(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi cảnh sát và bác sĩ rời đi, ánh mắt của người đàn ông lại rơi vào cô gái ở cửa nhà xác. Cô đứng đó, mặc chiếc áo bệnh nhân rộng hơn nhiều so với người, níu vào cửa, lặng lẽ cụp mắt nhìn xuống đất.
Vậy mà không khóc.
Chu Dần Khôn đang định bước tới thì A Diệu đi tới nhỏ giọng nói: "Anh Khôn, họ đến rồi."
Là luật sư của Chu Diệu Huy được đưa tới đây.
Người đàn ông quay người rời đi, không để ý đến Chu Hạ Hạ đang chậm rãi ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh.
Lúc đi đến ngã rẽ, thế mà lại gặp một số người, dẫn đầu là Thác Sa. Ông cụ đã đi rồi, Chu Dần Khôn cũng lười giữ thể diện cho ông ta, cứ như không nhìn thấy mà bước qua.
Trong phòng chờ riêng của bệnh viện, Chu Dần Khôn tựa người vào ghế sofa, châm một điếu thuốc, nhìn người đàn ông trán đầy mồ hôi đối diện, lịch sự mỉm cười: "Mời ngồi."
"À, không, không cần, cảm ơn anh. Tôi vẫn còn phải nói chuyện giải thích di chúc với người nhà ông Chu."
"Ha." Người đàn ông trên ghế sofa chế nhạo.
Người đối diện càng ngày càng đổ nhiều mồ hôi.
Chu Dần Khôn không có thúc giục, toàn bộ phòng chờ cực kỳ yên tĩnh, nhưng bầu không khí càng ngày càng căng thẳng. Luật sư của Chu Diệu Huy nhìn điếu thuốc trên tay Chu Dần Khôn dần ngắn lại, như thể đang đếm ngược thời gian cho một người.
Hút gần hết điếu thuốc, đúng lúc người đàn ông định vứt mẩu thuốc đi, trái tim luật sư run lên, vội vàng nói: "Đương nhiên, anh cũng là người nhà của ông Chu."
Ông ta lấy tài liệu từ trong túi ra, đặt nó lên bàn trà trước mặt Chu Dần Khôn.
"Nếu như ông Chu đột ngột qua đời, tất cả tài sản của ông ấy sẽ được thừa kế bởi người thừa kế duy nhất được chỉ định, là cô Chu Hạ Hạ, vợ của ông Chu, bà Tát Mã, không có quyền thừa kế. Điều khoản này, phần đính kèm của di chúc đã liệt kê tất cả tài sản dưới danh nghĩa của ông Chu, bao gồm cả cổ phần Công ty, tài khoản trong và ngoài nước, bất động sản trong và ngoài nước, cùng một số hòn đảo nhỏ, các thủ tục liên quan và địa điểm cất giữ cũng được ghi rõ ràng."
Nói xong, ông ta lau mồ hôi, cẩn thận nhìn người đàn ông đối diện.
"Ông có thể đi rồi." Người lên tiếng là vệ sĩ mặt lạnh đứng cạnh đó.
"Được được!"
Sau khi luật sư của Chu Diệu Huy rời đi, một người đàn ông khác cầm tập tài liệu di chúc trên bàn lên.
"Anh Chu." Luật sư của Chu Dần Khôn nhìn vào tài liệu: "Di chúc này đã được lập từ lâu, sau này chỉ có một số hồ sơ thay đổi về tài sản. Cô Chu Hạ Hạ từ đầu đến cuối luôn là người thừa kế duy nhất được chỉ định."
Chu Dần Khôn Không nói gì, luật sư tiếp tục đọc.
Sau khi xem xong, ông ta ngẩng đầu lên: "Việc này có vẻ khác so với những gì chúng ta mong đợi."
"Nói vậy là sao?"
"Đánh giá từ tài liệu, tài sản của ông Chu Diệu Huy rất chính thống, ví dụ như anh đã nói trước đó, ông ấy đã đến Afghanistan từ nhiều năm trước và kiếm được hàng trăm triệu đô la từ việc kinh doanh ma túy, nhưng danh sách tài sản cho thấy ông Chu Diệu Huy lại sở hữu một công ty khai thác dầu mỏ, một công ty an ninh vận tải và một cơ sở y tế tư nhân đồng sáng lập vốn với Mỹ ở Afghanistan. Những công ty này được đăng ký và vận hành thông qua các kênh chính thức, mặc dù thu nhập kiếm được khác với số tiền mà anh đề cập trước đó, nhưng nhìn chung nó vẫn phù hợp."
Nói xong, luật sư liếc nhìn khuôn mặt của Chu Dần Khôn. Không nhìn thấy cảm xúc nào, nhưng lại cảm giác như có một cơn giận đang dâng trào mãnh liệt.
Với tư cách là một luật sư, mục đích là làm việc là giải quyết vấn đề cho khách hàng. Ông ta phải tiếp tục làm rõ tình hình khó khăn hiện tại.
"Nói cách khác, ông Chu Diệu Huy đã sớm bắt đầu che đậy các nguồn tiền không rõ ràng, che dấu các nguồn tiền phạm pháp bằng các ngành công nghiệp trắng. Cách làm này quả thực rất rắc rối, quá trình mất ít nhất là vài năm. Hơn nữa, sổ sách rất nghiêm ngặt, khi chúng ta điều tra rõ ràng, nó cũng sẽ lòi ra vấn đề. Tôi đoán đây cũng là lý do tại sao ông Chu Diệu Huy sau này lại định cư ở Thái Lan, còn trở nên rất thân thiết với nhiều chính trị gia cấp cao của Thái Lan—"
"Vào vấn đề chính đi." Chu Dần Khôn ngắt lời.
Cổ họng luật sư có chút khô khốc, giải thích cặn kẽ như vậy bởi vì ông ta hy vọng khi đi vào trọng điểm, người đàn ông khiến người khác bất an trước mặt này sẽ không trút giận lên đầu ông ta.
"Trọng điểm chính là... việc trực tiếp tiếp quản công việc kinh doanh của ông Chu Diệu Huy rất khó khăn."
Nói xong, ông ta nuốt khan, lo lắng nhìn Chu Dần Khôn.
"Hắn chỉ định người thừa kế duy nhất." Chu Dần Khôn nghịch nghịch chiếc bật lửa.
"Đúng vậy."
Chu Dần Khôn hơi nghiêng đầu nhìn luật sư, ánh sáng bên ngoài cửa sổ phản chiếu khuôn mặt người đàn ông, nửa bên ngoài ánh sáng nửa bên trong tối.
"Nếu không có người thừa kế được chỉ định thì sao?"
Luật sư nghe vậy lạnh toát cả người, nói: "Theo luật thừa kế của Thái Lan, nếu có người thừa kế được chỉ định thì người đó sẽ thừa kế toàn bộ tài sản, những người thân khác sẽ không có quyền thừa kế. Nếu...người thừa kế được chỉ định chết trước người lập di chúc hoặc chết trước khi thừa kế, thì theo luật thừa kế, những người thân khác của người lập di chúc sẽ thừa kế theo thứ tự, chẳng hạn như bà Tát Mã là vợ/chồng của người lập di chúc, hoặc là anh em trai. "
"Nhưng..." Luật sư nói xong, lật đến một trang khác, đưa nó cho Chu Dần Khôn.
Người đàn ông liếc nhìn.
"Ông Chu Diệu Huy hẳn là... đã lường trước được điều này. Di chúc quy định rằng nếu người thừa kế duy nhất được chỉ định qua đời, công ty sẽ được điều hành bởi một cơ quan được chỉ định. Cổ phần và thu nhập của ông Chu Diệu Huy đều sẽ được dùng làm từ thiện, và chính quyền địa phương sẽ được ủy thác làm việc này."
Nói xong, toàn bộ phòng chờ trở nên yên tĩnh hơn. Luật sư có thể nghe rõ tiếng thở của chính mình, cũng như tiếng bước chân của các bác sĩ, y tá và bệnh nhân đi qua bên ngoài.
A Diệu mặc dù chỉ đứng nghe, nhưng anh ta cũng biết tình hình hiện tại còn khó khăn hơn tình hình sau cái chết của ông cụ trước đó.
Nếu phần lớn hoạt động kinh doanh của Tái Bồng bị thao túng theo cách này thì việc tiếp quản sẽ tốn rất nhiều sức lực và thời gian. Không ai có thể đoán trước được trong quá trình này sẽ xảy ra chuyện gì, người đi trên con đường này cũng chỉ vì lợi ích mà đến, dùng hết lợi ích rồi thì giải tán, thậm chí vì lợi ích mà quay lưng lại với nhau, giết chóc lẫn nhau là chuyện thường tình.
Nếu lúc này chậm trễ, để cho người khác lợi dụng sơ hở thì sau này khó có thể phát triển lớn mạnh và ổn định.
Im lặng một lúc, luật sư mạnh dạn đề nghị: "May mắn thay, người thừa kế duy nhất được chỉ định vẫn chưa trưởng thành. Thay vì... để cô bé biến mất, thực ra vẫn còn một cách khác tốt hơn."
Ông ta vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa phòng chờ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");