Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 136




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quần áo bị cởi ra, lộ ra thân thể trắng nõn mềm mại bên trong.

Vòng eo thon gọn và bộ ngực mềm mại, nụ hôn liên tục rơi xuống khiến núm vú dương cao, ánh lên màu hồng quyến rũ. Lúc mút vào, núm vú chạm vào đầu lưỡi, chỉ mới cắn nhẹ cũng có thể làm cô khóc lên. Tiếng nức nở vì xấu hổ và căng thẳng bị kìm nén lọt vào tai anh, anh kiên nhẫn hôn lên khóe mắt cô, hôn đi những giọt nước mắt không kìm được mà rơi ra.

"Đừng khóc nữa." Anh vừa vuốt tóc vừa dỗ dành cô.

Rồi giây tiếp theo, chiếc quần rộng thùng thình của cô bị cởi ra. Trên người Hạ Hạ chỉ còn lại một chiếc quần lót, xấu hổ đưa tay che ngực, mái tóc dài xõa tung trên ga trải giường màu xanh đậm, làn da trắng nõn phát sáng, đôi chân thon dài thẳng tắp, vì khóc nên khẽ run lên, giống như một bông hoa nhỏ trắng bị xé nát.

Vô cùng đáng thương, nhưng thực sự rất đẹp.

Những nụ hôn tinh tế đi từ xương quai xanh đến vai, rồi từ vai đến ngực, đến tận eo và bụng dưới. Tay và lưỡi của anh lang thang khắp cơ thể cô, mỗi nơi anh chạm vào đều cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, cô không biết cảm giác đó là như thế nào, chỉ biết là có một luồng nhiệt từ thân dưới truyền đến, thấm ướt quần lót của cô. Cô chưa bao giờ có cảm giác như thế này trước đây, cơ thể như không còn nằm trong tầm kiểm soát của cô nữa, bất lực bị người ta điều khiển như một món đồ chơi.

Mà người điều khiển không ai khác lại chính là em trai của ba cô, là chú của cô, là người đàn ông mà cô luôn sợ hãi.

Lúc này, tay anh đưa vào trong quần lót của cô, cô gái theo phản xạ khép chặt hai chân, bên trong là khối thịt mềm mại có chút ẩm ướt, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng xoa bóp hạt thịt nhỏ giấu bên trong, chưa kịp xoa đến lần thứ hai cô đã hét lên, cong eo, bụng dưới giật giật.

Chất lỏng nóng hổi chảy róc rách trên đầu ngón tay, người đàn ông dừng lại nhìn cô. Không hiểu sự đời.

Nhưng như thế cũng tốt, đỡ được nhiều rắc rối. Anh cởi miếng vải còn sót lại duy nhất trên người cô, dang rộng chân cô ra. Sự động chạm của anh khiến khe hẹp nơi đó khép lại, một ít nước mật chảy ra, nhỏ xuống ga trải giường.

Đôi mắt người đàn ông chợt tối sầm lại.

Hạ Hạ rõ ràng cảm giác được một loại xâm lược nguy hiểm, cô nhìn thấy anh cởi quần, dương v*t to lớn cương cứng bật ra, đôi mắt cô mở to, sợ hãi co rúm lại bên giường.

"A—"

Chu Dần Khôn nắm lấy mắt cá chân của cô kéo lại, lần này khoảng cách hai người càng gần hơn, bộ phận sinh dục ép vào nhau, dịch nhầy phía trên cọ xát lên xuống, cây gậy đặt ở đó, bao phủ toàn bộ hoa huy*t.

Hạ Hạ kinh hãi lắc đầu, dùng hai tay đẩy anh ra: "Tôi không muốn, chú giết tôi cũng được. Làm ơn giết tôi đi..."

Chu Dần Khôn cho rằng do cô căng thẳng sợ hãi, anh nắm lấy cổ tay cô đưa lên môi, hôn lên bàn tay quấn băng gạc của cô.

"Tôi sẽ chậm hơn."

Sau đó anh ấn hai tay cô lên đỉnh đầu, cúi đầu hôn lên gương mặt cô, thân dưới mở ra khe hở mê người, từ từ đẩy vào.

Vừa đi vào, toàn thân cô căng cứng, thành vách bên trong mềm mại ẩm ướt lập tức siết chặt lấy anh, đường gân trên cánh tay Chu Dần Khôn nổi lên, cổ họng không ngừng nuốt nước bọt, anh đứng thẳng lên, hơi ngẩng đầu, chỉ vừa mới bắt đầu nhưng loại khoái cảm này có thể khiến toàn bộ đàn ông phát điên.

Thở hổn hển, nhìn xuống nơi hai người kết hợp.

Đúng như dự đoán, khe hẹp bị cưỡng bức kéo căng chuyển thành màu trắng, căng thành một lớp màng mỏng, bao bọc toàn bộ thân gậy, sự bao bọc cực phẩm này đến lông mao cũng sướng phát điên.

"Đau... đau quá..." Bên dưới cơ thể vang lên một tiếng gì đó, giống như một vật cứng nào đó chen vào, khiến Hạ Hạ đau đến đổ mồ hôi.

Sắc mặt tái nhợt, trên tay có vết thương. Chu Dần Khôn chống lại sự thôi thúc muốn xỏ xuyên tận đáy, từ từ nhẹ nhàng đẩy vào. Càng đi vào càng càng hẹp, càng lúc càng nóng, da thịt mỏng manh mềm mịn xoắn lại, bàn tay anh đặt trên eo cô cũng dần run lên.

Máu trên cánh tay anh nhỏ xuống vùng bụng dưới trắng nõn sạch sẽ rồi chảy xuống eo cô, tạo thành một cảnh tượng vô cùng kiều mị, máu nóng kích thích ham muốn tình dục, cơ bắp trên lưng người đàn ông nổi lên, anh ôm lấy eo cô đâm vào.

Cơn đau xé rách cực độ lập tức truyền đến tứ chi, Hạ Hạ cảm thấy nơi nào đó trong cơ thể mình bị cưỡng ép mở ra, cô há miệng nhưng không còn sức hét lên, bụng dưới co thắt đau nhức, trái tim tê dại, cơ thể cũng tê dại, nước mắt sinh lý chảy ra ướt đẫm cả khuôn mặt.

Khoảnh khắc đó, cô biết rõ người xâm nhập vào cơ thể mình là ai, cô không còn cơ hội để hối hận nữa.

Lúc này, người đàn ông cúi xuống ôm cô vào lòng, cơ thể họ dính sát vào nhau, ôm chặt lấy nhau. Cửa ban công vẫn mở, gió biển mặn chát thổi vào, thổi đi mùi máu tanh, để lại mùi hương dâm loạn mơ hồ.

"Còn đau không?" Chu Dần Khôn đợi mấy giây, hôn lên vàng tai cô.

Nhưng người con gái trong vòng tay anh không trả lời.

Người đàn ông quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của cô. Hạ Hạ mở miệng.

"Chú giết tôi đi được không?"

Giọng nói của cô rất nhẹ, như sợ anh không nghe thấy nên cô lặp lại lần nữa: "Giết tôi đi."

Chỉ hai câu, giống như một xô nước đá dội lên đầu anh, dập tắt đi chút ấm áp và kiên nhẫn mà đàn ông có không nhiều.

Là do anh quá chiều chuộng cô, dù cô vô tâm nhưng anh cũng không muốn vì chuyện này mà cô quá đau đớn.

Chu Dần Khôn cười lạnh, ánh mắt tối sầm: "Muốn chết cũng không dễ như vậy."

Anh trực tiếp lật Hạ Hạ nằm trên giường, ấn đầu cô vào gối, dùng đầu gối đẩy hai chân cô ra, dang rộng hết mức có thể. Từ phía sau đi vào, vị trí này chạm vào điểm sâu nhất, đẩy cổ tử cung mở ra, Hạ Hạ đau đớn kêu lên, nhưng đáng tiếc mặt cô lại vùi vào gối, tiếng kêu cũng bị át đi.

Thứ đồ đó trong cơ thể cô kéo ra rồi lại đưa vào, làm cho vùng bụng dưới đau nhức, người đàn ông tiến tới hoàn toàn lấp đầy cô, anh nhéo cằm cô, buộc cô phải nghiêng đầu đón nhận nụ hôn của anh. Tiếng rên rỉ và tiếng khóc bị chặn lại trong khoang miệng người đàn ông, vòng eo thon gọn bị ép xuống giường, hai chân dang rộng, Chu Dần Khôn lại tiến tới, dập mạnh ép cô đập đầu vào đầu giường.

Ngay lúc đầu cô sắp bị va vào thì Hạ Hạ đột nhiên lại bị kéo lại. Anh kéo cô nằm nghiêng trên giường, mái tóc xõa tung dưới mép giường, một chân giơ lên, Chu Dần Khôn từ bên cạnh đi vào.

Mắt cá chân bị nắm chặt đến mức sắp gãy, dương v*t càng ngày càng vào trong cơ thể mỗi lúc một sâu hơn, tay anh không thương tiếc nắm lấy cặp ngực mềm mại, nhào nặn vặn vẹo bừa bãi, Hạ Hạ cắn môi nhịn đau, cô thậm chí còn không phát ra một tiếng nào.

Chu Dần Khôn lạnh lùng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, nắm lấy bàn tay bị thương của cô, kéo cô dậy rồi ôm cô nặng nề ngồi xuống.

"A—" Hạ Hạ ngẩng đầu kêu lên, lúc cô ngồi xuống, toàn thân đều bị xuyên qua, nội tạng đều như bị nát vụn.

Cô đau, Chu Dần Khôn cũng đau, lối vào quấn chặt lấy anh, giống như muốn cắn anh thành từng mảnh. Hơn nữa bên trong còn có một lối vào càng hẹp hơn, cổ tử cung hẹp đến mức vào đã khó, ra lại càng khó hơn, liên tục bị vặn xoắn bởi cảm giác níu kéo mạnh mẽ lúc ra vào, nhiều lần đến mức gần như mất hết sức lực.

Vùng bụng phẳng lì vốn có của cô gái có một chỗ phình to, khi anh dùng tay ấn vào còn có có thể cảm nhận được chính mình bên trong cơ thể cô. Loại cảm giác thân thiết đan xen lẫn nhau này hẳn là sẽ vô cùng hạnh phúc.

Chu Dần Khôn nhìn Hạ Hạ. Cô nhắm mắt lại, cắn môi cau mày. Nghĩ đến hai câu vừa rồi của cô, cơn giận lại dâng lên.

Anh cắn vai cô không thương tiếc.

"Ư." Cô rên rỉ, miệng hơi há ra, Chu Dần Khôn đang đợi cô nói ra từ "đau".

Nhưng cô lại im lặng nuốt nó xuống, như thể bị câm vậy. Anh tức giận cười cười, nhéo sau gáy Hạ Hạ, ép cô cúi đầu hôn anh, khiến cô khó thở. Mà phần thân dưới càng ngày càng bị xỏ xuyên mạnh hơn, Hạ Hạ không chịu nổi tư thế và chiều sâu như vậy, tầm mắt cô tối sầm, cuối cùng ngã đè lên thân người đàn ông.

Khi Chu Dần Khôn lên đỉnh, anh đè cô xuống giường, sau chục lần đưa đẩy, xuất tinh vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, thân gậy rút ra, cái lỗ xuyên qua lúc lâu không thể khép lại được, một đám dịch đục màu trắng trộn lẫn với rất nhiều máu chảy ra.

Bên tai cô vẫn còn vang tiếng thở dốc của người đàn ông, Hạ Hạ yếu ớt mở mắt ra, lúc Chu Dần Khôn rời khỏi người cô, cô mới có thể nhìn thấy trần nhà.

Cuối cùng cũng kết thúc.

Cô nặng nề nhắm mắt lại.

Không ngờ ngay sau đó cô lại bị bế lên, chất lỏng đặc sệt chảy xuống đùi cô, trên người vẫn còn lưu lại vết hôn lốm đốm, Hạ Hạ được đặt trên sàn phòng tắm, trước mặt có một chiếc gương lớn.

Cô yếu ớt mở mắt ra, nhìn mình trong gương khỏa thân, cùng người đàn ông sau lưng đang ôm lấy cô.

Thứ vừa rút ra khỏi cơ thể lại bị tinh dịch trơn trượt nuốt vào. Mồ hôi ướt đẫm tóc trên thái dương, dính vào mặt và cổ, cô yếu đến mức đứng dậy cũng khó khăn.

Nhưng Chu Dần Khôn còn đặt một chân của cô lên thành bệ rửa, khiến nửa người nằm trên bệ rửa mặt, bộ ngực bầm tím ép vào mặt bệ rửa lạnh lẽo, vùng bụng dưới có vết đỏ, đây là thư thế cực kỳ đau đớn và nhục nhã. Cô giống như một món đồ chơi, bị chơi đùa mà không cần bận tâm đến cô sống hay chết.

Trong phòng tắm, âm thanh da thịt va chạm kịch liệt rất nhanh vang lên.

Tiếng khóc của cô gái dần dần to hơn, nhỏ dần rồi cuối cùng im bặt. Từ bệ rửa mặt đến sàn nhà, bồn tắm đều có vô số lần, lần cuối cùng là ở trong nước, nước và tinh dịch tràn ngập tử cung, Hạ Hạ tóc ướt nhẹp nằm ở mép bồn tắm, bất động.

Miếng gạc lỏng lẻo nổi trên mặt nước, thẫm đẫm máu đỏ.

Sau cuộc ân ái sung sướng, sự thỏa mãn đã cuốn trôi cơn giận của anh, Chu Dần Khôn cuối cùng cũng lấy lại được chút ý thức.

Anh bế cô ra khỏi bồn tắm, rửa sạch vết máu trên người cô, ga giường ướt đẫm, anh đặt Hạ Hạ lên ghế sô pha. Sắc mặt cô đỏ bừng, toàn thân ửng hồng.

Anh ngồi xổm xuống đắp chăn cho Hạ Hạ. Nhìn kỹ hơn, môi cô bị cắn nát, lông mi ướt đẫm, những dấu hôn trên cổ hiện rõ. Dư âm của lên đỉnh còn đọng lại rất lâu, anh không nhịn được mà chạm vào mặt cô lần nữa.

Nhiệt độ nóng như lửa đốt.

Chu Dần Khôn cau mày, nhẹ nhàng vỗ về cô: "Hạ Hạ."

Cô cuộn tròn không có phản ứng.

Anh đứng dậy bước ra ngoài, vừa mở cửa đã nhìn thấy A Diệu và bác sĩ đang đứng bên ngoài.

"Anh Khôn."

A Diệu nhận được cuộc gọi khi đang ở trên bãi biển, nghe được cuộc trò chuyện ở đầu bên kia của điện thoại, anh ta đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nói một cách có trình tự, không đến lượt anh ta can thiệp vào chuyện riêng tư gia đình của Anh Khôn, nhưng cuối cùng lúc anh ta nghe thấy Hạ Hạ kêu cứu, anh ta vẫn đến.

Ngay khi vừa bước tới cửa đã nghe thấy âm thanh bên trong, A Diệu dừng bước. Đứng một lúc, sau đó quay người rời đi tìm bác sĩ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.