(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong phòng mát mẻ, Hạ Hạ ngạc nhiên nói: "Mẹ, sáng mai mẹ có đến không?"
Bên kia cho một câu trả lời khẳng định, cô gái mỉm cười vui vẻ: "Con đã dọn dẹp xong căn phòng mà ba mẹ sẽ ở rồi, ông nội rất tốt với con, ông mỗi bữa đều thay đổi đa dạng các món ăn ngon làm cho con ăn."
Chu Dần Khôn đi ra khỏi phòng Tái Bồng, nghe thấy tiếng cười liền quay đầu lại nhìn. Cánh cửa đằng kia chưa đóng kín, còn đang khép hờ, lấp ló còn có thể nhìn thấy tấm ga trải giường màu hồng nhạt trên cái giường gỗ, thấp thoáng hình bóng cô gái nằm trên giường đung đưa chân nghe điện thoại.
Anh nhìn đi chỗ khác, bước chân quay trở lại phòng.
Mãi đến giờ ăn tối Hạ Hạ mới đi ra, thấy Chu Dần Khôn không có ở đây, cô lại hỏi thêm vài câu.
Tái Bồng tùy ý xua tay: "Không biết đi đâu rồi, Hạ Hạ, cháu không cần lo cho nó. Lại đây ăn cơm đi, hôm nay ông nội nấu rất nhiều món cháu thích, nào là cánh gà húng quế, salad tôm bưởi và cả mì hải sản."
Chu Dần Khôn không có ở đây, Hạ Hạ không cần phải hầu hạ anh, cũng không cần nhìn sắc mặt anh mà làm, hiển nhiên là thoải mái hơn rất nhiều.
Cô vừa ăn vừa thở dài: "Ông nội, sau này cháu có thể đến đây thường xuyên hơn được không? Món nào ông nấu cũng ngon, đặc biệt là món cà ri cua, cháu học mấy lần rồi mà vẫn chưa học được. Cháu muốn trở về nấu cho ba mẹ nếm thử."
Tái Bồng cười nói: "Cái này không cần học! Nhìn tay của cháu gầy còn chút xíu như vầy, làm sao lại để cháu vào bếp được. Khi nào cháu kết hôn, cháu để dì giúp việc làm hoặc là cứ để chồng cháu làm, cháu chỉ việc ngồi thưởng thức là được, cháu của ông không cần phải đụng vào mấy việc như này. "
Mặc dù độ tuổi trưởng thành ở Thái Lan là 20 nhưng độ tuổi hợp pháp để kết hôn được quy định bởi chính phủ của đất nước là 17. Hạ Hạ đã bước sang tuổi mười lăm, cuối tháng 8 này là sẽ tròn mười sáu tuổi, tức là chỉ kém một năm nữa là sẽ 17, nhưng thậm chí cô còn chưa từng yêu đương, cô chỉ chăm chăm vào việc cố gắng được nhận vào Đại học Chulalongkorn. Hôn nhân bây giờ đối với cô mà nói là việc làm xa vời, nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.
Đột nhiên nhắc đến chuyện này, Hạ Hạ cảm thấy có chút ngượng ngùng, cười cười.
Tái Bồng sờ sờ đầu cô nói: "Sau này có tìm bạn trai hay tìm chồng dù có biết nấu ăn hay không thì cũng không vấn đề gì, quan trọng là con người phải sạch sẽ."
Hạ Hạ khó hiểu: "Sạch sẽ?"
"Có nghĩa là phải làm người tốt, tuân theo pháp luật, trên tay không dính mạng người, không làm những chuyện bẩn thỉu, có chí cầu tiến. Còn về việc có tiền hay không cũng không quan trọng."
Cũng không biết cô có hiểu hay không. Dù sao thì cô vẫn còn nhỏ, loại chuyện này về sau sẽ có ba mẹ cô lo, Tái Bồng cũng không nói nhiều, đưa cho cô một cái cánh gà: "Ăn thêm một miếng nữa, nuôi cho nhiều thêm tý thịt."
Gió mát sau cơn mưa thổi qua, ông nội cùng cháu gái ngồi ăn cùng một chỗ, xung quanh thế mà lại tràn ngập tĩnh lặng yên bình.
*
Vợ chồng Chu Diệu Huy đến Mae Sai vào khoảng mười giờ sáng hôm sau.
Tái Bồng hôm nay đóng cửa tiệm, ông còn đang dạy Hạ Hạ chơi cờ. Nghe thấy tiếng ô tô bên ngoài Hạ Hạ ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Ông nội, là ba mẹ cháu đến!"
Nói xong thì vui vẻ chạy ra ngoài, Tái Bồng ở phía sau lo lắng nói nói "chậm thôi", nhưng cô gái cũng không nghe thấy.
Chu Hạ Hạ nhào vào trong lồng ngực Chu Diệu Huy, Tát Mã mặc một bộ váy trắng, mái tóc dài xõa tung, bà sờ đầu con gái mình: "Bé con hình như đã cao lên rồi phải không?"
Nói xong, Tát Mã cúi đầu nhìn giày Chu Hạ Hạ: "Hạ Hạ, chân con bị sao vậy?"
Bà lập tức ngồi xổm xuống nhìn mắt cá chân của Hạ Hạ, trên đó có một vết đỏ, da còn bị rách, Tát Mã đau lòng: "Có phải là bị cái gì cào vào không?"
Chu Diệu Huy nghe thấy lời của Tát Mã, cúi đầu xuống nhìn vào chân cô.
"À, không sao đâu, chỉ là..." Cô không dám nói là do hôm kia cô giúp chú mua thuốc lá bị một chiếc đinh ở chân ghế trong cửa hàng cào xước: "Không cẩn thận bị cào xước, không đau chút nào đâu mẹ"
"Vậy lần sau con phải cẩn thận chút."
Giọng điệu lo lắng khiến trái tim Hạ Hạ ấm áp, sau đó mũi cô chua xót, cô ôm lấy Tát Mã nói: "Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ." "
"Ôi." Tái Bồng không nhanh không chậm đi ra, còn nói đùa: "Trái ôm phải ấp thế này, là ở chỗ ông nội chịu thiệt thòi rồi."
Khi Chu Diệu Huy nhìn thấy Tái Bồng, ông mỉm cười gọi: "Ba."
Tát Mã cũng lau khóe mắt ươn ướt, buông Hạ Hạ ra, chắp tay chào Tái Bồng.
*Tên là Wai: là kiểu chào của người Thái, bao gồm cúi đầu nhẹ, với hai lòng bàn tay áp vào nhau theo kiểu cầu nguyện.
"Ông nội, cháu không có ý đó, cháu rất thích ăn đồ ăn ông nội nấu." Hạ Hạ nói: "Ba, sau này con có thể đến gặp ông thường xuyên hơn được không?"
Chu Diệu Huy nói: "Nếu ông không chê, tất nhiên có thể."
Ngữ điệu thoải mái, Tái Bồng nhìn chằm chằm vào đầu Chu Diệu Huy: "Không sao chứ?"
Hai cha con tâm ý tương thông, Chu Diệu Huy gật đầu: "Không sao. Ba, dạo này ba thế nào? Trời nóng nực còn hay đứng trong bếp, thân thể có tốt mấy cũng sẽ không chịu được."
Tái Bồng không cho là đúng: "Ba tự biết được."
"Vậy con sẽ làm bữa tối với Tát Mã, ba có thể đi nghỉ ngơi. Đã lâu rồi Tát Mã không đến đây, ba chỉ bảo cô ấy một chút được không?"
Tái Bồng cười cười: "Tát Mã không cần ai chỉ bảo đâu, nhưng cậu thì có đó! Đừng nghĩ rằng ba không biết bình thường là vợ anh chăm sóc cho anh. Đúng không Tát Mã?"
Hai mẹ con như đã thỏa thuận trước mà đồng thời cùng gật đầu.
Chu Dần Khôn bị tiếng cười cười nói nói bên ngoài đánh thức.
Hôm qua anh ra ngoài, sáng sớm hôm nay mới trở về, Hạ Hạ sáng sớm nghe thấy tiếng động gì đó, đoán anh về rồi, còn muốn ngủ dậy muộn nên sáng nay không đến đánh thức Chu Dần Khôn.
Người đàn ông mở cửa, liền thấy ba đời nhà họ Chu đứng cùng nhau nói chuyện.
Chu Hạ Hạ, người trẻ nhất tràn đầy tinh thần, vợ chồng Chu Diệu Huy thì tươi cười, còn Tái Bồng thì vẫy vẫy chiếc quạt hương bồ, trông vẫn còn khỏe khoắn lắm.
Chu Dần Khôn khinh bỉ.
Thật là một gia đình hạnh phúc.
Chu Diệu Huy là người đầu tiên nhìn thấy Chu Dần Khôn, làm như không có chuyện gì xảy ra: "A Khôn đến trước à."
Ba người còn lại đi theo tiếng động quay lại nhìn, không biết người kia dựa vào cửa nhìn bọn họ từ lúc nào. Đột nhiên gặp lại anh, trong lòng Tát Mã run lên, lần trước bà bị anh lừa, còn dẫn anh đến thư phòng, kết quả là làm cho chồng bà bị thương, lần đó vẫn còn ám ảnh mãi.
Trước mặt Tái Bồng, Chu Dần Khôn khinh thường cười, cũng làm bộ gọi một tiếng anh cả chị dâu.
Ông cụ gật đầu hài lòng, Chu Diệu Huy đã quen với giọng điệu này của Chu Dần Khôn, nhưng Tát Mã lại không dám đáp lại. Bà lo lắng nhìn con gái, nếu biết Chu Dần Khôn đến sớm thì bà sẽ không bao giờ để Hạ Hạ cũng đến sớm như vậy.
Cũng may Hạ Hạ có vẻ không sao, Tát Mã nắm tay con gái, đi theo Tái Bồng và Chu Diệu Huy vào phòng, Hạ Hạ hoàn toàn không biết mẹ cô đánh giá nãy giờ, thậm chí còn trìu mến ôm cánh tay bà.
Ánh mắt Chu Dần Khôn rơi vào thân hình mảnh khảnh bên cạnh Tát Mã.
Ba mẹ vừa đến, trong mắt Hạ Hạ cũng chỉ còn tràn ngập hình bóng bọn họ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");