(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu Dần Khôn trở lại Myanmar.
Chính quyền Ngoã Bang* đã công bố lệnh cấm hoàn toàn việc trồng cây thuốc phiện vào tháng 6, trước đây đã có rất nhiều lệnh cấm tương tự như vậy được ban hành nhưng cũng chẳng có ai để tâm đến. Nhiều nhất cũng chỉ là lực lượng chính phủ cố gắng tiêu diệt một số trùm ma túy nhỏ theo cách rầm rộ nhất có thể, cũng coi như là thông lệ trong nhiều năm qua. Nhưng lần này lệnh cấm lại đi kèm với một loạt biện pháp trấn áp nghiêm ngặt. Sau ba cuộc chiến tranh vũ trang, Hàn Kim Văn đã đích thân gọi điện kêu Chu Dần Khôn quay trở lại một chuyến.
*Chính quyền Ngoã Bang: Bang Wa, là tổ chức nhà nước không được công nhận ở Myanmar, và lãnh đạo chính trị của Ngõa Bang đều là người Ngõa.
Trở về Bangkok được ba ngày, xe oto chạy dưới ánh đèn neon, tâm trạng Chu Dần Khôn cũng coi như là vui vẻ.
Thứ nhất, công việc ở Myanmar được giải quyết ổn thỏa. Thứ hai, ngay cả khi không thể tra ra phòng thí nghiệm LSD mà Chu Diệu Huy che giấu thì trong hơn một tháng nay một số giao dịch "số 4" quy mô lớn gần đây cũng đã thu về tổng cộng hơn 100 triệu USD*. Thứ ba, tối nay sẽ có một đơn hàng lớn khác cần thương lượng.
*100 triệu USD: 2.541.000.000.000 VNĐ
Không giống như Chu Diệu Huy luôn thận trọng, Chu Dần Khôn không từ chối bất kì giao dịch có quy mô lớn nào, ngoại trừ việc phải mất chút thời gian xác minh trước danh tính của người mua, phần còn lại của giao dịch đều cực kỳ nhanh chóng.
Lần này trở lại Myanmar, ngoài việc đối phó với lệnh cấm, còn thu về được một vùng đất nguyên liệu mới.
"Anh Khôn, đến rồi."
Xe đậu bên ngoài quán bar, Chu Dần Khôn nhìn thấy mấy ả gái mại dâm mặc đồng phục học sinh gạ gẫm khách trên đường. Khi nhìn thấy người đàn ông bước ra khỏi chiếc ô tô sang trọng, mắt họ lập tức sáng lên, cố ý ưỡn ngực, gần như là cởi cả cúc áo đồng phục học sinh ra.
Chẳng ra cái thể thống gì.
Chu Dần Khôn lười nhìn nhiều, chân dài bước vào quán bar. Đi được nửa đường, lại nghĩ đến cái gì, nghiêng đầu hỏi: "Thế nào rồi?"
A Diệu tiến lên phía trước: "Anh Khôn, anh hỏi ai?"
Chu Dần Khôn liếc sang, người sau đột nhiên hiểu ra: "À, Chu Hạ Hạ ba ngày nay rất ngoan ngoãn, cũng không có khóc lóc gây chuyện."
"Vậy con bé làm cái gì?"
"Người bên kia nói trước tiên cô ấy dọn dẹp căn hộ, sau đó xin người của chúng ta mua một ít đồ vật, đại khái là bột mì, trứng, và... đường, em nghe nói là để làm bánh."
Nghe xong, sắc mặt Chu Dần Khôn càng kém hơn: "Đuổi hết mấy thằng đó đi. Còn ai dám nói chuyện với con bé nữa thì cũng cút đi."
"Vâng, anh Khôn."
Cửa phòng bao mở ra, mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi. Gặp lại Ô Tác Khoa, tên này vẫn là một con chó không đổi được thói quen ăn cứt, rõ ràng là con *** không dùng được nữa, nhưng vẫn muốn gọi một đám phụ nữ đến.
Nhưng lần này, còn có một người khác ngồi cạnh hắn ta. Người đàn ông mặc quần áo bình thường, đội mũ lưỡi trai màu đen, dưới ánh sáng mờ ảo của hộp đêm không thể nhìn rõ khuôn mặt. Tuy nhiên, nhìn đã biết không quá bốn mươi tuổi.
Vừa thấy Chu Dần Khôn đi vào, Ô Tác Khoa liền nhiệt tình đứng dậy: "Khôn, đã lâu không gặp!"
Chu Dần Khôn liếc nhìn người bên cạnh rồi ngồi xuống ghế sô pha: "Chuyện gì đây?"
"Khôn, để tôi giới thiệu với anh một chút. Đây là ông chủ của tôi, anh Y Vạn! "
Nghe vậy, người đàn ông nhướng mày.
Đồn đại rằng, người đàn ông quanh năm kinh doanh xuyên biên giới nhưng lại không dám bước chân ra khỏi biên giới nước Nga vào lúc này lại xuất hiện ở Bangkok. Tuy còn chưa nói lời nào nhưng Chu Dần Khôn cũng biết rõ ý đồ của đối phương.
"Ồ, rất vui được gặp mặt." Chu Dần Khôn châm một điếu thuốc: "Xem ra lần này rất có thành ý."
Ô Tác Khoa nghe vậy lập tức mỉm cười: "Phải phải."
Nhìn căn phòng đầy phụ nữ, anh xua tay: "Ra ngoài!"
Sau khi tất cả những người không liên quan rời đi, Ô Tác Khoa rót rượu cho cả hai bên: "Khôn, lần hợp tác vừa rồi rất vui vẻ, à không, các lần hợp tác trước đó cũng đều rất vui vẻ!"
Chu Dần Khôn nhấp một ngụm rượu, Ô Tác Khoa lập tức hỏi: "Thế nào? Hôm nay anh Y Vạn đích thân mang rượu này từ Nga về chỉ để trò chuyện vui vẻ thôi."
"Không tệ." Chu Dần Khôn nói: "Nếu sớm biết anh Y Vạn bị câm, tôi đáng lẽ nên mang theo người biết nói ngôn ngữ ký hiệu, nếu không sẽ rất bất tiện khi giao tiếp."
A Diệu vừa nghe được phong cách nói chuyện đâm chọt này, theo thói quen chạm vào khẩu súng. Dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mỗi lần anh Khôn uống rượu xong, dù không say anh vẫn nói ra những từ đâm chọt người ta.
Quả nhiên, Ô Tác Khoa sắc mặt cứng đờ, hắn vội vàng liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, nở nụ cười xin lỗi nói: "Anh Y Vạn không hiểu tiếng Thái, thật lòng xin lỗi, xin lỗi anh."
Chu Dần Khôn cười lạnh nói: "Tiếng Anh được chứ?"
Lúc này Y Vạn mới lên tiếng, nói với giọng Nga đặc sệt, đi thẳng vào vấn đề rằng ông ta muốn mua một số lượng lớn LSD.
Chu Dần Khôn không hề ngạc nhiên chút nào trước yêu cầu này. Vừa đưa tới tay, ba mươi kg kia gần như là được bán hết, sau này khi nghe tin Chu Dần Khôn tiếp quản công việc kinh doanh của Tái Bồng, Ô Tác Khoa lại đến lần hai, Chu Dần Khôn lúc đó phớt lờ hắn ta. Sau một thời gian im lặng, Y Vạn lại đích thân tới.
Việc để một người nhiều năm chưa từng đặt chân ra nước ngoài lại mạo hiểm đến đây cho thấy việc này rất quan trọng với người đó.
Y Vạn nhấn mạnh rằng ông ta chỉ muốn LSD, hơn nữa còn muốn độc quyền phân phối ở Nga, mỗi năm giao dịch không dưới 50 kg. Liều lượng này đủ để khiến nửa tỷ người phát điên mỗi ngày một lần. Điều điên rồ hơn nữa là lợi ích tài chính khổng lồ đằng sau nó, lớn đến mức mà Y Vạn có thể phá lệ trực tiếp đến gặp Chu Dần Khôn.
Không có lý do gì để từ chối số tiền đã được giao đến tận nhà. Mặc dù khẩu âm của Y Vạn khó nghe nhưng qua lời nói của ông ta cho thấy ông ta là một người kín đáo, thận trọng nhưng vô cùng tham vọng.
Đối với loại giao dịch này, Chu Dần Khôn rất hài lòng, bởi nó có thể tiết kiệm rất nhiều công sức.
Để thể hiện sự thành ý của mình, Y Vạn đã tiết lộ ngắn gọn cách thức phân phối và định giá đại khái sau khi hàng đến nơi.
Thời điểm bàn xong thì đã là rạng sáng.
Rời khỏi quán bar, lên xe, Chu Dần Khôn xoa xoa lông mày. Rượu Y Vạn mang đến có chút quá mạnh. Nhưng nó lại không cản trở tâm trạng tốt đẹp của thỏa thuận được ký kết ban nãy.
"Anh Khôn, về biệt thự của cô Tạp Na à?"
Người đàn ông thả lỏng, nhắm mắt dựa vào ghế sau, nghe vậy, mỉm cười nói: "Đùa à."
Câu trả lời này cũng nằm trong dự kiến. Từ khi ông cụ qua đời, anh Khôn bận rộn nhiều việc, đã lâu không tìm phụ nữ. Kết quả là bây giờ A Diệu cũng đã quên tên một số người.
Vì thế anh ta hỏi: "Thế đi đâu?"
A Diệu còn không nhớ được, thì Chu Dần Khôn làm sao nhớ ra ai là ai. Anh nhắm mắt lại, dựa vào ấn tượng của mình mà chọn ra một người phụ nữ ngoan ngoãn, anh không nhớ tên nhưng lại nhớ đại khái nơi ở.
"Đường Angle."
A Diệu nghe vậy lập tức nhìn vào gương chiếu hậu. Nhìn xem... anh Khôn hình như cũng không có say, chẳng lẽ là anh ta nghĩ sai sao? A Diệu vốn tưởng Chu Dần Khôn sẽ đi tìm một người phụ nữ, nhưng bây giờ lại muốn đến giáo dục Chu Hạ Hạ trước?
Nghĩ nghĩ, con bé cũng bị nhốt ba ngày rồi, chắc bây giờ cũng nên được thả ra.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");