(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Buổi sáng cô thức dậy, phía bên kia giường đã trống trơn.
Hạ Hạ ngồi dậy dụi dụi mắt, nhìn đồng hồ, chỉ mới sáu giờ rưỡi sáng. Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, muốn xuống lầu giúp Tạp Na cùng nhau làm bữa sáng, cứ ngồi hưởng lợi thế này cô cũng xấu hổ.
"Chị Tạp Na."
Cô vừa đi xuống cầu thang vừa gọi Tạp Na, không ngờ tới lại có một ánh mắt từ nhà ăn quét qua nhìn thẳng vào cô. Bước chân của cô gái chợt dừng lại.
Chu Dần Khôn nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang liền nhìn lên.
Cô gái đứng trên cầu thang mặc váy trắng, tóc buộc cao, để lộ cần cổ trắng nõn. Cô vội vàng chạy xuống lầu nhưng khi nhìn thấy anh, nụ cười trên môi đột nhiên biến mất, thấy anh quay lại, trong mắt cô chỉ còn lại sự bàng hoàng.
Biểu cảm còn rất phong phú.
Trước khi rời đi, cô bé yếu đuối và suy sụp, nhìn cứ như một cái xác vô hồn, nhưng chỉ mới mười ngày trôi qua lại cứ như được sống lại.
Sụn tuy mềm nhưng suy cho cùng thì vẫn là xương mà phải không? Ít ra còn trông tốt hơn cái thứ bùn loãng không thể trát được tường.
Ánh mắt của người đàn ông chậm rãi nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới. Chu Hạ Hạ của ngày hôm nay đã không còn là Chu Hạ Hạ của trước đây nữa, cô nắm giữ tất cả những gì mà Chu Diệu Huy có trong tay, là một cô gái rất có giá trị.
Giờ đây các nhà máy nguyên liệu ở Myanmar đều thuộc về anh. Nhưng xét theo tài khoản xuất nhập trong tay ông cụ, thứ lấy được cũng chỉ là mấy thứ râu ria chẳng tốt lành gì.
Hàn Kim Văn nói Chu Diệu Huy không chú trọng nhiều đến những người đi theo ông cụ, đúng là ông ta đã giảm số lượng hàng hóa chuyển đi qua từng năm theo yêu cầu của Tái Bồng, tuy nhiên, theo ước tính của Hàn Kim Văn, thu nhập từ số hàng mà ông ta bán ra chắc chắn sẽ không đúng, nó không khớp với thu nhập thực tế của Chu Diệu Huy.
Doanh thu của các công ty do Chu Diệu Huy thành lập thông qua các phương tiện chính quy vượt xa các công ty cùng cách thức hoạt động khác. Hàn Kim Văn từ lâu đã nghi ngờ Chu Diệu Huy thực sự có con đường làm việc khác, ông vốn chỉ sử dụng Hàn Kim Văn để lấp liếm việc làm ăn mà thôi. Ngoài những thứ này, chắc chắn còn có những giao dịch lớn khác đằng sau, và đó mới là nguồn thu nhập khổng lồ thực sự của Chu Diệu Huy.
Chỉ là không biết những thứ này có phải do ông cụ đưa cho hay không.
Thứ Tái Bồng tin tưởng nhất chính là những người đã ở bên ông cụ từ đầu, chẳng hạn như Mạt Thiện và Hàn Kim Văn. Nhưng sau khi Chu Diệu Huy bắt đầu quản lý công việc kinh doanh của Tái Bồng, bọn họ kì thực từ đầu đến cuối đều đứng ở bên ngoài, và không dính líu đến bất kì thứ gì của công ty Chu Diệu Huy.
Nếu như muốn thực sự tìm ra Chu Diệu Huy đang che giấu thứ gì thì chỉ có thể bắt đầu từ công ty của ông ta. Nhưng hiện nay các hoạt động và sổ sách cốt lõi của công ty đều được điều hành và giám sát bởi các cơ quan khác nhau, nếu không có thủ tục hợp đồng hợp pháp thì khó có thể can thiệp.
Chu Dần Khôn nhìn cô gái trên cầu thang, nhướng mày cười nói: "Đứng đấy làm gì? Xuống ăn cơm đi."
Không có giễu cợt, không có uy hiếp, cũng không có thờ ơ.
Nhưng Hạ Hạ vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Tạp Na nghe thấy tiếng Chu Dần Khôn liền đi ra, cũng nhìn Hạ Hạ đã thức dậy, cô ta ấm áp nói: "Hạ Hạ, mau tới đây."
Nghe Tạp Na gọi cô, cuối cùng Hạ Hạ cũng động đậy.
Khóe môi người đàn ông cong lên, anh nắm lấy cổ tay Tạp Na, kêu cô ta ngồi cạnh mình.
Tạp Na dái tai hơi đỏ lên, thấy Hạ Hạ đi tới, cô ta đặt sữa trước mặt cô: "Sữa mật ong em thích."
"Cảm ơn."Hạ Hạ ngồi đối diện với hai người, không trò chuyện với Tạp Na như trước nữa, chỉ ăn những gì cần ăn.
Chu Dần Khôn nhìn cô chằm chằm, cô chỉ cúi đầu ăn không nói lời nào.
Không đáng yêu chút nào.
Anh gõ ngón tay lên bàn, cô gái đối diện ngẩng đầu lên.
"Có muốn gì không?"
Tạp Na nghe vậy cũng nhìn về phía Hạ Hạ. Hạ Hạ nhìn thấy cô chớp mắt, lập tức nhớ tới tối hôm qua.
Cô đặt nĩa xuống, mím môi nói: "Cháu muốn quay lại trường học."
"Được." Người đàn ông không hề do dự.
Hạ Hạ ngạc nhiên nhìn Tạp Na, người sau mỉm cười với cô, như muốn nói: Nhìn xem, anh ấy không khó nói chuyện đến thế đâu.
"Có điều." Chu Dần Khôn nói: "Tôi sẽ tìm hai người đi theo cháu, ngoại trừ đi học, thời gian còn lại đều phải ở nhà."
Anh còn chưa nói xong, khuôn mặt cô bé cứng đờ: "Cháu có thể tự đi học, cũng có thể tự quay về. Cháu sẽ không chạy lung tung nên không cần ai đi theo đâu."
Ba cô từng yêu cầu cô phải đem theo vệ sĩ lúc ra ngoài, lúc đó cô cứ như trở thành sinh vật kỳ lạ nhất trong trường. Lúc cô ngồi trong lớp, vệ sĩ còn đứng bên ngoài lớp học canh gác, khi cô tham gia đại hội thể thao, có vô tình bị một bạn cùng lớp trong lúc thi đấu đùa giỡn đụng phải, thế mà những vệ sĩ đi theo cô lúc ấy đã lao tới giữ chặt người ta lại.
Cô vĩnh viễn không bao giờ quên được những đôi mắt trên sân thể thao lúc ấy, như thể muốn hỏi cô: Cô là ai? Cô thì có cái gì hơn người chứ?
"Nếu không đồng ý thì không cần đến trường nữa." Chu Dần Khôn nói xong liền đi lên lầu, không cho cô cơ hội nói tiếp.
Tạp Na nhìn theo bóng lưng của người đàn ông, sau đó nhìn Hạ Hạ, nhẹ nhàng an ủi cô: "Hạ Hạ, thật ra có người bảo vệ sự an toàn cho em lại vừa đưa đón em đi học cũng là tốt mà. Em đừng để ý quá nhiều đến họ là được. "
Ít nhất thì Chu Dần Khôn cũng đồng ý để cô đi học.
"Vâng." Hạ Hạ đáp lại, lần nữa mỉm cười ngọt ngào với Tạp Na.
*
Chu Dần Khôn nói được làm được, Hạ Hạ sẽ tiếp tục đến trường như cô mong muốn. Hàng ngày cô chỉ ở nhà vào buổi sáng và sau giờ học. Nhưng không hiểu sao, Chu Dần Khôn bình thường hơn mười ngày liên tục không về nhà, bây giờ lại quay về thường xuyên.
Hạ Hạ sợ nhất là gặp phải anh, lúc trở về biệt thự, cô liền ở trong phòng không ra ngoài. Người duy nhất cảm thấy hạnh phúc chỉ có Tạp Na.
Căn biệt thự vốn trống rỗng yên tĩnh gần đây dường như đã trở nên sôi động hơn. Hạ Hạ rất lễ phép, mỗi ngày khi đến trường về nhà đều chào hỏi, bàn ăn lâu nay từ một người thay đổi thành ba người.
Khoảng thời gian này cô ta không gặp A Diệu nhiều, nhưng cũng không quan trọng, quan trọng là... gần đây cô ta không có ngửi thấy mùi hương của người phụ nữ khác trên người Chu Dần Khôn.
Nhưng cô ta cũng biết, có lẽ là do gần đây anh Khôn rất bận, nhất định đã có chuyện lớn gì đó. Lúc bận rộn, anh thường sẽ không tìm phụ nữ.
Mặc dù vậy, Tạp Na vẫn cảm thấy trong lòng rung động, có một sự mong đợi gì đó rất khó hiểu.
Những ngày gần đây thực sự là cuộc sống mà cô ta luôn mong đợi nhưng lại vẫn luôn không có được. Nếu... nếu như họ thực sự có thể có một cô con gái ngoan ngoãn như Hạ Hạ, một gia đình ba người có thể sống một cuộc sống ấm áp và ổn định như vậy thì tuyệt biết bao.
Vừa nghĩ như vậy, ngày hôm sau cô ta đã tự mình đi chọn một số đồ trang trí tinh xảo, đồng thời mua rất nhiều quần áo và phụ kiện đẹp cho Hạ Hạ.
Khi trở ra cũng vừa lúc là giờ tan trường, Tạp Na vừa dừng xe đã nhìn thấy cô gái nhỏ bước ra ngoài. Trong đám đông, cô có làn da trắng nhất, tuy dáng người mảnh khảnh nhưng lại rất cân đối, mặc bộ đồng phục màu xanh nhạt, mang nét trẻ trung và thuần khiết đặc trưng của một học sinh, mái tóc đen dài suôn mượt xõa ra khiến cho khuôn mặt càng trở nên nhỏ hơn.
Chỉ nhìn thoáng qua đã có thể nhìn thấy cô, không chỉ vì vẻ ngoài mà còn vì những người đang đi sau lưng cô bé. Dù không theo sát, nhưng trong số những học sinh đều mặc đồng phục, hai người đó thực sự rất bắt mắt.
Các nữ sinh khác đều nắm tay nhau nói cười đi ra, chỉ có Hạ Hạ là đi một mình.
Tạp Na nhìn cô. Lúc này Hạ Hạ hoàn toàn khác với lúc cô ở nhà, trên mặt không có nụ cười nào, chỉ rũ mắt bước ra ngoài, lặng lẽ chuẩn bị leo lên xe.
"Hạ Hạ."
Nghe được thanh âm quen thuộc, Hạ Hạ nhìn sang. Nhìn thấy là Tạp Na, cô có chút kinh ngạc, trên mặt lập tức hiện lên một nụ cười: "Chị Tạp Na."
Tạp Na cảm thấy có chút đau lòng khi nhìn thấy nụ cười đó. Cô nhìn người phía sau Hạ Hạ, nói: "Hạ Hạ sẽ ngồi xe của tôi."
"Được, cô Tạp Na."
Vừa lên xe, Hạ Hạ đã ngửi thấy một mùi thơm dễ chịu.
"Hôm nay chị đã đi mua nước hoa, thuận tiện cũng thay luôn mùi bình thường hay dùng trong xe, có thơm không?"
"Thơm."
Xe chạy trên đường, Tạp Na lại nói: "Chị mua thêm quần áo cho em, rất xinh, khi nào làm xong bài tập về nhà thì có muốn mặc thử không?"
Hạ Hạ quay đầu nhìn về phía ghế sau. Quả nhiên trên đó có rất nhiều túi đóng gói hàng hiệu. Cô quay lại nói: "Được ạ, cảm ơn chị Tạp Na."
Tạp Na nghe xong không có trả lời ngay lập tức, trong xe im lặng một lúc, cô ta hỏi: "Hạ Hạ, gần đây em có cảm thấy vui vẻ không?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");