(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh luôn là người thích ăn mềm không ăn cứng, Hạ Hạ im lặng vài giây, chắp hai tay vào nhau, thầm ước trong lòng, sau đó cúi đầu thổi tắt nến.
"Lần này ước cái gì vậy?"
Cô mím môi, không trả lời mà cầm nĩa lên, xắn một miếng bánh kem nhỏ, dùng một tay hứng bên dưới rồi đưa cho người đàn ông.
Chu Dần Khôn nhìn cô không nói gì.
"Giống như trước đây." Cô ngước mắt lên nhìn vào mắt anh: "Được không?"
Giọng nói của cô dịu dàng, ánh mắt của người đàn ông dần dần tối lại. Anh nhìn miếng bánh trước mặt rồi nắm lấy tay cô. Lòng bàn tay anh nóng hổi, đầu ngón tay thô ráp cố ý như vô tình xoa xoa mu bàn tay cô.
"Chu Hạ Hạ, cháu đây là... cầu xin tôi sao?"
Còn chủ động đút cho anh ăn.
Hạ Hạ không nói chuyện. Không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.
Chu Dần Khôn nhớ lại. Là ai vội lùi lại đi tắm, là ai khóa cửa phòng như phòng sói?
Người đàn ông buông tay cô ra, cách xa cô, chậm rãi nói: "Cầu xin phải cho ra dáng của cầu xin."
Ẩn ý trần trụi trong mắt, Hạ Hạ hiểu. So với việc ở một mình với anh trên hòn đảo này cả tháng trời, chuyện đó... hình như chẳng là gì cả.
Thực sự không tính là gì.
Cô tự nhủ với mình nhiều lần trong đầu.
Hạ Hạ nhắm mắt lại, lấy hết can đảm, mở miệng ngậm miếng bánh kem nhỏ, sau đó từ từ tiến lại gần.
Chu Dần Khôn đôi mắt đen láy chờ đợi cô đến gần hơn, động tác của cô nhẹ nhàng chậm rãi, vừa khi môi hai người chạm nhau, anh nắm lấy gáy cô, lật cô lại đè xuống dưới, quấn lấy cô hôn cô thật sâu.
Chất kem ngọt ngào tan chảy giữa môi lưỡi.
Tấm kính trong suốt sát đất sạch sẽ phản chiếu hai cơ thể trần trụi đan xen vào nhau trên ghế sofa. Trong đó, thân hình nhỏ xinh trắng nõn gần như được cơ thể của người đàn ông che phủ hoàn toàn, trên tấm kính, bắp chân cân đối của cô gái bị đôi tay to lớn giữ chặt, những ngón chân duỗi ra căng thẳng run rẩy theo nhịp đưa đẩy.
Hình ảnh không rõ ràng, dâm mĩ không thể tả.
*
Không biết qua bao lâu.
Gió lạnh thổi vào cổ khiến Hạ Hạ co người lại, sau đó cô từ từ mở mắt.
"Tỉnh rồi?" Bên tai truyền đến giọng nói của người đàn ông.
Chu Dần Khôn cảm giác được cô co rúm lại, anh kéo chăn lại: "Muốn uống nước không?"
Cô gái yếu ớt lắc đầu. Nhìn quanh, nhận ra đây không phải là một căn phòng trong nhà mà là một bục quan sát rộng lớn. Cô được quấn trong một chiếc chăn bông mềm mại, dưới chăn không có mặc quần áo, thậm chí... cô còn duy trì tư thế ngồi trên người anh.
You"ll also like
[BHTT] [EDITED] [HOÀN] Điên cuồng lún sâu...
166K11.9K
Tác phẩm: Điên cuồng lún sâu - 疯狂深陷 Tên khác: Phong cuồng thâm hãm Ra mắt: Năm 2024 Tác giả: Vô Tâm Đàm Tiếu - 无心谈笑 ___________________ Tích phân: 448,642,112. Tình trạn...
[FULL] Quá Đỗi Dịu Dàng
380K19.1K
Minh Nhật là một đứa kiêu ngạo, nhưng vì quá thích cô ấy. Cậu đã... Tìm mọi cách bắt chuyện. Giả làm Grab đón đưa. Hướng dẫn cô ấy học Toán. Trộm nhìn cô ấy rồi dùng 7...
KHÓC ĐI, CẦU XIN CÀNG TỐT - CRY, OR BETTER Y...
102K1.1K
‼️ Truyện được dịch trực tiếp từ bản Hàn, không phải bản Tiếng Anh bị chế sai rất nhiều tràn lan trên nhiều trang ❗ Tên gốc: 울어봐, 빌어도 좋고 Tên Tiếng Anh: Cry, Or Better Y...
[HOÀN/ĐM] Tôi thực sự không có quyến rũ cậu...
24.9K1.4K
Tên Hán Việt: Ngã chân một hữu dẫn dụ tha Tác giả: Mao Cầu Cầu Nguồn raw: DuFengDu Độ dài: 65 chương + PN Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủn...
Yêu Hận Tình Thù [ LingOrm ]
16.3K1.3K
Vì lợi ích kinh doanh ba của nàng đã nhẫn tâm tàn ác cướp mất đi cuộc sống hạnh phúc của một đứa trẻ mới lên 7 tuổi. Để rồi con gái ông ấy là nàng phải là người nhận lấy...
[Comic Translated] HOMICIPHER
68.1K5.5K
Tình người duyên ma - Tổng hợp truyện tranh sưu tầm được
[ĐM/ABO] Hôn Ước Hữu Hiệu (HOÀN)
36.8K2.2K
🎹 Tên truyện: Hôn ước hữu hiệu 🎹 Tác giả: Thất Tử Hoa 🎹 Editor: Vọng 🎹 Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Sinh con, ABO, Cưới trước yêu sau. 🎹 N...
Hạ Hạ không nhớ cô đã ngất đi khi nào. Tất cả những gì cô nhớ là anh làm rất nhiều lần, từ ghế sofa ở tầng một, đến giường, ban công của phòng tầng hai, cuối cùng là để tránh cô ngủ quên, anh đã bế xuống bể bơi.
Nhưng cô đã chạy đi chạy lại suốt cả ngày trời, cô không thể gắng được nữa. Không ngờ lúc mở mắt ra đã là rạng sáng.
Cô cố gắng đứng dậy khỏi người anh, nhưng vừa động đậy, cơ thể Hạ Hạ lập tức cứng đờ, trong cơ thể cô... vẫn có thứ gì đó cứng cứng đang cắm vào.
1
Chu Dần Khôn đang chờ xem vẻ mặt kinh ngạc của cô, nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng yêu, liền ôm eo cô ấn cô xuống.
"A—" Hạ Hạ không kịp đề phòng phát ra tiếng. Cơn đau nhức ở vùng bụng dưới và đùi dấy lên, cô vô thức nói: "Không, không muốn nữa."
"Tối qua tôi còn chưa xong đâu," Người đàn ông bắt đầu cọ xát, từ từ đưa đẩy: "Tôi đã đợi cháu rất lâu."
Dưới chăn, dương v*t to dài cứng rắn liên tục ra vào trong đường hầm ẩm ướt chật hẹp, tốc độ dần dần tăng lên, bắt đầu đưa đẩy mạnh mẽ. Huyệt nhỏ của cô gái bị kéo căng đến cực điểm, nước ép ngọt ngào liên tục chảy ra.
Hạ Hạ đã lâu không khóc nhiều như vậy, ngay cả tiếng khóc cũng ngắt quãng, lúc to lúc nhỏ, nước mắt lăn xuống trên người Chu Dần Khôn. Phía dưới người đàn ông tàn nhẫn, nhưng phía trên lại dịu dàng hôn lên mặt cô, cẩn thận dỗ dành: "Chiều chúng ta sẽ về thị trấn, ở lại bao lâu cũng được, được không?"
Hạ Hạ mệt mỏi nằm trên cổ anh, không thốt ra được lời nào.
Chu Dần Khôn vuốt ve tấm lưng mịn màng của cô, trong cơ thể cô lại không dừng lại một giây: "Mua lại một nhà máy khác, thuê những người phụ nữ ở thị trấn nhỏ đó. Để họ làm việc nghiêm túc nuôi con, như vậy được không?"
Người trong vòng tay anh cuối cùng cũng trả lời được một tiếng.
Trên thế giới đúng là không có người nào tử tế hơn Chu Hạ Hạ. Chu Dần Khôn buồn cười ôm cô, quay mặt cô qua hôn lên môi cô.
Sau một hồi lâu, cuối cùng anh cũng rút ra khỏi cơ thể cô. Anh thay đổi tư thế lại ôm người vào lòng, hai người cùng nhau nằm trên chiếc ghế thư giãn lớn.
Từ đây nhìn ra, biển lặng yên tĩnh, nơi biển và trời gặp nhau, một vòng ánh nắng từ từ nhô lên, tỏa ra quầng sáng huyền bí chói mắt.
"Hạ Hạ, mặt trời mọc rồi."
Bọn họ chỉ cùng nhau thấy hoàng hôn, vẫn chưa cùng nhau ngắm bình minh.
Đáng tiếc, người trong lòng anh đã nhắm mắt lại, không có phản ứng gì. Chu Dần Khôn ôm cô vào lòng, nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi nhướng mày: "Thật đẹp."
Lúc này, trên bầu trời vừa vặn có một chiếc máy bay bay ngang qua, át đi giọng nói của anh.
*
Vào buổi trưa.
Một chuyến bay từ Thái Lan hạ cánh đúng giờ tại sân bay Sonora, Mexico.
Hứa Gia Vĩ mặc đồ đen đội mũ lưỡi trai, hắn đang một tay đẩy vali ra ngoài một bên vừa nói chuyện điện thoại.
"Đúng, tôi vừa hạ cánh ở Mexico. Xin lỗi, Cục Trưởng Hướng." Hắn thấp giọng nói: "Tôi thực sự không nên hành động mà chưa được cho phép."
Hắn đi theo đám đông ra ngoài sân bay: "Tôi hiểu rồi. Tôi nhận được tin có người báo cáo với Đồn cảnh sát ở biên giới Mexico-Mỹ Sonora nói đã nhìn thấy người đàn ông trên truy nã đỏ, tôi biết có thể hắn tham gia chỉ vì tiền thưởng, manh mối có thể là giả. Nhưng phóng viên cũng nói bên cạnh người đàn ông trên truy nã có một cô gái, từ tuổi tác đến ngoại hình, cô ấy trông rất giống Hạ Hạ."
"Nếu là bịa đặt thì cũng quá trùng hợp. Cho dù thực sự chỉ là trùng hợp, ít nhất tôi cũng muốn tận mắt xác nhận, tôi không muốn bỏ lỡ mất em ấy."
"Hơn nữa," Hứa Gia Vĩ nói: "Cảnh sát Quảng Châu trước đó đã phát hiện ra điểm xuất phát của một tàu chở hàng Bắc Mỹ chở ma túy là bến cảng Mexico. Có thể Chu Dần Khôn đã từng đến Mexico trước đây và sử dụng tàu chở hàng Bắc Mỹ để vận chuyển ma túy ở Tam giác vàng, rất có thể là một sự che đậy có chủ ý của hắn. Theo cách này, hắn có thể kiểm tra sức mạnh biên giới của Trung Quốc, đồng thời thu hút sự chú ý của cảnh sát đến Bắc Mỹ, từ đó làm nhiễu loạn suy luận của cảnh sát."
Hướng Hành Dư ở đầu bên kia của điện thoại nói: "Bất kể manh mối là đúng hay sai, cậu phải hiểu được ngay cả Interpol cũng chỉ có thể hỗ trợ xử lý vụ án. Việc bắt giữ tội phạm truy nã thuộc về trách nhiệm của cảnh sát địa phương Mexico. Trong mọi trường hợp, với tư cách là một sĩ quan cảnh sát Trung Quốc, không ai có quyền được can thiệp khi chưa có sự cho phép."
"Tôi hiểu. Ngay sau khi xác nhận được danh tính của cô gái tôi sẽ lập tức quay lại."
Cúp điện thoại xong, hắn bước ra khỏi sân bay, ánh nắng thiêu đốt chiếu vào người.
Đứng ở đây có thể nhìn thấy phía xa là một vùng sa mạc rộng lớn. Hứa Gia Vĩ nhìn khung cảnh trước mắt, đây là một đất nước hoàn toàn xa lạ. Suy thoái và thịnh vượng cùng song song tồn tại, nó chứa đầy rẫy sự nghèo đói, tội phạm và cơ hội.
Hắn đến đây là muốn có thể gặp lại cô, có cơ hội cứu cô.
Ngày hôm đó tại văn phòng Cục Trưởng, hắn đã trung thực thuật lại toàn bộ câu chuyện cuộc đời của Hạ Hạ, chỉ vì muốn xin một cơ hội giải cứu cô.
Và Cục Trưởng Hướng đồng ý.
Nhưng để không đánh rắn động cỏ, hắn đã thỏa thuận với Cục Trưởng Hướng là bí mật ra nước ngoài mang theo giấy tờ chứng nhận liên quan và tự nguyện đưa Hạ Hạ đi.
Hắn đồng ý, ngay trong đêm lập tức khởi hành hạ cánh xuống Bangkok, Thái Lan, hắn không chờ nổi một giây nào nữa.
Ngày hôm sau, hắn lên đường tìm kiếm thông tin về Hạ Hạ từ tất cả các trường trung học tư thục ở Bangkok, may mắn thời điểm tìm đến ngôi trường thứ ba, hắn biết được thông tin về học sinh tên Chu Hạ Hạ, cũng xác nhận qua ảnh chụp.
Có điều thông tin của trường cho thấy Hạ Hạ đã chuyển sang trường khác cách đây ba tháng, vì chưa được nhà trường chấp nhận nên hiện cô đang đình chỉ học. Địa chỉ trên thông tin học sinh là một căn hộ rất gần trường, hắn tìm đến nhưng hàng xóm cho biết đã lâu không có người ở.
Không ai biết Hạ Hạ đã đi đâu.
Hy vọng của Hứa Gia Vĩ trôi vào hư không.
Lúc này, lực lượng công an Đội đặc nhiệm nội địa thông tin vụ việc sau khi ban hành truy nã đỏ có thông tin mới.
Hắn rất ngạc nhiên khi biết Hạ Hạ đang ở Mexico, nhưng nghĩ lại, Mexico được công nhận là thiên đường của ma túy, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi Hạ Hạ bị Chu Dần Khôn cưỡng bức đưa đến đó.
Cho nên, sau khi tìm kiếm ở Thái Lan không có kết quả, Hứa Gia Vĩ đã bay tới Mexico. Theo thông tin tình báo, nơi hắn tới là một thị trấn biên giới thuộc bang Sonora.
Chiếc xe thuê có mùi khó chịu.
Hứa Gia Vĩ cũng không để tâm, hắn lái xe suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến được khu vực biên giới hoang tàn đầy cát vàng.
Theo thông tin trong tình báo chia sẻ, hắn đỗ xe bên ngoài đồn cảnh sát nơi nhận được trình báo.
Xe vừa dừng lại, nhìn thấy hai cảnh sát Mexico mặc cảnh phục bước ra, Hứa Gia Vĩ lập tức bước tới, dùng tiếng Anh hỏi: "Xin chào, tôi muốn hỏi là gần đây có người đến cung cấp manh mối, nói họ đã nhìn thấy người này—"
Hắn lấy bản in của tờ truy nã đỏ ra, nhưng chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang.
"Giả đó!"
Hai cảnh sát Mexico nhìn thấy thứ hắn lấy ra, nhìn từ trên xuống người đàn ông châu Á trước mặt, không kiên nhẫn nói: "Tối qua chúng tôi đã tìm kiếm, cơ bản không có người nào như vậy! Người tố giác là một kẻ nghèo nàn bị điên, một trùm ma túy cấp độ này không sống trong biệt thự lớn mà rảnh rỗi không có việc gì làm lang thang quanh thị trấn tồi tàn đó để ăn cát à? Ai mà tin chứ!"
Quả nhiên, câu trả lời đúng như dự đoán.
Nếu cảnh sát Mexico thực sự tìm ra tội phạm bị truy nã toàn cầu, họ đương nhiên sẽ công bố thông tin ngay lập tức để khôi phục lại hình ảnh của cảnh sát đã bị nghi ngờ. Và nếu Chu Dần Khôn dễ dàng bị phát hiện như vậy, vậy thì cảnh sát và Đông Hưng của Trần gia đã không bị anh nắm đầu quay vòng vòng rồi dễ dàng rời đi như vậy.
Có lẽ, chuyến đi thực sự vô ích.
Hứa Gia Vĩ im lặng một lúc, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc: "Thị trấn đó ở đâu?"
Cảnh sát Mexico giơ tay chỉ: "Đó, nó ở ngay đó, lái xe thẳng về phía trước là tới."
"Được, cảm ơn."
Lại lái xe thêm một giờ nữa, từ xa Hứa Gia Vĩ nhìn thị trấn nhỏ gần như bị sa mạc bao phủ. Nói nó là một ngôi làng còn đúng hơn là một thị trấn, nó dường như bị cô lập, nằm ở rìa thành phố, lạc hậu và đổ nát.
Không thể lái xe vào thêm nữa.
Hứa Gia Vĩ dừng xe, đi về phía thị trấn nhỏ đầy cát vàng và bụi bặm. Rõ ràng là có công trình đang thi công, vô cùng ồn ào. Được bao quanh bởi những ngôi nhà gỗ mới xây, có người đã sống trong đó. Những thứ vẫn chưa được hoàn thành là các cơ sở hỗ trợ, rõ ràng là nhằm mục đích xây dựng thành một cộng đồng dân cư đầy đủ chức năng.
Càng đến gần, càng có ít hy vọng trong lòng. Ngoài tiếng công trình xây dựng, nơi đây còn đầy rẫy trẻ con chạy nhảy cười đùa, chắc hẳn mấy ngày nay chúng chưa được tắm rửa sạch sẽ, thân thể mặt mũi đều bẩn thỉu. Suy cho cùng, nước là nguồn tài nguyên khan hiếm ở sa mạc.
Những người như Chu Dần Khôn sẽ không bao giờ sống ở nơi như vậy. Điều kiện sống rất kém, lại không có chỗ để ẩn thân.
Hắn đứng đây còn có thể nhìn bao quát toàn bộ thị trấn.
Sự thất vọng dâng trào trong lòng, Hứa Gia Vĩ đứng yên một lúc, quay người rời đi trong im lặng.
Có điều, vừa quay người lại, qua khóe mắt thoáng nhìn qua, hắn lập tức dừng lại. Hứa Gia Vĩ nhìn sang, trái tim vốn chết lặng thất vọng lúc này đột nhiên run lên.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");