Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 150




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thứ sáu Hạ Hạ đi học về, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy hai người đang ngồi trong phòng khách, cô sửng sốt trong giây lát.

Sao anh về sớm thế?

Trong phòng khách, Chu Dần Khôn quay lưng về phía bên này, A Diệu đang ngồi trên ghế sô pha bên trái. Cánh cửa vừa mở ra A Diệu đã nhìn sang, Hạ Hạ nhìn anh ta rồi lại nhìn bóng lưng người đàn ông.

"Quay lại rồi sao." Cô thì thầm.

"Hạ Hạ về rồi à." Linda từ trong bếp đi ra: "Chiều nay có tiết thể dục, chắc là đói rồi đúng không, chúng ta có thể ăn cơm sớm."

"Vâng." Hạ Hạ mỉm cười với bà ấy rồi đi lên lầu, cất cặp sách rửa tay rồi mới xuống.

Bữa tối hôm nay phong phú hơn mọi khi vì có thêm hai người. Cô bước tới, kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn phía đối diện, bắt gặp đôi mắt đen láy đó, cô lập tức quay mặt đi, cúi đầu nhìn bát đĩa của mình.

Linda như thường lệ xong nấu bữa tối liền đi, trước khi Linda đi, Chu Dần Khôn còn nhìn qua một lần. Linda về sớm như vậy, Chu Hạ Hạ cũng không giữ bà ấy lại, cái này hoàn toàn không giống phong cách thường ngày của cô. Cho nên... hôm đó cô chỉ ở nhà một mình, cũng tự vào bếp rửa bát.

Anh quay đầu lại nhìn cô chằm chằm. Hình như cô có trí nhớ rất lâu, cô sợ sẽ có thêm một người trở thành sự uy hiếp của cô.

Ngay cả khi cúi đầu, Hạ Hạ vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đang nhìn thẳng vào mình, cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Chu Dần Khôn cuối cùng cũng nhấc đũa lên, Hạ Hạ đối diện anh và A Diệu bên cạnh cũng nhấc đũa lên.

Nhà ăn yên tĩnh vô cùng, thậm chí còn yên tĩnh hơn cả lúc cô ăn một mình. Có lẽ cô đã quen ở một mình, nhưng bây giờ lại có thêm hai người nữa khiến cô cảm thấy có chút khó xử.

Mấu chốt là Linda đã rời đi, còn A Diệu thì cũng chỉ tạm thời ở đây chứ không ở lại, nếu buổi tối anh ta rời đi, vậy thì những gì còn lại chỉ là...

Nghĩ đến đây, bàn tay cầm đũa của Hạ Hạ siết chặt, món ăn bình thường cô cảm thấy rất ngon giờ đã chẳng còn vị gì nữa.

Lượng thức ăn cô ăn hôm nay ít hơn rất nhiều so với trước kia. Chu Dần Khôn nhìn cô cau mày, anh đang định nói tìm một chuyên gia dinh dưỡng khác thì điện thoại di động của A Diệu bên cạnh vang lên.

"Anh Khôn, bên kia có phản hồi. Bữa tối tối nay sẽ có sự tham gia của Bộ trưởng Bộ Y tế và tân Ủy viên cảnh sát, nhưng với tư cách riêng nên họ không có tên trong danh sách khách mời đặc biệt."  

"Mấy giờ."

"Tám giờ."

Cuộc trò chuyện đơn giản đã tiết lộ một thông tin vô cùng quan trọng - Chu Dần Khôn tối nay sẽ ra ngoài.

Hạ Hạ thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức thả lỏng tinh thần, ngay cả vị giác cũng trở nên nhạy bén hơn. Tuy là một bữa ăn bổ dưỡng nhưng cũng được chế biến theo khẩu vị của cô, trừ mấy món trước mặt Chu Dần Khôn, cô ăn hết mấy món còn lại, cũng ăn hết một bát cơm.

Anh biết cô ăn chậm, chỉ là không ngờ nửa bữa ăn sau lại tiến triển nhanh như vậy. Nửa bữa đầu ăn giống như gà mổ cơm, nửa bữa sau thì y hệt con heo con ăn cơm. Người đàn ông bình tĩnh nhìn cô, sắc mặt so với hai ngày trước đã khá hơn rất nhiều, xem ra chuyên gia dinh dưỡng cũng khá có năng lực.

Ăn tối xong, Hạ Hạ trở về phòng, hôm nay là thứ sáu, cô cũng không vội làm bài tập, chỉ ngồi trên ghế sofa trong phòng đọc sách thư giãn.

Bảy giờ, bên ngoài vang lên tiếng ô tô, cô gấp sách đứng dậy, đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài, chiếc xe chạy ra ngoài là một chiếc Maybach đen tuyền mà cô đã lâu không gặp.

Nhìn thấy anh rời đi, Hạ Hạ cảm thấy hoàn toàn yên tâm.

Cô đã đọc gần hết cuốn sách, ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ trong một thời gian dài cũng cảm thấy có chút mệt. Cô đặt cuốn sách lên giường, vào phòng tắm xả nước, định tắm rửa cho thoải mái. Mở gói thuốc bắc mà Linda chuẩn bị, cô cho nó vào trong nước tắm, nghe nói có thể trị bệnh lạnh tay chân và đau bụng kinh, một tuần có thể tắm hai lần, hôm nay là lần thứ hai trong tuần. Lần đầu ngâm mình, cô thấy người đổ mồ hôi rõ rệt, ngâm mình xong lên giường ngủ một giấc, sáng hôm sau khi thức dậy sẽ cảm nhận được cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng sảng khoái.

Hôm nay cũng vậy, sau khi tắm xong, cô đứng trước gương bôi thuốc lên người. Vết cắt ở lòng bàn tay trái không sâu, bây giờ cũng đã đóng vảy, các vết khâu ở lòng bàn tay phải cũng đã được cắt chỉ, có vẻ như nó đang từ từ lành lại. Trên cơ thể những dấu hôn và vết véo mờ nhạt đến mức gần như không nhìn thấy được nữa, duy nhất còn thấy rõ là vết bầm tím ở bụng dưới và đùi trong – giờ nó vẫn còn tím một mảng.

Ngoài ra... khi đi vệ sinh hay đi lại vẫn cảm giác được vùng kín hơi đau nhức, ngay cả lúc nãy khi vừa ra khỏi bồn tắm cô cũng cảm thấy khó chịu.

Cô mở ngăn kéo lấy chiếc gương nhỏ ra, tự mình bôi thuốc vào đó.

Khi cô cầm lại cuốn sách thì đã gần chín giờ, ánh sáng từ đầu giường nhẹ nhàng chiếu lên cuốn sách và khuôn mặt cô gái, vô tình cuốn sách rơi xuống một bên, khuôn mặt cô gái vùi vào chiếc gối mềm mại ngủ thiếp đi.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, ánh đèn xe bên ngoài lóe lên, người đang ngủ trên giường cũng không hay biết.

Lúc Chu Dần Khôn về còn chưa đến mười hai giờ, bữa tiệc rất nhàm chán, nếu không đi gặp hai người nhất định phải gặp thì anh cũng sẽ không lãng phí thời gian như vậy.

Lúc anh đi lên lầu đã nồng nặc mùi rượu, trên lầu thì không mở đèn, nhưng khi đi ngang qua phòng Hạ Hạ, từ khe cửa truyền đến một tia sáng nhàn nhạt.

Chưa ngủ?

Người đàn ông dừng lại. Cô đã sống ở đây rất lâu nhưng anh chưa bao giờ vào thăm cô. Phòng của bé gái thì có gì thú vị?

A Diệu thì đã vào rồi. Anh ta nói phòng của cô có ít đồ đạc, lại rất ngăn nắp, không tìm thấy thứ gì hữu ích cả. Nghĩ đến đây, tay anh vô thức nắm lấy tay nắm cửa.

Nó có thể gọn gàng đến mức nào? Vừa định ấn xuống thì đột nhiên anh cau mày.

Tuy rằng ánh sáng cực kỳ yếu ớt, nhưng ba đường trên khe cửa rất rõ ràng, ý nghĩa của chúng cũng y như vậy. Cửa không những bị khóa từ bên trong mà còn bị khóa đến hai lần.

Không biết là đang đề phòng ai. Người đàn ông cười lạnh, rất tốt.

*

Hạ Hạ ngủ rất thoải mái, thức dậy cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Hôm nay là thứ bảy, Linda nói cô có thể uống trà sữa và ăn món dim sum kiểu Hồng Kông mà cô yêu thích. Ngôi nhà trở lại trạng thái chỉ có hai người, tâm trạng Hạ Hạ rất tốt, cô hỏi trưa với tối ăn gì, nấu có khó không, cô nói cô cũng muốn học nấu ăn.

Không khí thoải mái dễ chịu kéo dài cho đến hết bữa sáng, Hạ Hạ đang uống ngụm trà sữa cuối cùng thì nhìn thấy có người từ trên lầu đi xuống.

Chu Dần Khôn kết thúc thời gian tập đấm bốc ở phòng tập thể dục dưới lòng đất, anh trở về phòng tắm rửa, sấy tóc, lúc tóc khô được một nửa thì tùy ý mặc áo choàng tắm màu đen đi xuống.

Ánh mắt vô tình chạm nhau, Hạ Hạ chưa kịp thu lại sự kinh ngạc trong mắt đã bị Chu Dần Khôn nhìn thấy trọn vẹn.

Cô không muốn anh ở nhà.

Người đàn ông trên mặt không có biểu cảm gì, bước tới như chưa hề nhìn thấy cô. Linda bưng bữa sáng lên, Chu Dần Khôn vừa ngồi xuống, cô gái đối diện đã đứng dậy nói: "Dì Linda, em ăn xong rồi, em về phòng học trước."

"Được."

Hình ảnh cô quay người lại giống như đang chạy trốn.

Chu Dần Khôn uống cà phê, đưa mắt nhìn theo cho đến khi bóng người kia biến mất trên tầng hai. Chẳng trách những người nuôi thú cưng phải mua một cái lồng lớn, đặt đồ chơi vào bên trong, nhìn con vật nhỏ của họ lo lắng nhảy lên nhảy xuống trong đó.

Không lâu sau bữa sáng, A Diệu đi đến.

"Anh Khôn, sau cuộc trò chuyện tối qua của chúng ta, cục cảnh sát vẫn chưa có phản hồi nào, nhưng Lai muốn hẹn gặp anh lần thứ hai."

Lai Tư là Bộ trưởng Bộ Y tế Thái Lan và hắn cũng là ứng cử viên được quan tâm nhất cho chức phó thủ tướng hiện nay, hơn nữa, ông ta còn là người ủng hộ việc hợp pháp hóa cần sa, mặc dù đề xuất này đã bị từ chối hai lần nhưng Lai Tư vẫn không có ý định từ bỏ.

"Có vẻ như hắn rất quan tâm." Chu Dần Khôn ngồi trên ghế sofa hút thuốc: "Vậy chúng ta sẽ bắt đầu thành lập một đội y tế, sau đó cho Lai nghỉ ngơi. Chỉ cần đội y tế bật đèn xanh, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết vấn đề đề xuất cần sa."

Chỉ cần việc này thành công, không chỉ cần sa mà nhiều thứ khác cũng sẽ trở thành hợp pháp. Lúc đó mới là sự độc quyền thực sự.

"Đã hiểu. Anh Khôn, gần đây anh không đi gặp hắn à?"

"Ừ. Không có đề xuất khả thi gặp hắn cũng chẳng có ích gì, càng gây nhiều rắc rối hơn thôi. Đợi khi nào vấn đề Ngõa Bang được giải quyết đã."

"Vâng." A Diệu báo cáo tình hình Myanmar: "Ngõa Bang sắp tổ chức duyệt binh, thời điểm này họ sẽ không có thời gian phá hủy cánh đồng thuốc phiện của chúng ta, như vậy cũng coi như là cho chúng ta một chút thời gian. Chính phủ quân sự Myanmar không có động tĩnh gì, nhưng ở Kokang này, Bạch gia và Lâm gia bề ngoài có vẻ vẫn bình lặng, nhưng thực tế đã có hai vụ ám sát, một lần là nhà họ Bạch và một lần là nhà họ Lâm, mới đêm qua và sáng sớm hôm nay."

Chu Dần Khôn nhướng mày: "Ai ra tay trước?"

A Diệu nói: "Nhà họ Lâm."

Nghe vậy, người đàn ông cười lớn: "Lâm Hiền Hạc thật sự không thể ngồi yên được nữa rồi, nhưng loại cãi vã nhỏ nhặt này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nói với Ngô Nỗ, kêu ông ta để mắt tới đứa con trai cưng của Lâm Hiền Hạc."

"Vâng."

Tận dụng thời gian, A Diệu báo cáo xong mọi việc, Chu Dần Khôn đưa ra mệnh lệnh mới, trước khi kịp nhận ra thì đã đến giờ ăn trưa.

"Anh Khôn, khi nào thì chúng ta về Myanmar?"

Thực ra A Diệu cũng không hiểu tại sao lần này anh lại đột nhiên quay lại Thái Lan, nếu chỉ là để gặp Lai trong bữa tiệc tối thì giờ cũng nên quay lại rồi, nhưng mà tại sao bây giờ vẫn còn ở lại đây.

Chu Dần Khôn chưa kịp nói thì đã nghe thấy phía sau có chuyển động, quay đầu nhìn lại đã thấy Linda đang bưng đĩa cơm đi lên lầu.

"Sao vậy?"

"Tôi vừa đi kêu Hạ Hạ xuống ăn nhưng cô ấy nói bài tập rất nhiều, sợ làm không xong cho nên muốn ăn trưa trong phòng, tôi mang lên cho cô ấy."

Chu Dần Khôn cười khẩy, anh dập điếu thuốc: "Cô nói với con bé, cho dù có bao nhiêu bài tập về nhà đi chăng nữa thì cũng phải dành ra được chút thời gian ăn uống này. Không ai chịu đựng được cái thói xấu của con bé đâu, thành thật xuống ăn cơm đi."

"Vâng thưa ngài."

Kế hoạch ăn trong phòng để tránh đụng mặt Chu Dần Khôn thất bại.

Cô không còn cách nào khác đành phải đi xuống, ngồi vào bàn ăn ăn uống đàng hoàng. Cũng may Chu Dần Khôn còn đang ở phòng khách nói chuyện, Hạ Hạ ăn mấy miếng liền nói đã no.

Vừa định đi lên lầu, tiếng nói trong phòng khách đột nhiên im bặt, Chu Dần Khôn nghiêng đầu nói: "Qua đây xem TV một lát."

Anh cũng không thể nói chuyện như vậy với Linda chứ đừng nói là A Diệu, Hạ Hạ cột sống có chút cứng ngắc, tay vẫn chống lên lan can cầu thang: "Bài tập về nhà còn chưa làm xong..."

Người trong phòng khách không nói gì.

Hạ Hạ không biết anh có đồng ý hay không, chân cô như bị nhét đầy chì, không nhấc nổi lên cũng không dám đi lên lầu. Cô không khỏi nhìn A Diệu, nhưng A Diệu không đưa ra bất kỳ gợi ý nào.

Cô không còn cách nào đành phải bước tới, ban đầu còn đang tính ngồi trên ghế sofa bên phải Chu Dần Khôn.

"Qua đây ngồi." Anh nhìn cô.

Hạ Hạ rũ mắt ngồi xuống trên ghế sofa nơi anh đang ngồi, ngồi ở mép cách xa khoảng ba người. Chu Dần Khôn bật TV lên, ném điều khiển từ xa vào tay cô, để cô tự mình chọn kênh.

Hạ Hạ căn bản không muốn xem TV.

Cô ngồi thẳng, lưng cứng nhắc, cầm điều khiển từ xa chuyển từ kênh này sang kênh khác. Chu Dần Khôn thấy cô thậm chí còn chuyển qua luôn cả bộ phim truyền hình mà thần tượng bán mông của cô đóng vai chính, anh không khỏi nhìn cô một cái. Không biết đang nghĩ gì trong đầu, cũng không biết chỉ ngồi ở đó xem TV thì cô lo lắng cái gì.

Lúc căng thẳng rất dễ quên chuyện, chẳng trách anh về lâu như vậy mà cô vẫn chưa lên tiếng.

Hạ Hạ tượng trưng chuyển kênh, cuối cùng đặt điều khiển lại trên bàn: "Chẳng có gì thú vị để xem cả, tôi không xem nữa."

"Cháu có gì muốn nói với tôi không?" Anh kiên nhẫn hết nổi, hỏi thẳng vào vấn đề đi.

Cô gái bối rối nhìn sang.

Người đàn ông nhìn bàn cà phê. Cô cũng nhìn theo hướng nhìn của anh, nhìn thấy tờ rơi về những ngày khai giảng kèm theo những bài giảng nổi tiếng mà cô đã dán trên đó.

Bây giờ A Diệu mới phản ứng lại.

Hạ Hạ không ngờ Chu Dần Khôn sau khi xem tờ rơi lại chủ động hỏi. Có lẽ nào A Diêu đã nói với anh? Hay là... cô không thể nghĩ ra lý do nào khác nữa.

Nếu anh không có ý muốn xử lý chuyện này thì có lẽ anh cũng sẽ không chủ động nhắc tới. Nghĩ đến đây, dường như lại có thêm tia hy vọng cho những điều ban đầu đã hoàn toàn rơi vào vô vọng.

Cô lại nhìn A Diệu, lần này anh ta lại bình tĩnh gật đầu. Anh ta cuối cùng cũng hiểu được lý do tại sao, có lẽ anh Khôn là vì chuyện này mà quay lại.

Sau đó Hạ Hạ mở miệng nói: "Đây là sự kiện của trường chúng ta. Tôi muốn hỏi chú..."

Chu Dần Khôn chờ đợi câu tiếp theo.

"Tôi muốn hỏi liệu thứ tư tuần sau tôi có thể đưa bà ngoại ra khỏi viện dưỡng lão để tham dự được không. Bà bị hạn chế khả năng di chuyển và có thể sẽ phải cần người của viện dưỡng lão chăm sóc, cho nên là... cần có sự cho phép của chú."

Lời vừa dứt, phòng khách rơi vào sự im lặng đến rợn người.

Nghe xong A Diệu gãi đầu ho nhẹ. Câu trả lời này thực sự nằm ngoài dự đoán.

"Cho nên ngay từ đầu cháu đã muốn bà ngoại tham gia phải không?"

Hạ Hạ gật đầu: "Bà ngoại là người giám hộ của tôi, với tư cách là cha mẹ, vậy tham gia cũng không có gì sai mà đúng không."

Rất tốt. Chu Dần Khôn mỉm cười, tối hôm qua khóa cửa đề phòng anh, trưa hôm nay đòi ăn trưa trong phòng để tránh mặt anh, bây giờ cô lại nói với anh, bà ngoại chính là cha mẹ cô.

Đúng, anh đã ngủ với cô rồi vậy thì tính là cha mẹ thế quái nào được.

"Được." Chu Dần Khôn vui vẻ đồng ý, anh thậm chí còn tự mình gọi điện thoại thông báo cho viện dưỡng lão.

"Vậy thì cảm ơn." nghĩ đến bà ngoại có thể đến thăm trường học của mình, Hạ Hạ trong lòng vui mừng vô cùng, cô đứng dậy nói: "Tôi về phòng trước."

Cô vừa quay người lại, người đàn ông đã ngừng cười.

Hạ Hạ vừa bước lên bậc thang liền nghe thấy Chu Dần Khôn gọi mình: "Chu Hạ Hạ."

Cô dừng lại, nhìn sang, nhìn thấy dáng người của anh.

"Tối nay tôi sẽ qua phòng cháu, không cho phép khóa cửa."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.