Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 86




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu Hạ Hạ như ý nguyện được đưa ra khỏi căn hộ tồi tàn kia, đi theo A Diệu đến Tiger City, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy và bước chân vào một hộp đêm.

Người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa ngoài sân với ly rượu trên tay.

Chu Hạ Hạ bước tới: "Chú út."

Cô đến gần hơn, nhận ra trên tay anh đang cầm tờ giấy cô viết. 

Nghe thấy tiếng gọi "Chú út", Chu Dần Khôn ngước mắt lên: "Chu Hạ Hạ, lời tôi nói cháu không để vào mắt chút nào phải không?"

"Cái gì ạ..." 

Chu Dần Khôn đưa tờ giấy cho cô, Hạ Hạ cầm lấy, lại nghe người đàn ông nói: "Có phải tôi đã nói nếu như cháu viết thêm một tờ giấy nữa thì tôi sẽ cho cháu nuốt nó luôn phải không?"

Hạ Hạ nghe vậy, cô chợt nhớ ra trước đây mình đã từng viết một tờ giấy cho anh ở Mae Sai. Cô cúi đầu nhìn đồ vật trong tay, cái này cũng không trách được cô mà, Chu Dần Khôn nhốt cô lại, điện thoại cũng bị lấy đi.

"Nhưng tờ giấy này rất thô, cháu không nuốt được."

Cô cúi đầu: "Chú út, chú đừng giận nữa. Cháu vừa xem tài liệu giảng dạy về du học, cháu rất hứng thú với mô hình giáo dục chuyên nghiệp bên đó, cho nên mới sắp đặt thời gian, cháu chỉ muốn đi xem trước một chút."

Chu Dần Khôn rất có hứng thú nhìn người trước mặt, cô là người co được giãn được. Trước đây tan học không về nhà, còn dám cãi lại anh rồi lủng lẳng xách cặp bỏ nhà đi, lần này bị bắt quả tang đang lẻn ra sân bay, còn coi như chưa từng có chuyện gì, ở nhà thong thả làm bánh giải trí.

Hiện tại tới đứng trước mặt anh, làm ra cái bộ dạng trông giống như con thỏ trắng nhỏ dễ thương này.

"Nếu chuyện này xảy ra một lần nữa thì sao?" Anh hỏi.

Cô gái mím môi không nói gì.

"Còn có lần sau, nói chuyện sẽ không dễ dàng như vậy đâu, nhớ chưa?"

"Vâng." Cô gật đầu.

Nhìn thế này thì khá là thích mắt. Hơn nữa cô vừa mới được thả ra, bây giờ chắc sẽ không ngu ngốc đến mức lại giở trò trước mặt anh. Chu Dần Khôn nhìn chằm chằm cô vài giây rồi nói: "Đứng ở đó làm gì? Lại đây ngồi đi."

Hạ Hạ ngạc nhiên, hôm nay anh thế mà không làm khó cô. Không hiểu sao, cô lại nghĩ đến hai từ—bồi thường.

Có phải vì đêm qua... Cô ngồi xuống, lặng lẽ nhìn anh.

Anh hoàn toàn không đề cập tới chuyện tối hôm qua, Hạ Hạ càng cảm thấy mình nhất định là đã đoán đúng rồi, chính là bởi vì anh nhận nhầm người, cho nên căn bản sẽ không đề cập tới, lại còn đột nhiên dễ nói chuyện như vậy.

Chu Dần Khôn thậm chí còn kêu người mang cho cô một đĩa trái cây được bày biện tinh xảo.

"Ăn đi."

Hạ Hạ thụ sủng nhược kinh*, nhưng quả thực cô cũng có chút khát nước, liền rướn người về phía trước cầm lấy kem vài ở giữa đĩa trái cây. Cắn một miếng, cùi mãng cầu mềm mịn cùng vị kem đậm đà tan chảy trên đầu lưỡi, vị ngọt êm dịu nhưng không quá ngấy, hương trái cây ngọt ngào, cắn một ngụm, tâm trạng như được cải thiện.

*Thụ sủng nhược kinh: vì quá được sủng ái mà cảm thấy vừa mừng vừa lo.

*Bản edit đầu để là "mãng cầu", mà thì ra là "vải" ạ, sorry vì sự sai sót này.

Thấy cô ăn đến vui vẻ, Chu Dần Khôn dựa vào ghế sofa gõ nhẹ vào ly rượu trong tay.

"Hạ Hạ."

"Dạ?" Cô cầm kem trong tay nhìn qua.

Chu Dần Khôn giọng nói ôn nhu: "Sắp đến sinh nhật của cháu, muốn quà gì?"

Lời này vừa nói ra, cổ họng Hạ Hạ nghẹn lại một miếng trái cây, cô không khỏi ho khan. Chu Dần Khôn cau mày, chỉ hỏi một câu như vậy cũng có thể hù dọa cô thành như thế này.

"Không, không cần đâu." Hạ Hạ ho khan, mặt đỏ bừng, vừa bình tĩnh lại liền nhanh chóng trả lời.

Hai ngày trước còn bỏ mặc cô tự sinh tự diệt, hôm nay lại đột nhiên hỏi cô muốn quà gì, người này cũng giỏi làm người khác sợ hãi mà.

"Không cần khách sáo với tôi." Chu Dần Khôn đích thân đưa khăn giấy cho cô: "Hoặc là cháu nói tôi biết trước đây ba cháu hay tặng cháu cái gì, tôi tham khảo một chút."

Nhắc đến Chu Diệu Huy, động tác lau miệng của Hạ Hạ dừng lại giây lát, cảm xúc của cô rõ ràng trùng xuống.

"Ba tặng rất nhiều quà, cũng không phải chỉ sinh nhật mới tặng."

Nghe vậy, khóe môi Chu Dần Khôn nhếch lên: "Tặng cháu cái gì?"

"Ngày đầu tiên cháu vào tiểu học, ba đã tặng cháu một cây bút. Lúc đó cháu chưa biết sử dụng bút, nhưng sau này đã dùng cây bút đó để tham gia một cuộc thi thư pháp, còn đạt giải nhất, thỉnh thoảng ba đi công tác cũng sẽ mang quà về, chẳng hạn như sách, giày dép hoặc quần áo đẹp, còn có những con búp bê sưu tầm không thể mua được ở Trung Quốc. Vào ngày sinh nhật của cháu năm ngoái, ba đã tặng cháu một chiếc đồng hồ. Ông ấy nói rằng ông ấy hy vọng cháu có thể hạnh phúc từng phút từng giây. "

Chu Dần Khôn mơ hồ lắng nghe một hồi. Cuối cùng cũng không có thông tin hữu ích nào được tiết lộ.

Anh giả vờ nghiêm túc hỏi: "Còn gì nữa không, có gì đặc biệt không?"

"Đặc biệt?" Hạ Hạ khó hiểu nhìn anh.

"Ví dụ như máy tính, chìa khóa, hoặc có thể là tài khoản có tiền tiêu vặt dành cho cháu, cháu chỉ cần nhớ số tài khoản và mật khẩu là được."

Hạ Hạ lắc đầu: "Hình như... không có mấy thứ đó. Chiếc radio của cháu có tính không? Đó là chiếc radio cổ mà ba đã mua từ một cửa hàng đồ cổ ở nước ngoài. Mặc dù không thể nghe được nhưng cũng rất đáng để sưu tầm. Lúc đó, các bạn cùng lớp đều muốn xem, nhưng ba nói cháu nên tự mình cất nó, đừng đưa nó ra ngoài."

Chu Dần Khôn liếc nhìn A Diệu, người sau hiểu, im lặng lui ra ngoài.

Nói xong, Hạ Hạ lặp lại lời cô vừa nói: "Chú út, cháu thật sự không cần quà gì cả, tốt nhất là chú đừng tốn kém cho cháu."

Chu Dần Khôn cũng không phải là thật sự muốn tặng quà cho cô, anh thấy vẻ mặt Chu Hạ Hạ nghiêm túc nói không cần quà, âm thầm cảm thấy cô đúng là ngu ngốc.

Ăn xong trái cây, Hạ Hạ lau tay nói: "Chú út, nếu không có chuyện gì nữa thì cháu về trước. Chú không cần nhờ người dẫn cháu về, cháu tự bắt xe về là được."

A Diệu vừa rời đi, Chu Dần Khôn đương nhiên sẽ không thả người về lúc này, liền ngăn cô lại: "Nếu như không muốn quà, vậy tôi dẫn cháu đi ăn đồ ngon."

Nói xong, anh đứng dậy nói: "Đi thôi."

Nửa giờ sau.

Hạ Hạ đang ngồi trong nhà hàng có tầm nhìn trên cao của khách sạn mang phong cách phương Đông, nhìn bàn ăn ngon trước mặt, không hiểu sao nhớ lại ký ức kinh hoàng suýt bị no chết ở đây.

"Thích ăn gì thì ăn." Chu Dần Khôn nhìn vẻ mặt của cô biết cô đang nhớ lại điều gì, liền nói thêm: "Không muốn ăn cũng không sao cả."

"Ồ, được rồi, được rồi ạ." Hạ Hạ cầm nĩa lên, cô chọn món vừa trông đẹp nhất lại ngon nhất. Vừa ăn vừa nhìn người đàn ông đối diện, dạo này anh hình như rảnh rỗi quá phải không? 

Thấy Chu Dần Khôn nhìn sang, cô gái lập tức quay mặt đi.

Người đàn ông nhìn thấy cái miệng nhỏ kia, quả nhiên lối vào không lớn nhưng không gian bên trong lại không hề nhỏ. Nhét hết thìa này đến thìa khác, có lẽ là do miệng nhỏ, cho vào thì nhanh nhưng nuốt lại chậm, má cũng phồng cả lên.

Ăn rất nhiều nhưng vẫn không thấy tăng chút cân nào. Bế lên cũng nhẹ, khi ôm vào thì có cảm giác như chỉ cần dùng một chút lực là có thể nghiền nát...Người đàn ông đột nhiên cau mày. 

Tối hôm qua sau khi bật đèn lên, vẻ mặt cô ấm ức, vội vàng sửa soạn lại quần áo nhưng vẫn không quên lau miệng.

Người không biết còn tưởng cô bị chó cắn.

Mấy chữ "ghét bỏ" hiện lên trước mắt anh, Chu Dần Khôn đột nhiên cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy cô ăn ngon như vậy. Anh lấy điện thoại di động ra xem nhưng vẫn không có động tĩnh gì.

"Chú út."

Cô gái đối diện đột nhiên gọi anh, Chu Dần Khôn ngước mắt lên.

"Cháu có thể gọi thêm một phần này không?" Cô chỉ vào phần nhỏ sashimi thịt bò nướng than trước mặt: "Cái này ngon quá."

"..." Chu Dần Khôn nói: "Đương nhiên."

*

Tầng hai của biệt thự.

Tạp Na đứng ở cửa phòng nhìn thấy A Diệu đang lục lọi đồ đạc của Hạ Hạ, hắn mở từng cái ra để kiểm tra.

"A Diệu, anh Khôn muốn gì của Hạ Hạ?" Cô ta nhịn không được hỏi ra.

Hỏi kiểu vậy đúng là rất khó trả lời.

Chu Dần Khôn nghi ngờ Chu Diệu Huy sẽ sao lưu một số thứ quan trọng, cất vào nơi khó thấy nhất. A Diệu đầu tiên đến biệt thự của Chu Diệu Huy tìm, kiểm tra tất cả những gì Hạ Hạ đề cập vừa rồi, kiểm tra cây bút, con búp bê và cả chiếc radio cổ mà Chu Diệu Huy kêu Hạ Hạ không được khoe ra.

Nhưng sau khi tháo nó ra kiểm tra cẩn thận thì không phát hiện được thứ gì cất giấu bên trong. Hắn quay lại biệt thự của Chu Dần Khôn tìm chiếc đồng hồ trong phòng của Hạ Hạ. Nhưng, vẫn không tìm thấy gì.

Thừa dịp Hạ Hạ vẫn đang còn ở chỗ anh Khôn, A Diệu cẩn thận tìm kiếm mọi thứ cô đã đề cập, kiếm cả mấy thứ mà cô chưa nhắc tới. Mặc dù việc kiểm tra này đã làm trước đây rồi nhưng thời điểm đó cũng không phải đích thân A Diệu đi kiểm tra, cho nên chắc chắn sẽ có chút sai sót.

Hắn quỳ xuống đất, lục lọi tủ dưới bàn, xem qua sách giáo khoa của Hạ Hạ, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tạp Na mà hỏi lại: "Chu Hạ Hạ có nói cô ấy có thứ gì rất quý giá không cho phép người khác động vào không?"

Tạp Na suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu.

"Không có. Lúc Hạ Hạ chuyển đến đây cũng không có nhiều đồ đạc, sau này người của anh Khôn mới đem mấy thứ mà cô bé cần đến đây. Tôi đã xem qua, chủ yếu sách được đặt dưới tủ."

A Diệu nói: "Được" xong thì cúi đầu tiếp tục kiểm tra.

*

9 giờ 25 tối

Trên sông Chao Phraya, trên con tàu du lịch sang trọng mang tên Big Pearl, Chu Dần Khôn nhìn người bên cạnh. 

Chu Hạ Hạ đang háo hức chờ đợi màn bắn pháo hoa tối nay.

Uống nước trái cây và xem pháo hoa, Chu Dần Khôn chưa bao giờ có cuộc sống về đêm thuần khiết như vậy.

Không biết Hà Văn Diệu chết dí ở đâu, bảo hắn kiểm tra xem Chu Diệu Huy từng đưa cho Chu Hạ Hạ cái gì, đến tận bây giờ vẫn chưa có kết quả.

Ăn xong trái cây, lại đưa Chu Hạ Hạ đi ăn tối, sau khi ăn tối xong lại lên du thuyền xem pháo hoa.

Cô thích tất cả những gì trẻ con thích, trên đầu còn đội một chiếc băng đô tai thỏ phát sáng, đoán chừng khi bọn trẻ nhìn thấy pháo hoa mà la hét, cô chắc cũng sẽ hét lên.

Chu Dần Khôn nghĩ thôi đã thấy phiền.

Đúng lúc này, điện thoại cuối cùng cũng reo lên. Người đàn ông lập tức bắt máy: "Thế nào?"

"Anh Khôn, những thứ cô ấy đề cập đến đều đã được tháo ra kiểm tra, không phát hiện được gì cả."

Một đám cháy lập tức bùng lên, Chu Dần Khôn hỏi: "Chuyện nhỏ như thế thôi mà mày đang làm cái mẹ gì vậy? Lãng phí hết cả thì giờ."

"Xin lỗi, Anh Khôn, em đã kiểm tra lại hết rồi, nhưng vẫn không tìm thấy có gì bất thường. Chẳng lẽ Chu Diệu Huy thực sự không có bản sao lưu nào? Hay là ông  ta có nhưng lại không đưa cho Chu Hạ Hạ?"

A Diệu nói ra hai khả năng.

Nhưng còn khả năng nữa mà hắn không đề cập đến. 

Chu Dần Khôn quay đầu qua nhìn Chu Hạ Hạ. Có lẽ Chu Hạ Hạ thật sự không biết, hoặc là... con bé giả vờ không biết.

Chín giờ rưỡi, một tiếng "bùm" vang lên, pháo hoa khổng lồ nổ đúng giờ trong đêm, tiếng reo hò và la hét lập tức nổ ra trên du thuyền.

"Oaaa." Một tiếng kêu nhỏ vang lên bên cạnh anh.

Chu Hạ Hạ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trên mặt tràn đầy ngưỡng mộ cùng hưng phấn, thậm chí còn quên cả uống nước trái cây trên tay. Nhưng cô không la hét, cũng không reo hò như những người khác, cô cư xử rất đúng mực, là người trầm lặng nhất giữa tiếng pháo hoa ầm ĩ và tiếng ồn ào của đám đông.

Pháo hoa lộng lẫy phản chiếu trên khuôn mặt cô, đường nét khuôn mặt cô trong trẻo lại dịu dàng, làn gió bên bờ sông thổi tung mái tóc cô, cô lại ngước đầu lên nhìn pháo hoa, cũng không biết con bé đang nghĩ gì, trông ngoan ngoãn như thế.

Giọng nói của A Diệu bên kia điện thoại đột nhiên dừng lại. Chu Dần Khôn dứt khoát cúp máy, nhìn theo tầm mắt Hạ Hạ, ngắm cảnh đẹp của bầu trời về đêm.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.