(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Buổi tối trở về biệt thự, vừa bước vào cửa liền ngửi thấy mùi thơm của bánh kem.
Nhìn từ cửa ra vào, là Tạp Na và Hạ Hạ cùng nhau làm bánh. Còn chưa đến tám giờ, thấy Chu Dần Khôn về sớm như vậy khiến hai người đều có chút kinh ngạc.
Người đàn ông đi tới ngồi xuống, Tạp Na lập tức hỏi: "Anh Khôn, anh muốn uống gì?"
Chu Dần Khôn nhìn thấy tay cô ta vẫn còn dính kem: "Không cần."
Anh rót một ly nước, liếc nhìn ở người bên cạnh Tạp Na. Con bé đang viết chữ lên chiếc bánh, im lặng như bị câm.
"Chu Hạ Hạ."
Cô gái bị điểm danh dừng lại hành động đang làm, ngẩng đầu nhìn anh.
Chu Dần Khôn nhìn cô chằm chằm: "Đi lấy ít đá viên."
"Ồ." Cô gái nói xong liền đi vào phòng bếp, lấy đá viên và kẹp gắp đá, mang về đặt vào tay Chu Dần Khôn.
Người đàn ông nheo mắt lại. Hai ngày qua vẫn còn tốt, nhưng bây giờ lại đang bắt đầu nghĩ về chuyện gì đó, nhìn có vẻ lơ đãng.
Tạp Na nhìn thấy ánh mắt của Chu Dần Khôn, bàn tay đang giúp Hạ Hạ lật đế bánh bất giác khựng lại.
"Anh Khôn." Cô ta nhẹ nhàng gọi.
Chu Dần Khôn nhìn sang.
Tạp Na cười nói: "Hôm nay là sinh nhật Hạ Hạ, em ấy nói muốn tự mình làm bánh, bánh này cũng không ngọt lắm, anh có muốn nếm thử không?"
Ánh mắt người đàn ông rơi vào chiếc bánh, Chu Hạ Hạ đang tự trang trí cho nó, vẻ mặt còn rất vui.
"Hôm nay em ấy tròn mười sáu tuổi rồi." Tạp Na nhìn Hạ Hạ nói đùa: "Sẽ sớm đến tuổi kết hôn hợp pháp. Hạ Hạ, lần trước chị đón em ở cổng trường, còn có rất nhiều nam sinh lén nhìn theo em. Có nhiều người trong trường muốn theo đuổi em không?"
Nghe Tạp Na nói, mặt Hạ Hạ hơi đỏ lên: "Không... không nhiều lắm."
Đến tận mãi sau này khi Lai Á nói với cô, cô mới muộn màng nhận ra là cũng có vài nam sinh theo đuổi cô. Các bạn nam sẽ đến nói chuyện khi họ rảnh, thậm chí họ còn muốn đi ăn cùng cô, đọc sách và làm bài tập về nhà.
Nhưng những yêu thích không được bộc lộ này đều được cô gói gọn lại thành tình bạn đơn giản giữa các bạn cùng lớp.
Tạp Na nhướng mày: "Có phải là nhiều hơn hai bạn không?"
Hạ Hạ gật đầu, sau đó lắc đầu: "Nhưng không biết như vậy có tính là theo đuổi không..."
"Vậy Hạ Hạ có thích ai không? Chẳng hạn như có một bạn nam cùng lớp vô cùng đẹp trai lại rất nổi tiếng như trong phim truyền hình? "
Hạ Hạ suy nghĩ một lúc: "Cũng không phải là rất đẹp trai, nhưng những bạn nam đó đều cao, cũng nổi tiếng là học giỏi, lần trước bọn em đi xem một trận đấu bóng rổ, mọi người còn hưng phấn hơn là gặp được minh tinh."
Tạp Na cười hỏi: "Em cũng thích à?"
Hạ Hạ chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này. Hiện tại trong lòng cô đang mờ mịt, lại vô định cho nên cũng không có tâm trạng. Nhưng nói không thích thì cũng quá dứt khoát rồi.
"Không có ạ, nhưng cũng rất tán thưởng bạn ấy."
"Hạ Hạ đã trưởng thành rồi nha, giờ cũng đã có người khác giới mà em tán thưởng rồi cơ."
Tạp Na nói xong thì nhìn người đàn ông đối diện.
Anh vẫn đang uống nước đá, không nhìn rõ được cảm xúc.
"Sau này Hạ Hạ kết hôn rồi, chúng ta đều không nỡ."
Nghe Tạp Na nói, Hạ Hạ cũng mỉm cười: "Vậy em cũng không nỡ để chị Tạp Na kết hôn đâu."
Ít nhất là bây giờ cô cảm thấy Tạp Na xứng đáng với người tốt hơn.
Lúc này, cái ly chỉ còn lại đá viên được đặt lên bàn, Chu Dần Khôn nói: "Chu Hạ Hạ, cháu còn có thời gian để tâm đến đến người khác à, tôi để cháu đến trường là để cháu học, chứ không phải để yêu. Cháu muốn yêu cũng được, vậy thì không cần đi học nữa."
Hạ Hạ nghẹn lời, cô nói muốn yêu khi nào?
Hôm nay là sinh nhật cô, năm ngoái khi còn ở nhà với ba mẹ, cô ước gì có thể đón sinh nhật bên ba mẹ suốt đời. Nhưng mà điều ước này sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực.
Cho nên, cô thực sự không muốn tổ chức sinh nhật cho lắm, nhưng thấy Tạp Na rất quan tâm đến buổi sinh nhật này, còn chủ động nói có thể cùng cô làm bánh.
Hạ Hạ tâm trạng đã không tốt, lại còn vô cớ bị mắng, Hạ Hạ cúi đầu không nói lời nào.
Nhưng trong mắt Chu Dần Khôn, đây gọi là mất mặt.
"Chu Hạ—"
Lời còn chưa dứt, đã thấy Hạ Hạ đặt đồ làm bánh trong tay xuống, cúi đầu: "Chị Tạp Na, em có chút mệt, em đi ngủ trước."
Nói xong cũng không để ý ai nữa, cúi mặt đi lên lầu.
Chu Dần Khôn đứng dậy định dạy bảo cô một trận, nhưng Tạp Na nhanh chóng ngăn cản: "Anh Khôn, Hạ Hạ... Hai ngày nay con bé bị đau bụng, nên có chút cáu kỉnh, anh đừng để bụng."
"Tại sao đau bụng lại không đến bệnh viện?"
"Chỉ là cơn đau bụng sinh lý thôi, cần phải điều trị từ từ. Con gái mười lăm, mười sáu tuổi sẽ gặp phải tình trạng này."
Chu Dần Khôn nhìn lên lầu, Chu Hạ Hạ này, tay chân thì gầy guộc, lại suốt ngày đau bệnh.
"Anh Khôn, anh vẫn chưa ăn, em đã nấu canh rồi. Không biết hôm nay anh sẽ về, cái này vốn dĩ là mang cho Hạ Hạ."
"Đừng lo lắng cho con bé quá." Chu Dần Khôn ngồi lại nói: "Mang lại đây."
Tạp Na đã quên mất lần gần nhất là khi nào. Mà có lẽ, sẽ không bao giờ có một lần như vậy nữa.
Một đêm yên tĩnh, Chu Dần Khôn dùng bữa một mình với cô ta. Chỉ tiếc, thời gian lại ngắn ngủi, Chu Dần Khôn thật sự chỉ uống một bát canh rồi lại đi.
Khi Tạp Na bước ra với một đĩa đồ ăn nhẹ mới nướng, bàn ăn đã trống trơn, cửa cũng đã đóng lại.
Cô ta hơi cụp mắt xuống.
Sau ngần ấy thời gian, anh nói đi là đi, một lời cũng không thông báo cho cô ta.
*
Trong phòng, Hạ Hạ ngồi ở bàn học đến mười hai giờ.
Trước mặt vẫn còn cuốn sổ bị gạch dày đặc. Sau khi suy nghĩ, cô lật đến trang cuối cùng của cuốn sổ, rút ra một mảnh giấy từ bìa da mềm đang bọc cuốn sổ.
Mảnh giấy chỉ viết một dòng số này là do ba cô đưa cho cô. Nó không phải là một món quà nhưng ba nói nếu trong trường hợp khẩn cấp không liên lạc được với ai thì con có thể liên lạc với người chú tên Suchela này.
Hạ Hạ chưa từng nghe tới cái tên này, cũng chưa từng nhìn thấy người này. Nhưng ba cô sẽ không lừa cô, người này nhất định là người đáng tin cậy.
Nhưng cô không chắc liệu tình huống này có phải là trường hợp khẩn cấp hay không. Thời điểm quan trọng nhất là khi cô và ba mình đang bị truy lùng, cô lại phát hiện ra mẹ mình đã tự sát, và rồi bây giờ cô trở thành trẻ mồ côi. Ba mẹ đều đã mất, dù việc có cấp bách đến đâu cũng không còn cấp bách nữa.
Thậm chí... cô nhìn vào mảnh giấy cũ này, cô không chắc người này có thực sự giúp được mình hay không.
Nhưng bây giờ, cô không còn lựa chọn nào khác. Cuối cùng, Hạ Hạ nhấc điện thoại lên và bấm số trên đó.
12 giờ 25, Hạ Hạ kết thúc cuộc gọi. Một tia sáng lóe lên bên ngoài cửa sổ, cô đứng dậy đi đến cửa sổ, nhìn thấy người đàn ông bước xuống xe.
Bàn tay đang cầm điện thoại siết chặt, cô đặt điện thoại trở lại bàn, mở cửa bước ra ngoài.
Chu Dần Khôn vừa vào cửa liền nhìn thấy bóng người đang đi xuống cầu thang. Không cần đoán cũng biết là chưa ăn tối, hiện tại đói bụng nên chạy xuống đây tìm thứ gì đó để ăn. Cái tốt không học, lại đi học cái tính nết lén lút y như con chuột.
Một người đi xuống một người đi lên, không muốn cũng phải đối mặt với nhau. Lần này Hạ Hạ lên tiếng trước, cô gọi: "Chú út."
"Đang làm gì vậy?"
Hạ Hạ không biết nên bắt đầu chủ đề như thế nào để không bị nghi ngờ, suy nghĩ một chút, cô hỏi: "Chú có muốn ăn bánh không?"
Chu Dần Khôn nhướng mày nhưng không trả lời.
Thấy anh không từ chối, Hạ Hạ tiếp tục đi xuống cầu thang: "Vậy để cháu đi lấy, chắc đang để trong tủ lạnh."
Cô cầm chiếc bánh đậy kín trong tay, đặt lên bàn.
Anh đi tới nhìn xem: "Nhỏ như vậy."
Vừa rồi nhìn đã biết không lớn lắm, giờ lại gần nhìn càng thấy nhỏ hơn.
"Chúng ta cũng không có nhiều người, vậy là đủ rồi." Cô lấy dao, nĩa và đĩa ra.
"Chú ngồi xuống trước đi, cháu sẽ cắt nó ra."
Chu Dần Khôn thản nhiên đặt điện thoại lên bàn, ngồi đối diện Chu Hạ Hạ. Anh thấy cô cắt một nửa chiếc bánh không lớn lắm này đặt vào đĩa.
"Chu Hạ Hạ, nhiều quá."
"Không nhiều đâu, miếng này cho chị Tạp Na. Nếu không có chị ấy, cháu sẽ không làm được một chiếc bánh đẹp như vậy."
"..." Chu Dần Khôn nhìn nửa chiếc bánh còn sót lại trước mặt, Chu Hạ Hạ vẫn muốn cắt nữa thì cau mày: "Được rồi, không còn gì để cắt nữa đâu."
"À, được rồi, vậy dùng cái này đi."
Cô đặt chiếc nĩa ra trước mặt anh.
Thấy cô lập tức muốn ăn, Chu Dần Khôn hỏi: "Sao không thắp nến?"
Hạ Hạ sửng sốt một lát.
"Hôm nay không phải sinh nhật của cháu sao? Mang nến ra thắp đi." Con cái nhà khác vào ngày sinh nhật đều thắp nến, sao cô lại không thắp?
Cây nến Tạp Na đã chuẩn bị từ lâu được đặt bên cạnh, lẽ ra cô phải cắm nến từ khi bánh vừa chín, nhưng khi Chu Dần Khôn quay lại, hai người đã nói qua lại không vui nên nến cũng không thèm thắp.
Ngọn nến hồng được cắm vào nửa chiếc bánh bên trái. Giây tiếp theo ngọn lửa bùng lên, Chu Dần Khôn thắp ngọn nến bằng chiếc bật lửa màu xanh đậm kia.
Ngọn nến giữa hai người cháy lên, ánh nến khẽ đung đưa, phản chiếu lên khuôn mặt cô gái vừa trong sáng lại vừa xinh đẹp.
Chu Dần Khôn hất cằm, ý chỉ cô ước gì đó đi.
Sinh nhật năm nay, cô thực sự không mong đợi gì cả. Hạ Hạ lặng lẽ nhìn ngọn nến sau khi được thắp lên lại càng đẹp đẽ hơn, cuối cùng chắp hai tay, nhắm mắt lại.
Nếu như cô thực sự phải ước một điều ước thì... cô mong bản thân sẽ hoàn thành được điều mình muốn và rồi sau đó vĩnh viễn rời khỏi đây.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");