(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tuy là rời đi hơn một tháng nhưng khi trực thăng còn ở trên trời cao Hạ Hạ vừa nhìn đã nhận ra nơi này. Máy bay trực thăng sau khi hạ cánh cũng không dừng lại mà trực tiếp rời đi.
Chu Dần Khôn cầm lấy dây đeo cặp của Chu Hạ Hạ lên: "Đi thôi."
Máy bay trực thăng hạ cánh xuống một bãi đất trống gần bờ sông, hai người đi qua một con hẻm, người đi trước người chạy theo sau. Đến cuối con hẻm, một ngôi chùa màu trắng dần hiện ra trước mặt. Ngôi chùa không chiếm diện tích lớn như những ngôi chùa thông thường, kiến trúc căn bản của ngôi chùa cũng không cao lớn lắm. Nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được các bức tượng Phật dựng ở cửa đều được chế tác rất tinh xảo.
Trước chùa có một vị hòa thượng đang quét sân, nhìn thấy có khách đến, ông cũng không ngạc nhiên, chắp tay hướng về phía bọn họ gật đầu. Hạ Hạ ngạc nhiên nhìn, cô thế mà lại thấy Chu Dần Khôn chắp hai tay lại đáp lễ.
Sau đó anh đi về phía ngôi chùa.
Đến tận bây giờ cô mới phát hiện ra hôm nay Chu Dần Khôn không mặc những chiếc áo sơ mi loè loẹt nữa, mà mặc toàn bộ là màu đen, thứ duy nhất có màu sắc chính là chuỗi hạt Phật châu màu nâu trên cổ tay anh.
Anh hôm nay khác biệt một cách không thể giải thích được, cô đi theo anh, thứ đầu tiên nhìn thấy là tấm bùa hộ mệnh thường được nhìn thấy trong các ngôi chùa ở Thái Lan, sau đó lại nhìn thấy bài vị tưởng niệm của Tái Bồng và hủ tro cốt của ông cụ.
Bên cạnh còn để một thứ khác.
Đôi mắt cô gái chợt đỏ hoe.
Là món đồ trang trí sinh nhật cô tặng ông nội, khi nhận được nó, ông thậm chí còn thích thú đến nỗi không nỡ đặt nó xuống.
Lúc này, một người đàn ông mặc đồ đen quỳ xuống trước linh cữu của ông, thành kính dập đầu.
Hạ Hạ đứng ở cửa không đi vào, cảnh tượng trước mắt khiến cô không nói nên lời, Chu Dần Khôn đang làm việc mà không giống những việc anh sẽ làm chút nào.
Tang lễ của ông nội rõ ràng là do ba cô lo liệu, vào ngày tang lễ của ông, ba cô lo liệu xong mọi việc rồi mới xuống núi, lúc đó Chu Dần Khôn thậm chí còn không đi.
Nhưng bây giờ, bài vị và tro cốt của ông nội đều ở đây.
Lúc này, một vị hòa thượng lớn tuổi hơn nhiều so với người vừa rồi trong sân bước tới chỗ cô. Hạ Hạ thấy vậy chắp hai tay lại, lễ phép gọi: "Achan*."
*Acha (阿姜): Ajahn, gọi trong Phật giáo thì đại khái sẽ là Sư thầy - là một thuật ngữ Phật giáo tiếng Thái.
Ông lão vốn là một nhà sư mặc áo vàng, là một hòa thượng trong chùa, Hạ Hạ kỳ thật không biết xưng hô với các thầy tu khác nhau như thế nào, cho nên xưng hô Achan có ý là muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với những người lớn tuổi, thể hiện sự tôn trọng với người khác.
Người kia mỉm cười, chắp hai tay lại với cô.
Nhìn theo ánh mắt của Hạ Hạ, Chu Dần Khôn còn đang thắp hương, bóng lưng vô cùng thành khẩn.
"Thí chủ cũng là người thân của người đã khuất sao?" Vị hòa thượng hỏi.
"Vâng." Hạ Hạ nhìn di ảnh trên hũ tro cốt: "Người đã mất là ông nội con."
"Thì ra người đã khuất còn có người thân khác."
Hạ Hạ nghe vậy, quay đầu sang, trong mắt có chút nghi hoặc.
"Ngôi chùa trắng này được xây dựng cho người đã khuất. Suốt bảy ngày sau khi người mất qua đời, cậu thanh niên này đều tới đây."
Hạ Hạ nghe thấy lời này, nhìn bóng người màu đen bên trong, sau khi thắp hương xong, anh lại rót rượu vào ly.
"Bảy ngày đầu tiên trong lục đạo luân hồi của Phật giáo là lễ "cúng thất tuần". Khi ấy linh hồn của người đã khuất vẫn chưa tiêu tán hoàn toàn, họ vẫn có thể nghe thấy giọng nói của người thân. Vì vậy, trong bảy ngày này, người đến viếng thăm là đông nhất. Bảy ngày thứ hai là "Tà ma thông quan", người đã khuất sẽ rời khỏi nhân thế, họ rời đi với lời chúc phúc của người thân."
*Đoạn "cúng thất tuần" trong truyện ghi là "biệt ly" mà tìm hiểu thì VN mình không có cái lễ này.
"Sau đó, sẽ có rất ít người tiếp tục đến đây. Bảy ngày của các lần sau lần lượt là "Đêm linh hồn trở về", "Cẩu đói quan", "Quỷ môn quan" và "Vọng Hương quan", cứ cách bảy ngày, cậu ấy sẽ đến đây ở lại cả đêm. Hôm nay là tuần thứ bảy kể từ ngày người kia qua đời, giờ đã đến "vòng luân hồi" cuối cùng. Sau ngày hôm nay, người đã mất sẽ đi đầu thai thực sự. Vốn tưởng rằng hôm nay cậu ấy vẫn sẽ đến một mình, nhưng không ngờ sẽ có một thêm người thân."
Nghe xong lời của vị hòa thượng, Hạ Hạ cảm thấy không thể tin được.
"Chu Hạ Hạ."
Âm thanh Chu Dần Khôn truyền đến, Hạ Hạ nhìn sang, liền thấy anh đang đứng nghiêng một bên, vẻ mặt nghiêm nghị.
"Tới đây thắp hương."
"Vâng." Cô vô thức đáp lại.
Nhìn ông cụ vừa đứng bên cạnh, người nọ đã xoay người rời đi, để lại nơi này cho hai chú cháu của người quá cố.
Nén hương được đưa vào tay cô, Hạ Hạ vừa quỳ xuống, vừa nhìn di ảnh của Tái Bồng, hai tay cô dâng hương lên, lạy ba lạy. Sau đó thì cắm hương vào lư, Hạ Hạ nhìn ly rượu đặt trước linh cữu đều đã chứa đầy rượu, hoa quả bên cạnh còn tươi mới, mặt trước của lư hương cũng sạch sẽ, xung quanh có hoa, thậm chí trên chúng còn vương lại những vết nước.
Mọi thứ đều được chuẩn bị tỉ mỉ.
Hạ Hạ ngẩng đầu nhìn anh, mở miệng muốn nói.
Cảm nhận được ánh mắt đó, Chu Dần Khôn cúi đầu nhìn vào mắt cô: "Sao vậy, cháu cho rằng chỉ có ba cháu mới là người con hiếu thảo thôi sao?"
Nói xong, không đợi cô trả lời, dáng người cao ngất đã bước ra ngoài.
Hạ Hạ lập tức đi theo, nhưng khi đến cửa, cô dừng lại, quay đầu nhìn di ảnh tưởng niệm của Tái Bồng lần nữa.
Theo những gì nhà sư vừa nói về vòng luân hồi, sau ngày hôm nay ông nội sẽ đi đầu thai thành một sinh mệnh mới, bắt đầu sống một cuộc sống mới. Nghĩ đến đây, sự âm u và nỗi buồn trong lòng cô dịu đi một chút, cô đứng nơi đó, cúi đầu thành kính và trang trọng.
Đi ra ngoài ngõ, Chu Dần Khôn đang đứng ở nơi trực thăng vừa hạ cánh. Xung quanh là cỏ dại mọc um tùm, phía trước là dòng sông chảy qua toàn bộ thị trấn Mae Sai, phía bên kia sông là Myanmar.
Hạ Hạ nhìn thấy anh châm thuốc, nhớ tới lời anh đã nói trước khi ra ngoài.
Nghĩ nghĩ, cô bước tới: "Chú út."
Nghe được hai chữ "Chú út", khóe môi người đàn ông đang đang quay lưng ngược về phía cô gái chậm rãi nhếch lên, nhưng lại không quay đầu lại.
"Tại sao bài vị và tro cốt của ông nội lại ở đây? Cháu nhớ ba đã đặt vào—"
"Đặt trong một ngôi chùa ở Chiang Mai." Chu Dần Khôn chế nhạo: "Nếu cứ để ở đó, ông nội của cháu ngoài phải xuống địa ngục ra thì quả thật sẽ chẳng còn lựa chọn nào khác. "
"Gì cơ?"
Chu Dần Khôn nghiêng đầu: "Ông già từ lâu đã có kế hoạch cho hậu sự của mình rồi, nó đủ lâu đến nỗi... trước cả khi cháu được sinh ra, đủ lâu để chúng ta còn sống cùng nhau."
Hạ Hạ nhìn sang bên kia sông Myanmar..
"Ông ấy nói kiếp này ông ấy đã phạm quá nhiều tội lỗi, kiếp sau ông ấy chỉ muốn đầu thai làm làm một người bình thường. Còn những người được đặt trong ngôi chùa ở Chiang Mai mới là những người có xuất thân thật sự bình thường. Bây giờ ông ấy già đi, lúc này lại tin Phật vô điều kiện, ông nói ông muốn được đầu thai sau khi chết, cho nên cần phải xây dựng một ngôi chùa đặc biệt để thực hiện các nghi lễ, cúng dường, niệm Phật, treo cờ cầu nguyện và làm từ thiện để thay đổi phước đức của mình, sau đó đi đến vòng luân hồi."
"Đây mới là những ước nguyện lão già thật sự muốn làm lúc mất đi."
Nói đến đây, Chu Dần Khôn cũng nhìn sang bên kia.
"Mặc dù ông ấy là một người cha hay thiên vị, nhưng dù sao cũng đã chết rồi, cũng chẳng còn gì mà bận tâm nữa. Cũng chỉ mong cho ông ấy kiếp sau làm một người bình thường như ý nguyện, làm một người công bằng điềm tĩnh."
Màn đêm che phủ thân hình cô gái, vô tình làm cho những dao động trong mắt trở nên mờ ảo.
Trực giác mách bảo cô rằng Chu Dần Khôn có liên quan đến cái chết của ông nội, nhưng những gì cô nhìn thấy và nghe thấy ngày hôm nay khiến sự nghi ngờ đó lung lay. Anh làm những việc này để làm gì? Để chuộc lỗi? Hay là...hối hận?
Những gì cô nhìn thấy là sự bận rộn của ba cô khi ông nội qua đời. Điều cô không nhìn thấy là Chu Dần Khôn đã đến chùa Phật giáo ở Chiang Mai để mang bài vị và tro cốt về, đồng thời còn xây dựng một ngôi chùa cho ông nội, mỗi lần đi qua một vòng luân hồi anh đều sẽ đến và ở lại đây.
Hạ Hạ nhớ tới một câu cô từng thấy trong sách.
Đôi khi những gì mọi người tận mắt chứng kiến chưa chắc là toàn bộ sự thật, và những định kiến ngoài kia lại có thể che lấp đi những chi tiết cần được khám phá.
Suy nghĩ của cô cứ bị xáo trộn như vậy.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, một câu hỏi lại hiện lên trong đầu cô.
Cô vô thức ngước mắt lên muốn hỏi, nhưng lại phát hiện Chu Dần Khôn đang nhìn chằm chằm vào mình. Ánh mắt dường như đang dò xét, quan sát và... chờ đợi cô nói điều gì đó.
Hạ Hạ hỏi: "Sao chú lại dẫn cháu tới đây?"
Tại sao trước đây anh chưa từng nhắc tới, nhưng hôm nay lại đột nhiên đưa cô đến đây, nói những lời này với cô?
Người đàn ông hơi nhướng mày, Chu Hạ Hạ này cũng không ngốc lắm.
"Lúc nào cũng rúc trong phòng, không phải cháu đang buồn bực chuyện ông nội và ba cháu sao?" Chu Dần Khôn ngoảnh mặt đi, tự nhiên nói: "Ông già chỉ có một đứa cháu gái duy nhất là cháu, cho nên tôi mới đưa cháu đến đây để cháu cùng ông ấy đi nốt chặng đường cuối cùng của cuộc đời này, cũng nhìn xem ông ấy cũng đã đi đầu thai, sau này cũng không cần lo lắng khổ sở vì ông ấy nữa nữa. Còn về phần ba của cháu—"
Nhắc đến Chu Diệu Huy vẻ mặt của Chu Hạ Hạ hơi thay đổi, cô nhìn chằm chằm vào Chu Dần Khôn, chờ đợi những lời tiếp theo của anh.
"Vẫn đang được điều tra. Tuy nhiên thì cục cảnh sát vẫn chưa có tin tức gì, khi nào có tin tức tôi sẽ nói cho cháu."
Nói xong, Chu Dần Khôn nhìn cô, nhìn thấy rõ chữ hai chữ "không tin" trên mặt Chu Hạ Hạ, xem xem, còn có vẻ không dễ bị lừa.
"Sao vậy, chỉ nhìn thấy tôi đánh ba cháu nhưng lại không biết rằng tôi cũng từng cứu ba cháu một mạng sao?" Chu Dần Khôn khinh thường cười nói: "Vốn còn tưởng rằng ông ta rộng lượng thế nào, hóa ra cũng chỉ nói một nửa giấu một nửa."
Cô thật sự không biết chuyện này, nhưng không hiểu sao cô lại nghĩ tới lời Chu Diệu Huy từng nói.
Ba từng nói chú rất nóng tính, đừng gây sự với chú ấy. Nhưng con cũng phải biết rằng chú ấy cũng là gia đình của con. Ba luôn nói với cô như thế, còn bao dung với Chu Dần Khôn hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ là vì anh đã từng cứu ba cô sao?
Thấy cô có vẻ dao động, Chu Dần Khôn nheo mắt lại, đột nhiên đến gần: "Cháu còn nhớ vết sẹo trên người tôi không?"
Tiếp cận đột ngột khiến cơ thể Hạ Hạ cứng đờ, nghe thấy những lời này tai cô có chút nóng lên. Khi ở trong phòng khách sạn ở Pattaya, anh trần truồng như vậy, không muốn nhìn thấy cũng khó.
"Nhớ, nhớ một chút." Cô khó chịu lùi lại một bước, thành thật kể lại những gì mình nhớ: "Có vết sẹo ở bụng dưới, cánh tay, ngực và vai."
Chu Dần Khôn nghiêng đầu: "Chu Hạ Hạ, ai dạy cháu nhìn chằm chằm vào cơ thể đàn ông kỹ như vậy hả?"
Chu Hạ Hạ ngơ ngác, nhất thời không biết nên nói gì.
Người đàn ông đứng thẳng dậy, nhìn xuống cô nói: "Vết sẹo trên vai là do súng bắn. Khi đó, ông nội và ba cháu bị những kẻ phản bội mà họ đã nuôi dưỡng nhốt trong dãy núi Kachin phía bắc Myanmar. Cuối cùng khi cứu được họ, bị một viên đạn lạc bắn trúng, ngược lại lúc đó ba cháu thậm chí còn không bị một vết xước nào."
"Ông ta không nói gì cũng là chuyện bình thường, dù sao thì chúng ta cũng không ưa gì nhau. Nhưng Chu Hạ Hạ, lý do tôi và ba cháu cháu thù hận nhau vốn là do ông già thiên vị. Sau này, khi ông già qua đời, ba cháu hứa sẽ chia một nửa công việc kinh doanh cho tôi, mọi chuyện mà ba cháu và ông già giấu tôi trong quá khứ đều có khả năng bị lôi ra."
Hạ Hạ nhìn anh: "Vậy là sau khi ba cháu qua đời, chú thu nhận cháu cũng là vì chú đã không còn quan tâm đến những xích mích khi xưa với ba sao?"
"Nói như vậy cũng được."
Cô gái im lặng hai giây, nhìn vào mắt anh hỏi: "Còn có nguyên nhân nào khác không?"
Chu Dần Khôn nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo đó: "Tại sao cháu lại nghĩ còn có nguyên nhân gì khác nữa? Nói thử xem nào."
"Không có."
Cô gái cúi đầu tránh nhìn anh: "Bây giờ cháu chẳng còn gì cả, học phí lại đắt như vậy. Giờ người chịu nhận nuôi cháu mà không chút do dự chỉ còn chú út thôi."
Những lời này nghe vào trong tai đúng là rất dễ chịu.
Người đàn ông tâm tình rất tốt, giơ tay nhéo nhéo vành tai mềm mại của cô: "Vậy Chu Hạ Hạ, ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi đi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");