(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giọng của anh dịu dàng hiếm thấy, nhưng Chu Hạ Hạ nghe xong thì sắc mặt càng tái nhợt hơn. Cô biết Chu Dần Khôn nói được làm được.
Cô cắn môi, không dám phát ra âm thanh.
Thấy cô quả thực nghe lời, cả người còn hơi run lên, đôi mắt đẫm nước mắt nhìn anh, Chu Dần Khôn rất hài lòng: "Tôi hỏi cháu một lần nữa, tối qua cháu có gặp ai không?"
Hạ Hạ nhìn anh, không trả lời ngay lập tức. Chắc chắn anh đã nhìn thấy gì đó, nếu không thì tại sao anh lại hung hăng hỏi cô như vậy? Tối qua anh đã thấy cô hay là... anh chỉ đến đây để xác nhận mà thôi?
Chu Dần Khôn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, tuyệt. Chu Hạ Hạ này thế này mà còn đang đánh giá lời nói của anh.
"Nếu cháu không nhớ ra, vậy để chú kể cho cháu nghe một câu chuyện trước, giúp cháu tìm lại cảm giác của mình."
Hạ Hạ hoàn toàn không muốn nghe câu chuyện đó.
Ngón tay của Chu Dần Khôn cầm sợi tóc đang rủ trước ngực cô lên, quấn quanh đầu ngón tay anh.
"Đêm qua chú đã giết người."
Cô gái đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
""Người này cháu cũng biết."
Chu Dần Khôn nói: "Mai Kim, còn nhớ không."
"Tối qua lúc tôi trở về, nghe thấy chút động tĩnh, đi vào từ cánh cửa phía sau cửa cháu, cháu đoán xem tôi đã nhìn thấy gì?"
Đầu ngón tay anh cào cào vào mặt Hạ Hạ: "Hắn ăn trộm tiền. Lúc bị phát hiện, hắn còn muốn dùng dao đâm tôi. Cháu hiểu tính tình của chú mà, nhưng hắn đúng là quá yếu, mới cho hai nhát đã chết rồi."
Trong mắt Hạ Hạ không thể tin nổi nhìn anh. Thứ nhất, cô không tin Mai Kim sẽ làm ra chuyện như vậy, thứ hai, lời nói của Chu Dần Khôn bình tĩnh đến mức cô không thể chắc chắn những gì anh nói là thật hay giả.
Nghi hoặc và khiếp sợ của cô gái đối với Chu Dần Khôn có vẻ hơi buồn cười, trong mắt cô, trên đời này có lẽ không có người xấu.
"Nhưng có một vấn đề nhỏ là...." Chu Dần Khôn nói tiếp: "Đêm qua rõ ràng chú nhìn thấy thứ gì đó màu trắng đi ngang qua. Nhưng mà trên người Mai Kim lại không có màu trắng. Cháu nói xem tại sao vậy?"
Khi Hạ Hạ nghe thấy từ trắng, ánh ánh trong mắt cô lóe lên, có chút hoảng sợ, cô nhanh chóng cúi đầu: "Không, cháu không biết."
"Không biết?"
Chu Dần Khôn cười nhéo nhéo mặt cô, ánh mắt cụp xuống, nhìn xuống chân Hạ Hạ.
"Dép này của cháu có hơi to, nó không rơi ra sao?"
Hạ Hạ đi một đôi dép màu hồng, là của Tát Mã.
"Đôi màu trắng kia đâu? Sao lại không đi vào?"
Rõ ràng là giọng điệu chậm rãi, nhưng mỗi lần anh nói thêm một chữ, Hạ Hạ lại cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, cô chỉ mang theo một đôi dép đến đây. Ngày nào cô cũng đeo nó, nhưng tối qua khi về thì bị mất một chiếc nhưng lại sợ quá nên không để ý, mẹ cô nhìn thấy liền để một đôi khác cho cô ở cạnh giường lúc sáng nay.
Cô không ngờ việc nhỏ như vậy lại khơi dậy sự nghi ngờ của anh.
"Chỗ tối qua, nếu cháu đi về phía bên trái sẽ nhìn thấy quán của ông nội. Đi bên phải thì lại không có đường, nhưng mà... căn nhà phía đó khá rộng rãi, nhưng lại có chút bẩn, cháu nói xem?"
Hạ Hạ mím chặt môi, sống chết không thừa nhận.
"Để tôi đoán nhé, có một cô bé mang đôi dép màu trắng đi vệ sinh, không ngờ ra đến ngoài sân lại nhìn thấy ma, sau đó sợ hãi quá mà cô bé ấy lăn xuống gầm nhà trốn, làm bẩn cả người, và... một chiếc dép trên chân cô bé còn chạy đi đâu mất."
Anh nói như thể chính mắt anh nhìn thấy vậy, Hạ Hạ cảm thấy vô cùng chột dạ. Nhưng nếu như tối qua anh phát hiện ra cô thì sao anh lại trực tiếp đi vào cửa hàng thay vì đi qua đó?
Nghĩ tới đây, Hạ Hạ gióng nói run run: "Cái, cái đôi màu trắng đó... treo ở bên ngoài, cháu lấy cho chú xem."
Người đàn ông nhướng mày, thả cô ra.
Hạ Hạ cố gắng điều chỉnh hô hấp, bên ngoài không có treo đôi dép nào cả. Nhưng một khi ra được khỏi cánh cửa này, cô sẽ có cơ hội trốn thoát. Nghĩ như vậy, tốc độ cũng không tự chủ được nhanh hơn.
Nhưng cô không ngờ rằng chỉ hai ba bước nữa là tới cửa, cổ tay cô đột nhiên bị siết chặt, bị một lực rất mạnh kéo về phía sau, bắp chân cô đập mạnh vào mép giường gỗ, trong nháy mắt tê dại đi, mà đầu cũng đập vào giường, tuy có gối và chăn đỡ đi phần nào nhưng cú ngã đột ngột như vậy vẫn khiến cô nhất thời không kịp phản ứng.
Chu Dần Khôn bước tới, cầm chiếc kéo trên bàn cạnh giường ngủ lên.
Hạ Hạ nhìn thấy chiếc kéo sắc bén lóe lên ánh sáng bạc, cô run rẩy ôm chăn trốn vào trong, giây tiếp theo, chăn bông bị kéo ra, Hạ Hạ không nhịn được nữa khóc lên: "Ba! Ba ơi, cứu con với! Ba a—"
Chu Dần Khôn tóm lấy mắt cá chân cô, kéo cô xuống dưới người anh, nhéo quai hàm cô lần nữa, ép cô phải há miệng ra.
"Chu Hạ Hạ, cháu đi đâu tìm dép của cháu đây? Hửm? Một cái còn đang ở trong phòng tôi đây, cháu có muốn đến đó không? Hay là..." Chiếc kéo sắc bén trong tay anh ấn vào môi cô: "Hay là đi tìm đôi cha mẹ vô dụng đó của cháu?"
Nói thật, tâm trạng anh đang tốt, nhưng bây giờ lại không tốt rồi.
Cô cháu gái nhỏ của anh đã không còn dễ thương như hai ngày trước nữa, bây giờ cô lại nói dối anh hết lần này đến lần khác. Anh nhìn chằm chằm vào người bên dưới, thật lãng phí khi ông trời lại cho cô hàm răng và chiếc lưỡi xinh đẹp như vậy.
Hạ Hạ ý thức được anh thật sự muốn nhổ răng của cô, cô sợ đến mức vùng vẫy cả hai chân hai tay, dùng tay chân liên tục đá anh ra, khiến cả chiếc giường gỗ rung chuyển, kêu cọt kẹt.
Sợ hãi nối tiếp sợ hãi, cô sợ bị nhổ răng, sợ bị cắt lưỡi, đồng thời cô cũng sợ cơ thể nóng bỏng và rắn chắc của anh.
Vừa rồi khi bị anh đè lên giường, một cô gái như Chu Hạ Hạ đột nhiên lại có một loại sợ hãi khác. Chu Dần Khôn bóp miệng cô, khiến cô không thể phát ra tiếng, anh giữ chặt lấy tay cô, cô căn bản không thể thoát ra được.
Đó là sức mạnh khác biệt giữa nam và nữ, cô có dãy chết cũng không thể thoát ra. Nói cách khác, anh hiện tại có thể làm bất cứ điều gì anh muốn, còn cô thì không có cơ hội từ chối.
Chu Dần Khôn không những thiếu sự kiên nhẫn mà còn thích làm ngược lại ý người khác. Chu Hạ Hạ càng vùng vẫy, anh càng muốn cô thỏa hiệp.
Còn là cam tâm tình nguyện thỏa hiệp.
Chiếc kéo vốn định nhét vào miệng cô bị ném xuống đất kêu một tiếng "cạch".
"Tôi đổi ý rồi."
Lúc này Hạ Hạ rất mệt rồi, trong lòng thì sợ hãi, thân thể giãy giụa đã tiêu hao rất nhiều sức lực, sau khi anh buông tay cô ra, cô thở dốc nặng nề, ngực phập phồng theo từng nhịp thở, mùi sữa ngọt không ra ngọt ngấy không ra ngấy kia lại tràn ngập trong không khí.
Ánh mắt của người đàn ông không chút kiêng dè quét từ khuôn mặt đến cổ, đảo qua trước ngực, cuối cùng là đến chiếc bụng phẳng lì trắng nõn của cô. Trong lúc giằng co, quần áo của cô xộc xệch, vạt áo bị đẩy lên tới bụng, quần thì bị trượt xuống dưới, lộ ra một chút viền hồng hồng của quần lót.
Cảnh tượng này khiến Hạ Hạ hoảng sợ, cô lại vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát khỏi xiềng xích của anh.
Chút cử động này kéo ánh mắt Chu Dần Khôn một lần nữa rơi lại vào mặt cô, anh vỗ nhẹ vào mặt cô: "Còn nhớ lồng kính kia không?"
Hơi thở của cô gái lúc này càng gấp gáp.
"Để tôi kể cho cháu nghe về tình hình thị trường gần đây." Anh vuốt mái tóc rối bù trên mặt cô: "Những cô gái khuyết tật nhỏ nhắn như cháu là nổi tiếng nhất. Trông giống như những con búp bê rách, chơi đùa rất thú vị, dùng để sản xuất phim cũng thú vị nốt. Mà thị trường thì ưa chuộng kiểu này, họ còn đang đổ xô đi mua. Đừng lo, chú nhất định sẽ ủng hộ phim của cháu, thậm chí sẽ mua hàng trăm nghìn bản. Ở Bangkok này phát cho mỗi người một cái, đến lúc đó, cháu rồi sẽ nổi tiếng hơn cả thần tượng bán mông của cháu."
Cô gái nghe đến tuyệt vọng. Cô tính mở miệng, nhưng vì quá căng thẳng nên nhất thời không thể phát ra âm thanh nào.
Chu Dần Khôn kiên nhẫn chờ đợi.
Nhìn kỹ hơn, làn da của cô gái sạch sẽ không tì vết, lại còn không có lỗ chân lông, lông mi sau khi khóc xong lại ướt át kiều diễm, thậm chí ngay cả mũi cũng đỏ bừng. Môi rất mềm, dù sao thì vừa rồi anh cũng cảm nhận được. Khuôn mặt rất mềm mại, nhéo một xíu cũng không chịu được, vừa chạm vào đã có vết đỏ.
Cho đến khi cô khàn giọng thừa nhận: "Tối hôm qua...là cháu."
Chu Dần Khôn cuối cùng cũng buông cô ra.
Cô gái ngồi dậy, một giọt nước mắt rơi xuống, để lại một bông hoa nhỏ trên đùi. Cô bước xuống giường, chui nửa người xuống gầm giường, lấy ra một chiếc dép màu trắng có dính bùn và cỏ.
Sau đó cô cúi đầu không nói một lời, đứng bên giường cầm chiếc dép trong tay, ra vẻ như đang đợi anh xử lý.
Người đàn ông buồn cười nhìn cô: "Sao không chạy đi?"
Cô vẫn cúi đầu. Cô biết mình không thể chạy thoát.
Chu Dần Khôn nhéo nhéo cằm cô, buộc Hạ Hạ ngẩng đầu lên, hai mắt cô đỏ bừng, bả vai rũ xuống. Cô cảm thấy như mình sắp chết đến nơi rồi đây. Cô đã biết quá nhiều, mà những người biết nhiều thì nên im lặng mãi mãi.
"Thừa nhận sớm thì có phải tốt hơn không."
Người đàn ông buông cô ra, ngồi ở mép giường, ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô.
Hạ Hạ không còn cách nào khác đành phải tiến lên một bước, đi đến trước mặt anh.
"Cháu gái nhỏ, ngoan ngoãn im lặng, những chuyện khác nói sau."
Hạ Hạ nghe vậy, ánh mắt hơi động, cố gắng hiểu ý nghĩa của câu nói này. Đêm qua cô vô tình gặp anh khi anh vừa giết người xong, nhưng anh chỉ muốn cô thừa nhận và im lặng... rồi để cô đi?
Chu Dần Khôn nhìn vẻ mặt cô sửng sốt, trong lòng cảm thấy khinh thường, kẻ yếu đuối này và mẹ của cô đều là những con bài thương lượng tốt để lợi dụng Chu Diệu Huy, đương nhiên, bọn họ sống còn có ích hơn là chết.
"Chỉ cần cháu im lặng, không có người thứ ba nào biết được người đêm qua cháu nhìn thấy là ai, hôm nay nghe được cái gì. Kể cả là ba mẹ cháu, nếu không, cháu nghĩ xem có thể xảy ra chuyện gì?"
Những lời này khiến Hạ Hạ run lên.
Chu Dần Khôn tiến lại gần nói: "Mẹ cháu có dáng người đẹp như vậy, tôi nghĩ bà ấy thích hợp để nhốt vào lồng kính hơn cháu đấy."
Cô gái trợn tròn mắt không thể tin được.
"Về phần ba của cháu, vậy thì xử lý lại càng dễ hơn."
Không cần lời nhắc nhở của Chu Dần Khôn, Hạ Hạ nghĩ ngay đến khẩu súng nhắm vào ba cô lúc ở tháp Sathorn, và cả những tay súng bắn tỉa không biết ẩn nấp ở đâu nhưng có thể nhắm bắn chính xác vào người của họ.
Nói như vậy, họ đang chờ sẵn ở đây sao?
Hạ Hạ vội vàng nói: "Cháu sẽ không nói! Cháu cam đoan với chú là cháu sẽ không nói. Cháu, tối qua cháu ngủ trong phòng, chưa từng ra ngoài, cũng không thấy ai cả. Dù ai hỏi cháu cũng không nói."
Giọng điệu của cô khẩn trương, còn mang theo ý tứ cầu xin.
Chu Dần Khôn mỉm cười nhìn cô, nhưng thực ra đối với lời hứa này anh căn bản cũng không tin. Nhưng không sao cả, chỉ cần cô im lặng trong hai ngày này, đảm bảo sẽ không làm hỏng việc làm ăn của anh là được.
Vì thế anh hào phóng xoa đầu cô: "Vậy thì tự xem mà làm đi, Chu Hạ Hạ."
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại.
Cảm giác áp bức và ngột ngạt mãnh liệt trong phòng cuối cùng cũng biến mất, Hạ Hạ yếu ớt quỳ xuống bên giường, ngơ ngác nhìn chiếc giày trong tay.
Bên ngoài ngôi nhà, bầu trời đã sáng dần. Chu Dần Khôn vui vẻ, đang định đi xuống cầu thang thì chợt khựng lại một cách khó hiểu.
Anh cúi đầu xuống nhìn, chỗ nào đó hơi cứng, còn rất rõ ràng.
Bầu trời có chút tia sáng phản chiếu biểu cảm kỳ dị trên khuôn mặt đẹp trai. Khi nào thì thành như vậy? Chu Dần Khôn quay đầu nhìn lại.
Có lẽ là do lúc cô vùng vẫy như điên vô tình cọ sát vào người anh nên nó thành như thế này.
"Chậc." Anh khẽ cau mày, cảm thấy có chút ghét bỏ.
Mấy ngày nay tới Mae Sai quên tìm phụ nữ, thứ này chắc có chút đói bụng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");