dữ dội, Tạp Na bám vào tường, loạng choạng bước lên lầu.

Trong phòng khách vẫn còn vương lại một mùi hương thoang thoảng.

Người đàn ông quay đầu lại nhìn người phụ nữ đi lên lầu, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng.

*

Buổi sáng khi Tạp Na thức dậy, cô ta đau đầu khủng khiếp.

Xoa xoa thái dương đi xuống lầu, cảm thấy có chút khó chịu, vừa tới đã ngửi thấy mùi thơm của bữa sáng.

"Chị Tạp Na, chị sao vậy?"

Dưới lầu, Hạ Hạ vừa cầm cặp sách lên.

"À, không sao, tối qua uống rượu cho nên sáng nay mới thấy nhức đầu." Tạp Na cảm thấy có chút kỳ quái hỏi: "Hạ Hạ, sao em còn chưa đi?"

Lúc này, cô gái cau mày, vẻ mặt không vui.

"Em đang định đi thì chú út đi xuống nói muốn ăn sáng, bình thường chẳng phải là không ăn sáng sao? Em sắp muộn rồi chú ấy còn bắt em pha cà phê. Uống xong chú ấy còn chê mùi vị không ngon rồi bỏ đi luôn."

Hạ Hạ nhìn đồng hồ nói: "Chị Tạp Na, em đi trước. Em làm bữa sáng có để lại cho chị một phần. Nhớ ăn nhé."

"Này, đợi đã." Tạp Na mặc đồ ngủ đi xuống: "Đừng lo, chị sẽ chở em đến trường. Em vội vàng như vậy chị thấy hơi lo."

Hạ Hạ nghe xong thì trong mắt tràn đầy cảm kích: "Chị Tạp Na, chị thật tốt."

Vẫn còn năm phút nữa mới vào lớp. Tạp Na nhìn Hạ Hạ chạy vào trường, vừa đủ thời gian vào lớp, cô ta có chút thở phào nhẹ nhõm.

Vừa định quay đầu ở ven đường, điện thoại di động reo lên, sau khi nhìn vào tên người gọi, Tạp Na lập tức bắt máy. Nói được vài câu, sắc mặt Tạp Na lập tức thay đổi: "Được, tôi sẽ quay về ngay."

Cúp điện thoại, cô ta gửi tin nhắn cho A Diệu. Sau đó xe quay đầu lái về biệt thự.

Tin nhắn vừa gửi đi, A Diệu đã gọi lại.

"A Diệu, cậu đã chuyển lời cho anh Khôn giúp tôi chưa?" Tạp Na nhìn về phía trước.

Bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ: "Là tôi."

"Anh Khôn?" Tạp Na đi chậm chậm lại: "Ba em đang ở bệnh viện, em phải về."

"Có nghiêm trọng không?"

Tạp Na cảm thấy trong lòng ấm áp: "Không nghiêm trọng lắm, ông ấy chỉ làm tiểu phẫu, làm xong mới báo cho em biết. Ca phẫu thuật thành công, nhưng em vẫn muốn quay lại nhìn xem."

Người đàn ông bên kia hỏi: "Tôi có cần đi cùng em không?"

Tạp Na có chút kinh ngạc: "Không cần đâu, đừng trì hoãn công việc của anh."

"Vậy được." Đối phương nói xong liền cúp điện thoại.

Lúc này Tạp Na mới cảm thấy bàn tay cầm vô lăng của mình có chút mồ hôi. Hai cau ngắn gọn của người đàn ông thôi lại thực sự khiến cô ta cảm thấy ấm áp từ cơ thể đến trái tim. Sự thất vọng và mất mát đêm qua đã bị hai câu nói này cuốn trôi.

Tối qua sau khi lên lầu, cô ta đã đợi trong phòng rất lâu, mong anh gọi điện thoại xong sẽ vào phòng tìm cô ta, dù sao thì ám chỉ của cô ta ở trong phòng khách không thể nào rõ ràng hơn được nữa. Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô ta cũng nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông đi lên lầu. Lúc anh đi ngang qua phòng cô ta, Tạp Na âm thầm nín thở chờ đợi.

Nhưng mà, tiếng bước chân không hề dừng lại mà trực tiếp đi ngang qua.

Lúc đó cô ta nhắm mắt lại, đắp trên mình một chiếc chăn mỏng mềm mại nhưng lại cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

Chỉ là sau cuộc điện thoại vừa rồi, cô ta biết mình hẳn là quá nhạy cảm và suy nghĩ quá nhiều. Anh Khôn rất quan tâm đến cô ta, ít nhất là chưa có người nhà của người phụ nữ nào nhận được sự quan tâm như vậy.

*

Lúc tan trường vào ngày hôm đó Hạ Hạ mới biết được tin Tạp Na rời đi. Cô biết Tạp Na không muốn ảnh hưởng đến việc học của cô nên đã gửi tin nhắn sau giờ học.

Tin nhắn nói sẽ sớm quay lại, nhưng cô không ngờ đã hai tuần rồi mà Tạp Na vẫn chưa quay lại.

Hạ Hạ gần như chỉ sống một mình trong biệt thự rộng lớn. Kể từ khi Cục Trưởng mới của sở cảnh sát nhậm chức, tin tức phổ biến nhất là nhiều nhóm tội phạm đã bị bắt, cảnh sát đang mạnh tay trấn áp tội phạm ma túy. Giới truyền thông và công chúng hết lời khen ngợi vị cục trưởng mới này.

Trong khoảng thời gian này, Chu Dần Khôn không xuất hiện nhiều trong biệt thự. Sống một mình trong căn nhà rộng lớn trống trải vào ban đêm luôn có cảm giác hơi đáng sợ.

Hiện tại ở nhà không có người, Hạ Hạ đi học về muộn một chút cũng không sao.

Vì vậy, cô và hai bạn cùng lớp trong nhóm học đã ở lớp hoàn thành bài tập trước khi về. Cũng có thể cùng nhau thảo luận, việc này tốt hơn nhiều so với việc làm bài tập về nhà một mình ở nhà.

"Trời ơi, cuối cùng cũng làm xong!"

Lai Á ném cây bút đi, vươn vai nói: "Hai người các cậu, các cậu cứ việc cạnh tranh. Với trình độ của tớ, tớ chỉ có thể về nhà kế thừa sản nghiệp của gia đình, thực sự không thể tham gia thi đua học tập."

Hai cô gái đều bật cười.

Cô gái bên cạnh Hạ Hạ nghe điện thoại: "Tài xế của tớ đến rồi, tớ đi trước."

Lai Á và Hạ Hạ gật đầu, chào tạm biệt cô ấy, sau đó vừa trò chuyện vừa thu dọn cặp sách.

"Hạ Hạ, sao gần đây cậu ở lại trường làm bài tập? Không phải là gia đình cậu rất nghiêm khắc, sau giờ học yêu cầu cậu phải về ngay sao?"

Hạ Hạ để bài tập đã làm xong trên ghế, cất những cuốn sách giáo khoa vào cặp trước.

"Mấy ngày nay trong nhà không có người, một mình nên tớ không muốn về sớm." Dọn dẹp xong, cô đứng dậy nói: "Đi thôi!"

Không ngờ, Lai Á lại không nói lời nào, ngồi yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào nơi nào đó.

Hạ Hạ thấy vậy cúi đầu nhìn mình, cũng không cảm thấy có gì không ổn: "Sao thế?"

Lai Á chỉ vào cổ tay cô, ngẩng đầu lên hỏi: "Trả lời thật cho tớ, cậu đang yêu đương phải không?"

"Cái gì cơ?"

Lai Á hưng phấn nắm lấy cổ tay cô, hai ngày nay nắng gắt nên Hạ Hạ mặc áo chống nắng dài tay, rất khó để nhìn thấy chiếc vòng tay bên trong. Vừa rồi cô thu dọn cặp sách nên kéo tay áo lên, thoáng nhìn qua Lai Á đã nhìn thấy chiếc vòng tay sapphire trên cổ tay trắng nõn của cô.

"Bạn học Chu Hạ Hạ, cậu còn chối!"

Lai Á cẩn thận nhìn xung quanh: "Cái này còn đẹp hơn cả chiếc vòng cổ bằng đá sapphire yêu thích của mẹ tớ. Trên cái vòng chỉ có môt viên đá, nhưng vòng của cậu có rất nhiều! Cái của mẹ tớ đã có trị giá tới 700.000 Đô la Mỹ, của cậu nhất định còn đắt hơn của bà ấy!"

*700.000 Đô la Mỹ: 17.197.250.000 Đồng (17 tỷ 1 trăm 97 triệu)

Nghe đến giá cả, Hạ Hạ giật mình, nhìn chiếc vòng tay mình đang đeo với vẻ mặt không thể tin nổi. Cô nghĩ nó trông đẹp thôi nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến giá cả của nó.

Làm sao có thể...theo định giá của Lai Á, Chu Dần Khôn sẽ tặng cô một thứ đắt tiền như vậy mà không đòi hỏi gì? Khi ném nó qua, cô có cảm giác như anh đang vứt rác.

Lai Á cẩn thận nhìn chiếc vòng tay, khịt mũi nói: "Tớ coi cậu như bạn bè, kể cho cậu nghe mọi chuyện, nhưng cậu thì sao, tốt hơn hết là cậu nên im lặng, mối quan hệ của chúng ta đến đây là kết thúc."

Oan uổng quá, Hạ Hạ vội vàng nói: "Thật sự không có chuyện đó! Chúng ta gần như ở bên nhau cả ngày. Tớ gặp qua những người nào, không phải cậu đều biết sao?"

"Chẳng lẽ chiếc vòng tay này là cậu tự mua? Tớ không tin, ông tớ cho tớ nhiều tiền tiêu tiêu vặt như vậy tớ cũng không mua nổi. Cậu nói xem, nếu cậu không yêu đương thì người tặng cậu chiếc vòng tay này là người đang theo đuổi cậu? Muốn cùng cậu yêu đương? "

Trong đầu Hạ Hạ hiện lên khuôn mặt Chu Dần Khôn, trong lòng cô run lên: "Sao có thể! Đây là quà sinh nhật, chỉ là chúc tớ sinh nhật vui vẻ thôi."

Nghe xong, Lai Á không nói nên lời nhìn cô: "Quà sinh nhật của cậu? Sao không tặng hồng ngọc, ngọc lục bảo hoặc đá topaz* làm quà sinh nhật? Tại sao nhất thiết phải là sapphire?"

*Đá topaz: đá hoàng ngọc.

Thấy Hạ Hạ không hiểu, Lai Á đếm đầu ngón tay: "Chậc, cũng giống như kim cương tượng trưng cho sự tinh khiết và quý giá, hồng ngọc tượng trưng cho tình yêu nồng nhiệt, ngọc lục bảo tượng trưng cho may mắn và sự tái sinh, còn topaz tượng trưng cho tình bạn và sự giàu có."

"Còn sapphire thì sao?" Hạ Hạ hỏi.

Lai Á với vẻ mặt buôn chuyện đến gần và thần bí nói: "Viên sapphire tượng trưng cho—lòng chung thuỷ."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.