(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Các bước đã rõ ràng, bước tiếp theo là xác định vật liệu. Điều này có liên quan đến chi phí và tuổi thọ của ngôi nhà, Hạ Hạ đã xem xét rất kỹ.
Cuốn sách nêu rõ bụi amiăng có trong gạch amiăng cực kỳ có hại cho phổi con người, hít lâu ngày sẽ gây ung thư.
Hạ Hạ cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, Sách Lạp bên cạnh cũng cau mày.
"Hạ Hạ." Cô thăm dò gọi.
"Hả? Sao vậy?"
"Nếu khó quá thì thôi đi." Sách Lạp chỉ vào giữa lông mày của mình: "Cậu cau mày như vậy hẳn là khó khăn phải không?"
Cô ấy nói rất nghiêm túc, Hạ Hạ ngước lên, nhìn hình ảnh phản chiếu trên kính cửa sổ, trông như thể cô đã gặp phải câu hỏi khó nhất trong một kỳ thi, hơi buồn cười.
"Không sao," Cô nói: "Tớ thấy sách nói gạch amiăng không thể được sử dụng để xây nhà, tớ có chút nghĩ mà sợ."
"Hả? Sao không thể sử dụng gạch amiăng? Nhưng chúng rất đắt, và hầu hết người dân ở đây đều không đủ khả năng để chi trả."
Hạ Hạ không biết trả lời thế nào. Mọi thứ ở đây khác hẳn với bên ngoài. Cô lặng lẽ lật trang gạch amiăng, nhìn thấy những bức tranh và dòng chữ giới thiệu ở mặt sau hai mắt cô sáng lên.
"Có cách rồi!"
Sách Lạp đến gần hơn, xem Hạ Hạ đang chỉ vào đâu, cô ấy nghiêng đầu hỏi: "Ở đây chúng tớ có rất nhiều loại cây này."
"Đây là gỗ tếch, có khả năng chống ẩm, chống thấm nước và chống ăn mò, dùng làm đồ nội thất cao cấp và bàn ghế ngoài trời, là vật liệu xây dựng tốt."
Cuốn sách thậm chí còn gọi nó là cây báu vật quốc gia của Myanmar. Gỗ tếch là loài cây nhiệt đới có yêu cầu nhiệt độ cao và có nhiều ở Thái Lan, Myanmar. Chúng có mặt ở khắp mọi nơi trên sườn núi của Ngoã Bang, và không cần dùng thuốc phiện để đổi.
Hai người nhìn nhau, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên và hy vọng.
*
Hai cuốn sách đọc từ sáng đến tối, cho đến khi Sách Lạp trải chăn ra quay người lại, Hạ Hạ vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.
"Hạ Hạ, ngày mai rồi xem tiếp, cực cho cậu quá."
"Không cực, tớ cảm thấy rất thú vị, Sách Lạp, cậu cả ngày bận rộn rồi, cậu đi ngủ trước đi, đừng đợi tớ."
Sách Lạp nghĩ thầm, làm sao mà được, rõ ràng là cô đang giúp cô ấy xây nhà, sao có thể ngủ trước?
Nhưng đọc sách thì cô ấy thật sự không giúp được, vì thế trước khi nằm xuống gật đầu nói: "Vậy thì đừng đọc quá muộn, nếu đói thì phải đánh thức tớ dậy, tớ sẽ nấu món gì đó cho cậu."
Hạ Hạ mỉm cười nói: "Được, tớ biết rồi. À, nhân tiện—"
Cô quay lại: "Sách Lạp, cậu có sẵn lòng lấy ra một ít cao thuốc phiện đãi mọi người một bữa khi công việc hoàn thành không?"
"Đương nhiên là có rồi." Sách Lạp ngẩng đầu nói: "Đừng nói là một ít, tớ sẵn sàng lấy hết ra. Nói thật, nếu lấy nó đi kết hôn thì sau khi kết hôn nó sẽ không còn thuộc về tớ. Thậm chí còn phải dùng để bổ sung thu nhập cho gia đình, lúc dùng nó còn phải nghe lời chồng."
"Nhưng nếu dùng để xây nhà thì ít nhất ngôi nhà đó cũng thuộc về tớ. Nhưng Hạ Hạ, quy định của làng là phải đưa cao thuốc phiện và thức ăn cho những người thợ giúp xây nhà, không chỉ là thức ăn thông thường mà còn phải có thịt. Nên nếu chỉ chiêu đãi họ một bữa ăn thì sẽ chẳng có mấy ai sẵn lòng giúp đỡ."
"Trong tình huống mà cậu nói đến, không có nhiều người tham gia xây nhà phải không?"
"Không nhiều, nhà lớn thì có tám chín người, nhà nhỏ có năm sáu người. Tớ cũng không đủ khả năng chi trả."
Hạ Hạ gật đầu: "Vậy trường hợp này, mỗi ngày mọi người đều phải gánh chịu rất nhiều công việc nặng nhọc, nên mới yêu cầu chia cao thuốc phiện và thức ăn. Tớ đã đọc các trường hợp xây nhà trong sách, những thứ chúng ta cần là một ngôi nhà gỗ đơn giản, các bước thi công không quá phức tạp."
"Nếu chúng ta có thể tìm được nhiều người tham gia cùng một lúc thì sẽ có rất nhiều bước được thực hiện cùng một lúc nên mọi người chỉ cần chịu khó một chút là có thể hoàn thành trong một ngày. Sau khi làm xong, mọi người đều có một bữa ăn ngon, đấy cũng không được coi là đối xử tệ mà, phải không?"
Sách Lạp trầm ngâm: "Hình như... cũng không tệ, dù sao cũng không phải là mùa thu thập cao thuốc phiện nên mọi người ai cũng nhàn rỗi."
"Đúng rồi. Cao thuốc phiện mà ba mẹ cho cậu có thể đổi được rất nhiều đồ ăn, đủ cho mọi người có một bữa no. Nếu vẫn chưa đủ thì tớ sẽ—"
"Đủ rồi, chắc chắn là đủ! Tớ có thể lấy cao thuốc phiện ra." Sách Lạp nghiêm túc nói: "Hạ Hạ, cậu đã giúp đỡ tớ rất nhiều rồi, tớ không muốn tiêu tiền của cậu nữa."
Hạ Hạ hiểu ý, cười nói: "Được rồi, ngày mai tớ sẽ đi tìm tướng quân Mẫn Mạo, nhờ anh ấy giúp tập hợp một số người trong làng. Được rồi giải quyết xong rồi, đi ngủ thôi."
"Được."
Sách Lạp nằm xuống nhắm mắt lại, nghĩ đến sáng mai bản thân sẽ dậy sớm làm bữa sáng cho Hạ Hạ rồi đi hái trái cây tươi và hoa dại nhỏ.
Trong phòng rất nhanh vang lên tiếng thở sâu, cùng với âm thanh đó, Hạ Hạ lật xong trang cuối cùng của cuốn sách thứ hai. Tại thời điểm này, bản phác thảo gần như đã hoàn thành, giờ mới đến giai đoạn thực hiện.
Hạ Hạ nhìn vào các bước được liệt kê trên bản phác thảo và số lượng người ước tính cần thiết, trong đầu cô suy đi nghĩ lại, nhưng cô vẫn không chắc chắn.
Những câu hỏi liên tục xuất hiện.
Nếu không có ai muốn giúp đỡ thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu mọi người không hiểu bản phác thảo của cô? Có cái gì còn thiếu trong bản vẽ này không? Khi thực sự bắt đầu, liệu có ngoài dự tính nào phát sinh không?
Nghĩ nghĩ xong, cô cầm bản vẽ trên tay đứng dậy.
Trước khi đi ra ngoài, Hạ Hạ nhìn lại, thấy Sách Lạp đang bám chặt vào thành giường, chừa lại một khoảng trống rộng rãi cho cô. Hạ Hạ trở lại giường, nhét chăn vào, che lưng cho Sách Lạp.
Ra khỏi nhà, một cơn gió thổi qua. Mang theo một tia lạnh lẽo, khiến người ta tỉnh táo một chút.
Lúc này, phần lớn người trong làng đều đang ngủ, Hạ Hạ có thể nghe rõ tiếng bước chân của cô. Cô thu thập áo khoác của mình rồi đi về phía vị trí bị sập của nhà Sách Lạp.
Sau một ngày dài nắng đẹp, mặt đất vốn bùn lầy đã trở nên hơi khô cứng, Hạ Hạ đứng trước đống đổ nát, dùng ánh trăng mờ nhạt để so sánh bản phác thảo với hiện trạng nhà cửa, đất đai.
Tiếc là ánh sáng quá tối nên không thể nhìn rõ hình vẽ. Hạ Hạ không còn cách nào khác đành gấp nó lại, bỏ vào túi.
Ngay lúc cô cúi đầu định đặt bức vẽ xuống, phía trước cách đó không xa đột nhiên có một âm thanh vang lên, giống như tiếng tấm ván gỗ bị giẫm lên, Hạ Hạ vô thức ngẩng đầu nhìn lên.
Không thấy gì cả.
Lại có một cơn gió nữa thổi tới khiến cổ cô lạnh buốt. Hạ Hạ quay người lại, định trở về.
Nhưng vừa quay người lại, cô đột nhiên dừng bước, nhìn sang một bên. Giữa đống đổ nát, gần nhà hàng xóm bên trái, có một cọc gỗ gãy vùi trong đất. Lúc này trên cọc gỗ có một mảnh giấy đang rung rinh trong gió.
Hạ Hạ nhấc chân đi tới đó.
"Tiểu thư."
Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau, Hạ Hạ quay người lại thì thấy Mẫn Mạo cầm súng đi về phía cô.
Mẫn Mạo đi tới: "Muộn thế rồi, ngài còn đến đây làm gì?"
"Tôi muốn giúp Sách Lạp xây lại ngôi nhà nên đến đây xem cách xây dựng thế nào. Nhân tiện, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp."
"Tiểu thư, xin cứ nói."
"Tôi nhờ anh giúp tập hợp một số người đã xây nhà, ít nhất là hai mươi ba mươi người, thời gian xây dựng sẽ khoảng một hoặc hai ngày, sau mỗi ngày hoàn thành, chúng ta sẽ chiêu đãi họ một bữa ăn như một khoản thanh toán, nếu có ai sẵn lòng thì ngày mai có thể đến."
"Tôi hiểu rồi, tiểu thư yên tâm."
Thấy Mẫn Mạo đồng ý dễ dàng như vậy, Hạ Hạ không khỏi liếc nhìn khẩu súng trong tay anh ta, nói thêm: "Xin đừng ép buộc ai cả, nếu không có ai thực sự muốn đến thì tôi có thể nghĩ cách khác."
"Được." Mẫn Mạo đáp: "Tôi đưa tiểu thư về."
"À thôi không cần. Tôi muốn xem thêm một chút nữa, có người tuần tra trong làng, rất an toàn. Tôi có thể tự mình quay về. Cảm ơn."
"Được, nếu cần gì thì có thể đến gặp tôi bất cứ lúc nào."
Nhìn thấy Mẫn Mạo đã đi, Hạ Hạ quay người lại, chỉ thấy đống gỗ trống rỗng, tờ giấy bị gió thổi bay đã biến mất.
Cô sửng sốt, chẳng lẽ vừa rồi là nhìn nhầm sao?
Sau khi cẩn thận nhớ lại, cô cảm thấy không thể nào là nhìn nhầm được.
Hạ Hạ đi tới, đống gỗ trên đó có một chiếc đinh, nhưng lại không có tờ giấy nhắn nào. Cô gái nhìn quanh, tự hỏi liệu có phải bị gió thổi bay đi rồi không. Nhìn nhìn, cô quỳ xuống, phát hiện ra điều gì đó.
Bên cạnh đống gỗ có một dấu chân.
Cô theo dấu chân nhìn về phía trước, có một dấu chân khác trên tấm gỗ, còn dính bùn. Nhưng rồi dấu chân biến mất, chỉ còn thấy con đường hẹp phía sau nhà hàng xóm.
*
Sáng hôm sau.
Hạ Hạ đang ngủ ngon lành thì mơ hồ nghe thấy có người nhẹ nhàng gọi tên mình: "Hạ Hạ, Hạ Hạ?"
Cô mở mắt ra thì thấy là Sách Lạp: "Sách Lạp, mấy giờ rồi?"
"Sắp bảy giờ rồi. Nhưng... Hạ Hạ, em có muốn ra ngoài xem không?"
"Hửm?" Giọng nói Hạ Hạ tỉnh táo, ngồi dậy nhìn ra cửa: "Chuyện gì vậy?"
Hạ Hạ mặc áo khoác đi ra ngoài, Sách Lạp mở cửa cho cô, lúc sắp bước ra khỏ cửa, hai chân Hạ Hạ cứng đờ.
Bên ngoài có rất nhiều người tới. Tất cả đều trông quen quen, họ đều là nông dân trồng thuốc phiện ở làng Gorgon. Họ cầm cuốc, xẻng và cả xe đẩy, cũng có thêm một số thứ không biết tên là gì, đứng gần đến nỗi như chen chúc nhau.
"Đây là..."
Mẫn Mạo bước tới: "Tiểu thư, dân làng nghe tin ngài muốn xây nhà, họ đều tình nguyện giúp đỡ mà không có thù lao gì."
"Tại sao? Vậy chẳng phải công sức của mọi người là uổng phí hay sao."
"Sao có thể gọi tôi là làm việc uống phí?" Người đàn ông đứng gần nhất cầm một chiếc búa trên tay: "Tiểu thư đã phát rau và thịt miễn phí cho cả làng chúng tôi, thậm chí còn làm bánh rán cho bọn trẻ nghịch ngợm này, mà chúng tôi thậm chí còn chưa cảm ơn tiểu thư!"
Lời này vừa nói ra, những người khác đều gật đầu:"Chúng tôi nhiều người cùng làm, đừng nói là một căn nhà, có xây mười tám căn cũng được nữa!"
Hạ Hạ hưa bao giờ nghĩ hai việc mình tùy tiện làm lại sẽ được đền đáp.
Sự nhiệt tình giản dị và chân thành của những người trồng thuốc phiện giống như một dòng nước ấm trong lòng, cô nói: "Vậy mọi người thật vất vả rồi!"
Những người trồng thuốc phiện mỉm cười xua tay, hỏi Hạ Hạ cần phải làm gì. Hạ Hạ vội vàng lấy bản vẽ tối qua ra, đưa mọi người đến địa điểm nhà Sách Lạp.
"Đầu tiên chúng ta cần dọn dẹp mọi thứ ở đây, sau đó đặt nền móng, toàn bộ ngôi sẽ làm bằng gỗ tếch, ngay dưới chân núi thôi, nhưng mà cây cối cần phải được chặt và vận chuyển lên làm thành dầm. Hai bên có thể được thực hiện cùng một lúc. Sau đó -"
Lúc này một giọng nói vang lên từ bên cạnh: "Tiểu thư, bức vẽ này là do cô tự vẽ à?"
Hạ Hạ quay đầu lại, nhìn thấy một cụ già. Thấy ông ấy chăm chú nhìn bức vẽ trong tay cô, Hạ Hạ có chút xấu hổ: "Vâng, đúng ạ. Cháu đã vẽ nó theo sách.
"Ồ, thế là đủ rồi. Các bước cơ bản đều đúng. Đã biết xây nhà khi còn trẻ như vậy, chúng tôi phải làm việc với thế hệ đi trước nhiều năm mới có thể tìm ra cách."
Hai mắt Hạ Hạ sáng lên: "Ông cụ, ông biết cách xây nhà phải không?"
Ông cụ mỉm cười chỉ vào một phần nào đó của bức vẽ: "Ở đây và ở đây, chúng ta cần sắp xếp nó riêng biệt, kích thước của hai bên phải giống nhau, nhưng nếu vẽ một bên rộng và một bên hẹp thì rất dễ phạm sai lầm."
Trong lúc người nói chuyện thì mọi người bắt đầu làm việc, nhà cửa trong làng đều là nhà tự xây, hầu hết mọi người trồng thuốc phiện đều biết các bước cơ bản.
Dọn dẹp các mảnh vỡ và lấy số đo, tất cả công việc, bao gồm cả chặt cây và xây dựng dầm đều được làm cùng lúc.
Trong khi mọi người bận rộn tự mình làm phần việc của mình, Hạ Hạ đã sửa đổi các chi tiết trong bản vẽ dưới sự trợ giúp của ông cụ, khiến các bước xây nhà trở nên rõ ràng và dễ kiểm soát hơn.
Cả làng làm việc từ sáng sớm đến khoảng mười giờ tối mới hoàn thành căn chòi theo bản vẽ.
Thậm chí kết quả cuối cùng còn vượt quá mong đợi ban đầu của Hạ Hạ.
Ngoài một căn phòng có thể dùng để ngủ, mái hiên bên ngoài được mở rộng để che mưa nắng trước cửa ngôi nhà gỗ. Ngay cả khi trời mưa, Sách Lạp vẫn có thể nấu ăn bên ngoài. Ngoài ra trong nhà còn có một chiếc giường nhỏ và một chiếc tủ làm bằng gỗ tếch, đứng bên trong có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của gỗ tếch.
Tiếp theo chỉ cần dọn dẹp một chút và thêm một số vật dụng cần thiết hàng ngày là có thể vào ở.
10 giờ 30 tối, làng Gorgon không còn yên tĩnh như thường lệ.
Một chiếc bàn dài được bày ở khoảng đất trống trong làng, bày đầy thịt, rau và trái cây.
Sách Lạp muốn dành hết cao thuốc phiện để cảm ơn mọi người. Cô ấy đi theo những người phụ nữ trong làng biết nấu ăn, làm việc cả buổi chiều, nấu một bàn dài đầy món ăn.
Khi đang thưởng thức bữa ăn, một số người chỉ đứng trên ghế hát, bọn trẻ cầm dao gỗ, súng và lục lạc làm từ những mảnh gốc tếch trên tay hào hứng rượt đuổi nhau quanh chiếc bàn dài cùng người lớn.
Hàn Kim Văn đang chuẩn bị đi ngủ, nghe thấy bên ngoài có tiếng động, liền ra ngoài xem náo nhiệt. Nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt với ánh đèn rực rỡ, Hạ Hạ ngồi ở ghế chính trong đám người, ông ấy không khỏi nhướng mày.
"Tiểu Hạ Hạ này nhìn qua mảnh khảnh yếu đuối như vậy, nhưng khi làm việc lại hành động như một bà chủ nhỏ."
1
Chẳng lẽ Khôn còn dạy những cái này sao?
Hàn Kim Văn tò mò lấy điện thoại di động ra bấm số.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");