(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bây giờ là sáu giờ chiều, đã hai giờ trôi qua kể từ thời gian hẹn.
Trong tiệm váy cưới tư nhân duy nhất ở Yangon, ai cũng không dám tức giận. Bạch Lệ Quân gọi điện đến đều không có ai trả lời, thậm chí còn tắt luôn điện thoại, Bạch Lệ Quân vẻ mặt ủ rũ ngồi trước hàng váy cưới, một lúc lâu sau, điện thoại trong tay cô ta cuối cùng cũng vang lên.
Cô ta nhấc máy chỉ nghe một câu liền cúp điện thoại, đứng dậy bước ra ngoài.
Cùng lúc đó, ở phía đông phố cổ Kokang, có người đang chào đón khách quý với nụ cười trên môi.
"A Khôn, vừa nghe tin cậu trở lại, tôi liền gọi điện cho cậu. Lịch trình bận rộn cuối cùng cũng xong rồi sao?" Người nói chuyện là Lâm Hiền Hạc, quê quán Quảng Đông, Trung Quốc, khi còn trẻ hắn ta định cư ở Kokang cùng với tổ tiên, có một trai một gái.
Lâm gia là một trong bốn gia tộc lớn ở Kokang, so với Bạch gia, cả gia tộc Lâm gia đều nắm giữ các chức vụ quân sự cấp cao trong Lực lượng đồng minh Kokang, gia tộc Lâm có một lữ đoàn dân quân do chính bọn họ thành lập, mặc dù sức mạnh quân sự không thể so sánh với Bạch gia, nhưng Lâm gia có nhiều chi nhánh, hoạt động kinh doanh trải rộng khắp Đông Nam Á, có nguồn tài chính vượt xa gia tộc Bạch.
Chu Dần Khôn đến mang theo quà, rượu vang đỏ và hoa hồng. Không cần phải nói, rượu vang đỏ là dành cho Lâm Hiền Hạc, còn bó hoa hồng tặng cho Lâm Hoài Du, con gái của Lâm Hiền Hạc.
Lâm Hoài Du là viên ngọc trong lòng bàn tay Lâm Hiền Hạc, cô ta được đưa ra nước ngoài du học từ khi còn nhỏ, chưa bao giờ gặp Chu Dần Khôn. Lần này cô ta về chỉ ở lại vài ngày vì sinh nhật em trai.
Sống ở nước ngoài lâu, Lâm Hoài Du cũng không phải chưa từng nhận được hoa hồng, nhưng người tặng lần này thực ra có chút khác biệt. Chu Dần Khôn còn trẻ như vậy nhưng lại là người quen cũ của cha. Hơn nữa, một người đàn ông có ngoại hình như vậy thực chất lại là một kẻ buôn thuốc phiện. Nhưng rõ ràng là anh không hề chạm vào thứ đó, cho nên anh khác hoàn toàn với những gã nghiện thuốc gầy gò, thiếu sức sống trong ấn tượng của cô ta.
Anh cao, dáng người thẳng tắp, giản dị và bí ẩn.
Thấy Lâm Hoài Du nhìn mình chằm chằm, Chu Dần Khôn nhướng mày: "Sao vậy, cô không thích hoa hồng à?"
Anh nói rất nhanh, lại hỏi thẳng vào vấn đề, Lâm Hoài Du có chút sửng sốt: "Ồ không, tôi rất thích, cảm ơn anh."
"Đây là con gái lớn Hoài Du của tôi, là lần đầu tiên hai người gặp nhau." Lâm Hiền Hạc nói: "Hoài Minh cậu đã từng gặp nó rồi, tôi cũng không biết hai ngày nay nó phát điên ở đâu mà không về nhà. A Khôn, chúng ta vào nói chuyện chính đi. "
Bước vào phòng khách, hai người chỉ nói đến chuyện kinh doanh, Lâm Hoài Du nói: "Ba, con về phòng trước nhé."
"Ừ, đi đi." Lâm Hiền Hạc lấy ra một hộp hồng trà: "Khôn, tối nay đừng đi, ở chỗ tôi ăn cơm."
Chu Dần Khôn không khách khí: "Được."
Anh đồng ý dễ dàng đến nỗi khiến cho cho Lâm Hiền Hạc đang cúi đầu pha trà phải ngẩng đầu lên, sau đó ông ta mỉm cười nói: "Trước đây tôi mời cậu mấy lần, cậu đều không tới, hôm nay sao vậy."
"Còn sao nữa, tôi bị nhà họ Bạch ngáng chân, chú Lâm không biết chuyện này à?"
"Sao lại không biết được chứ." Lâm Hiền Hạc vừa rửa trà vừa nói: "Nhưng làm sao tôi nghe nói họ muốn gả con gái cho cậu mà?"
Chu Dần Khôn từ chối nhận: "Nếu không kết hôn, Bạch gia sẽ không giúp tôi."
"Ồ. Là vấn đề Ngõa Bang phải không?" Lá trà rửa sạch cho vào ấm, Lâm Hiền Hạc chạm vào chiếc nhẫn ngọc trên tay: "Chính sách cấm trồng chọt toàn diện của Ngoã Bang lần này đúng là nghiêm trọng, người đàn ông họ Bào là người trong lực lượng vũ trang và là Tổng tư lệnh đã trải qua hàng ngàn trận chiến, ám sát hắn nhiều lần như vậy cũng chẳng là gì cả. Đối đầu trực diện với hắn thật sự không phải là ý kiến hay đâu."
"Hơn nữa, Bạch Minh Đàn nói hắn sẽ giúp cậu, nhưng cũng chỉ giúp được khi hắn còn tại chức, cũng không biết hắn còn có thể nắm quyền bao nhiêu năm nữa. Con cái của hắn đều có năng lực trung bình, không có khả năng tiếp quản được công việc của hắn."
Sau ba phút đun sôi, hương trà đậm đà được rót vào tách trà, một chiếc cốc được đặt trước mặt Chu Dần Khôn.
"Nếu chỉ biết trông cậy vào nhà họ Bạch, vậy tại sao cậu không hợp tác với tôi. Ít nhất thì con trai nhà họ Lâm chúng tôi, anh họ của Hoài Du và Hoài Minh, sau khi cưới con gái tôi, chúng ta có thể coi như là người thân có thể nói chuyện với nhau."
*Đoạn này mình không rõ là có phải anh họ không, tại raw ghi là anh họ nên tạm thời mình để vậy, với đoạn cưới con gái tôi, không rõ là "tôi" hay "họ", nên nếu một vài chương nữa có gì thay đổi thì mình sẽ sửa.
Chu Dần Khôn không đồng ý, anh nhấp một ngụm trà nói: "Cảm ơn lòng tốt của chú Lâm, nhưng tôi đã hứa với nhà họ Bạch rồi."
Nghe vậy, Lâm Hiền Hạc mỉm cười nói: "Khôn, tôi biết cậu hiểu mà. Hay là thế này, nhà họ Bạch muốn lợi nhuận bao nhiêu phần trăm, tôi kém họ 10%, thế nào?"
Vừa nói lời này ra, Chu Dần Khôn đã bật cười: "Không thành vấn đề."
Trong bữa tối, Lâm Hoài Du tự mình nấu đồ ăn, Lâm Hiền Hạc lắc đầu: "Về nhà mấy ngày rồi cũng chưa nấu cho tôi bữa cơm nào cả, có khách đến lại tự mình xuống bếp nấu cơm. Chậc chậc, đấy là nuôi con gái đấy."
"Ba, người đừng nói nữa." Lâm Hoài Du nói: "Lần đầu gặp mặt, anh Khôn đã tặng quà cho con, con cũng nên đền đáp bằng một bữa cơm mà đúng không?"
"Đúng, đúng, ba không nên trách con." Rượu uống trong bữa tối là rượu Chu Dần Khôn đem đến, Lâm Hiền Hạc nâng ly lên chúc mừng: "Vậy thì cảm ơn tay nghề của Hoài Du, Khôn, chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ."
Ba ly rượu chạm vào nhau phát ra âm thanh giòn tan.
*
Chín giờ tối, có tiếng rầm rầm vang lên, chiếc ly vỡ tan tành trên mặt đất.
Các mảnh vỡ bay tứ tung, hai cha con Bạch Minh Đàn và Bạch Mậu Ân ngồi trên ghế sofa đều cau mày.
"Được rồi, Lệ Quân, Chu Dần Khôn trở về Kokang đến thăm Lâm gia thì có gì kỳ lạ? Mù quáng mất bình tĩnh như vậy làm gì."
"Ba, con mù quáng? Sớm không đi muộn không đi, lại chọn hôm nay để đi! Tối qua hắn đã đồng ý cùng con đi xem váy cưới, kết quả rồi sao, để mặc con chờ chực ở đó, còn hắn thì chạy đến nhà họ Lâm tặng Lâm Hoài Du một bó hoa hồng rất lớn! Lâm Hiền Hạc và con gái của ông ta là cái thá gì mà giật đồ của con!"
"Còn thằng con trai Lâm Hoài Minh nữa, người thì béo tai thì to, vừa cờ bạc vừa đĩ điếm, còn tệ hơn anh trai con rất nhiều! Những năm gần đây do nhà chúng ta không làm khó Lâm gia nên họ mới phát triển càng ngày càng lớn mạnh như vậy. Nếu chúng ta thật sự muốn gây hấn, bọn chúng có thể mở được cái sòng bạc to như vậy không? Tốt thôi, bọn chúng giờ đang tát thẳng vào mặt gia đình chúng ta!"
Bạch Lệ Quân càng nói càng tức: "Con sẽ tìm người đêm nay giết Lâm Hoài Du, con muốn xem xem còn ai dám chống lại nhà chúng ta."
"Vớ vẩn!" Bạch Minh Đàn cau mày: "Đầu óc nóng lên gây hậu quả, con không quan tâm à?"
"Lâm Hoài Du theo lệnh của con mà bị giết, khác nào con đang khiêu khích Lâm gia? Mới mấy năm hòa bình, chỉ vì chuyện này mà làm mất thể diện nhà chúng ta, con chỉ là đang ghen tị với bó hoa hồng Chu Dần Khôn tặng Lâm Hoài Du mà thôi! Hai người biết nhau từ nhỏ, đây là lần đầu con biết hắn có nhiều phụ nữ sao? Con không thể giữ bình tĩnh trước một vấn đề tầm thường như vậy, con có biết càng quan tâm thì đàn ông càng có xu hướng quay đầu bỏ chạy không?"
"Con biết, nhưng đó là trước đây, không phải sau này." Bạch Lệ Quân nói: "Ai dám cướp đàn ông của con đều sẽ phải chết."
Bạch Minh Đàn tặc lưỡi, chỉ vào Bạch Lệ Quân, quay sang nói với con trai: "Nhìn nó xem, nhìn em gái của con xem, không có đầu óc!"
Bạch Minh Đàn ghét việc rèn sắt không thành thép, nhưng Bạch Mậu Ân vẫn nhìn Bạch Lệ Quân như khi còn nhỏ: "Lệ Quân, ba nói đúng đấy. Nếu em không quan tâm đến hắn, ngay cả một người đàn ông bình thường cũng sẽ khó chịu chứ đừng nói chi là một người như Chu Dần Khôn. Nếu em chỉ có đối đầu với hắn thì sẽ chỉ làm hắn tức giận hơn thôi. Nếu hắn phát điên thì ai sẽ là người chịu thiệt?"
"Thế em phải không quan tâm đến hắn, giả vờ như không biết?" Bạch Lệ Quân tức giận nói.
"Nhưng ba, lời Lệ Quân nói cũng có lý, quá khứ là quá khứ, tương lai là tương lai. Nếu Chu Dần Khôn đã đồng ý với chúng ta, hắn đã kết hôn mà còn có người phụ nữ khác, vậy chẳng phải là có lỗi với em gái con sao."
Bạch Minh Đàn gật đầu tán thành.
"Chuyện này vẫn phải lo liệu, nhưng Lệ Quân, em tự nghĩ đi, Chu Dần Khôn vừa tặng hoa cho Lâm Hoài Du, sau lưng lại xảy ra chuyện. Chu Dần Khôn sẽ nghi ngờ ai? Lâm gia sẽ nghi ngờ ai? Hắn là người gây rắc rối, chúng ta lại chạy đi dọn dẹp mớ hỗn độn đó cho hắn, như vậy có phải quá bất công không?"
Bạch Mậu Ân nói xong nhìn Bạch Lệ Quân, người này bình tĩnh lại, gật đầu tỏ ý sẵn sàng nghe tiếp.
"Cho nên em không thể động vào Lâm Hoài Du. Hơn nữa, cô ta chỉ về chúc mừng sinh nhật Lâm Hoài Minh mấy ngày sau đó sẽ lại quay về Úc, cô ta thậm chí còn không thể thân thiết với Chu Dần Khôn, cho nên việc gì phải vì một bó hoa mà xung đột với Lâm gia, không đáng."
Bạch Mậu Ân nói: "Thứ thực sự cần xử lý bây giờ chính là những người phụ nữ mà hắn đang nuôi dưỡng ở Thái Lan. Nếu sau này kết hôn rồi, em sẽ phải sống cùng hắn ở Thái Lan, đợi đến khi kết hôn rồi mới giải quyết thì hai người chắc chắn sẽ lại xảy ra xung đột. Tại sao em không giải quyết tất cả phụ nữ của hắn trước khi kết hôn, dù sao hắn hiện tại đang đợi có thể hợp tác với ba giải quyết chuyện Ngõa Bang, cho nên nếu em làm vậy thì hắn chắc cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ thôi, đây chẳng phải là việc tốt cho cả hai sao?"
Những lời này nói ra cuối cùng cảm xúc của Bạch Lệ Quân cũng hoàn toàn bình tĩnh lại. Cô ta nghĩ một lát hỏi: "Vậy lỡ sau khi lấy vợ anh ấy có người phụ nữ khác thì sao? Em không chịu nổi."
Mặc dù Myanmar là quốc gia đa thê* nhưng Bạch Lệ Quân được cha và anh trai nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, trong mọi việc cô ta luôn là người được ưu tiên, đương nhiên sau khi kết hôn cô ta không thể chấp nhận được việc chia sẻ chồng mình với người phụ nữ khác.
*Đa thê: Một người đàn ông được phép lấy nhiều vợ.
"Lệ Quân." Bạch Minh Đàn nói: "Một người đàn ông như Chu Dần Khôn trong đời không thể chỉ có một người phụ nữ, nếu con không thể tiếp nhận, vậy chúng ta sẽ không gả cho hắn nữa. Nếu như đã quyết định kết hôn mà sau hôn nhân hắn lại có người khác, vậy thì miễn là hắn không có con bên ngoài, không làm chuyện đó trước mặt con, vậy thì con phải chấp nhận, đừng quá khắt khe."
"Rất khó chịu." Bạch Lệ Quân phàn nàn.
"Được rồi, chuyện này để nói sau." Bạch Mậu Ân nói: "Anh sẽ giải quyết những người phụ nữ đó trước khi kết hôn cho em. Lợi dụng Chu Dần Khôn đi vắng, anh sẽ đích thân đến Thái Lan."
Sau khi nghe xong điều này, vẻ mặt của Bạch Lệ Quân dịu đi, ôm lấy cánh tay Bạch Mậu Ân nói: "Anh đối với em là tốt nhất."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");