(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Người đàn ông đối diện thấy cô coi trọng mong muốn của mình như vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười. Thay vì ngồi ước như vậy thì xin anh cho rồi.
Ánh nến vẫn còn có chút lay động, một khắc sau Chu Hạ Hạ thổi tắt nến.
"Nói xem cháu muốn cái gì." Chu Dần Khôn nói.
"Dạ? Sao ạ?"
Chu Dần Khôn hiểu rất rõ tính cách của Chu Hạ Hạ, khi không có chuyện gì thì hận không thể tránh anh càng xa càng tốt, đến khi có chuyện thì lại chủ động sát lại, liên mồm kêu "chú út" này "chú út" nọ.
Hôm nay chủ động mời anh cùng ăn bánh, không biết là đang muốn gì đây.
"Nếu bây giờ còn không nói, đợi sau này thì không còn cơ hội đâu."
Hạ Hạ mím môi: "Chú út, cháu muốn thương lượng với chú một chuyện."
"Nói đi."
"Chuyện là, cháu cũng muốn có thời gian riêng. Cháu không muốn lúc đến trường đi học, chú đều không cho cháu ra ngoài, đi học còn phải về đúng giờ. Các bạn cùng lớp sau giờ học toàn hỏi cháu có muốn cùng nhau uống trà sữa không, nhưng cháu đều không dám đồng ý."
Nói xong cô còn nhìn Chu Dần Khôn.
"Cháu không dám?" Anh sâu kín nói: "Sau giờ học, là ai trốn ở ngoài làm bài tập không về nhà, là ai lẻn chạy ra nước ngoài một mình? Chu Hạ Hạ, cháu đang lừa ai vậy?"
"...Thì đây là lỗi của cháu. Nhưng cũng là bởi vì chú quá nghiêm khắc, phụ huynh các bạn cùng lớp cũng không có nghiêm khắc như chú, ít nhất thì sau giờ học các bạn ấy còn có thể thoải mái ra ngoài chơi, chỉ có cháu là không được."
Giọng điệu còn mang vẻ bất bình.
"Muốn ra ngoài chơi cũng được. Hai ngày cuối tuần cháu có thể tự sắp xếp, nhưng phải nói cho tôi biết một tiếng, vậy đã được chưa?"
Hạ Hạ hỏi tiếp: "Thế lúc đi học về thì sao?"
"Sau giờ học thì phải về nhà đúng giờ, đừng có lảm nhảm nữa."
Nghe anh nói xong, tâm trạng Chu Hạ Hạ lại trùng xuống
Chu Dần Khôn cau mày: "Còn muốn gì nữa?"
"Nhưng mà, các bạn cùng lớp của cháu phải học bù vào cuối tuần, sau giờ học thì có nhiều thời gian hơn."
Chu Dần Khôn mất kiên nhẫn, Hạ Hạ thấy cứ kì kèo như thế thì không ổn lắm, âm thầm rẽ sang lý do khác: "Được rồi... cháu sẽ cố gắng hẹn các bạn vào cuối tuần. Nhưng mà chú út, chiều mai trường sẽ tổ chức buổi triển lãm Quốc gia, các bạn cùng lớp nói các bạn ấy sẽ đi, mà cháu cũng muốn đi, vậy thì sẽ về muộn một chút, được không ạ?"
Nói xong cô lại bồi thêm: "Chỉ ngày mai thôi."
Nuôi một đứa bé ở nhà đúng là phiền phức, Chu Dần Khôn lười phải tranh cãi cùng cô: "Tùy cháu", nói xong anh đứng dậy đi lên lầu.
"Cảm ơn chú." Giọng nói ngọt ngào vang lên từ phía sau.
Chu Dần Khôn lười để ý tới cô, cầm điện thoại vừa nhét vào túi vừa bước lên lầu, vừa bỏ tay vào túi liền chạm vào thứ gì đó, anh cau mày lấy ra nhìn.
Quay đầu lại nhìn nhà ăn, cô gái nhỏ vẫn đang ngồi đó một mình, lẻ loi ăn nửa chiếc bánh còn cắm nến.
"Chu Hạ Hạ." Anh gọi tên cô.
Hạ Hạ nghe thấy tiếng động liền ngước mặt lên nhìn, chỉ thấy một chiếc hộp nhỏ màu đen ném về phía cô, cuối cùng rơi vào trong người. Bề mặt chiếc hộp làm bằng nhung, có vẻ hơi nặng.
Cô bối rối nhìn lên, nhưng người đàn ông đã quay đầu đi mất.
Hạ Hạ đặt nĩa xuống, mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay làm bằng đá sapphire.
*
Phòng triển lãm quốc gia.
Buổi triển lãm do trường tổ chức sẽ kết thúc lúc sáu giờ ba mươi tối, Hạ Hạ từ phòng vệ sinh đi ra, cô nhìn giáo viên đang nói chuyện với học sinh bên ngoài cửa, cô nhẹ nhàng rẽ qua cầu thang bên cạnh.
Cầu thang dẫn xuống tầng một.
Nếu biết sắp xếp thời gian, cô sẽ kịp quay lại tham dự tiếp buổi triển lãm. Nếu như có chuyện ngoài ý muốn, vậy thì cô sẽ trực tiếp về biệt thự, dù sao tối qua cũng đã hỏi trước rồi.
Cô không rõ suy đoán của mình có đúng không, nhưng mỗi lần cô nói dối, Chu Dần Khôn đều có thể dễ dàng phát hiện ra. Cho nên hiện tại cô mới không dám làm ra chuyện gì quá mức kinh động đến anh, cuối cùng mới nói là do có buổi triển lãm, và cũng thật sự đã đến đó, chẳng qua chỉ là chưa xong đã bỏ ra giữa chừng.
Sau khi ra ngoài, cô băng qua hai con phố, bước vào một quán cà phê yên tĩnh rồi lên tầng hai.
Vì là buổi chiều trong tuần nên quán cà phê không có ai, Hạ Hạ lập tức nhìn thấy người đàn ông ngồi trong góc, người nọ quay lưng vô tường, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhiệt độ ban ngày cũng chả mát mẻ gì cho cam, được cái là trong quán cà phê có bật điều hòa, anh ta mặc một bộ vest đen cùng với sơ mi trắng, không thắt cà vạt, bên cạnh để một cái cặp tài liệu.
Thấy một bóng người xuất hiện ở đầu cầu thang, người đàn ông lập tức nhìn sang. Đôi mắt đó nhìn cô qua cái kính gọng bạc, cuối cùng đứng dậy.
Hạ Hạ bước tới, cô lên tiếng trước: "Xin chào, có phải chú Suchela không ạ?"
Người đàn ông gật đầu: "Mời ngồi."
Lúc này người phục vụ mang lên một tách cà phê và một ly sữa.
"Tôi đã gọi sữa cho cháu."
"À, vâng, cảm ơn ạ."
Trong lúc đợi người phục vụ bưng đồ uống lên, Hạ Hạ nhìn sang người đàn ông đối diện. Giọng của người này rất giống với giọng ở trong điện thoại tối hôm qua, nhìn cũng trạc tuổi ba cô, nhưng mà hình như trẻ hơn ba cô một chút, dù vậy... cũng vẫn nên gọi là chú thì hơn.
"Chú Suchela." Hạ Hạ gọi: "Chú là bạn của ba cháu à?"
Bạn?
Người đàn ông cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm: "Ba cháu nói với cháu như thế à?"
Hạ Hạ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu. Ba nói là nếu trong trường hợp khẩn cấp thì liên hệ với chú ấy. Vậy thì không được tính là bạn bè sao?
"Ba cháu và tôi không phải bạn. Tôi từng làm thẩm phán ở tòa án, nhưng vì một lý do khác nên đã từ chức. Hiện tại đang làm giáo viên của một trường cấp hai."
Thận phận này đúng là nằm ngoài dự đoán của Chu Hạ Hạ.
Cô cầm ly sữa dâu trước mặt lên nhấp một ngụm, nói tiếp: "Ba cháu nói khi có chuyện khẩn cấp, nếu cháu không liên lạc được với ông ấy thì có thể gọi cho chú. Chú, ba cháu—"
"Tôi biết." Vẻ mặt Suchela rất bình tĩnh.
Hạ Hạ sửng sốt: "Sao chú biết được."
"Làm người như ba cháu, kết quả hiện tại cũng không có gì đáng ngạc nhiên."
Thẳng thắn đến nỗi khiến Hạ Hạ phải nhíu mày.
"Ba của cháu và tôi không phải bạn bè, trước đây không phải, cho dù ông ấy không chết đi chăng nữa, chúng ta mãi mãi cũng không phải là bạn bè." Suchela nói tiếp: "Nhưng tôi sẽ không từ chối yêu cầu của cháu, dù sao thì tôi cũng đã hứa với ông ấy. Biết tại sao không? Bởi vì ông ấy đã cứu tôi một mạng, cũng coi như là tôi mắc nợ ông ấy."
"Cho nên nếu cháu cần giúp đỡ thì cứ nói. Tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng nếu tôi không làm được, vậy xin cháu hãy hiểu cho."
Đi thẳng vào vấn đề nhưng không hề trịnh thượng. Hạ Hạ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cảm ơn ạ."
"Chú Suchela, ba cháu bị lính đánh thuê nước ngoài tấn công. Lúc đó cảnh sát đã đến và nói là sẽ điều tra chi tiết sự việc, nhưng đến mãi sau này cũng chẳng thấy có chút tin tức gì, cháu cũng đã hỏi tất cả các đồn cảnh sát ở Bangkok, nhưng họ đều nói với cháu là họ chưa từng tiếp nhận vụ án nào như vậy cả."
Nói xong, cô nhìn sang Suchela, nhưng người đàn ông chỉ thong thả uống cà phê, một chữ cũng không nói.
Vì thế Hạ Hạ nói tiếp: "Nhưng cháu có nhớ ra một cái tên, Đô đốc Ba Thái. Lúc ở bệnh viện, viên cảnh sát hỏi cháu manh mối đã nhắc đến cái tên này. Viên cảnh sát đó chắc là cấp dưới của Đô đốc Ba Thái, có lẽ ông ấy làm ở một bộ phận tương đối đặc biệt, chẳng hạn như là bộ phận chuyên xử lý các vụ án xuyên quốc gia nên đồn cảnh sát mới không có tin tức gì."
Lúc này, cô thấy người đàn ông đối diện đặt tách cà phê xuống, ngẩng đầu nhìn cô: "Vậy là cháu muốn tìm ra kẻ đã tấn công ba mình, hy vọng cảnh sát sẽ bắt được kẻ đã tấn công ông ấy, đúng không?"
"Vâng ạ." Hạ Hạ trả lời.
Nghe tin Suchela từng làm thẩm phán, cô càng có hy vọng hơn một chút. Con người Suchela để lại ấn tượng với cô là một người biết kiềm chế và điềm tĩnh, nếu ông ấy từng là thẩm phán thì hẳn cũng là một thẩm phán rất quyền lực. Chắc cũng sẽ có mối quan hệ tốt với các nhà chính trị và cảnh sát.
"Đô đốc Ba Thái, người này tôi có biết." Suchela nhìn cô: "Ông ta là người đã ém vụ án của ba cháu xuống."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");