(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi Chu Dần Khôn nhậm chức, biệt thự không còn đông đúc như trước, để không gây phiền toái cho cô giúp việc người Philippines, mấy ngày nay Hạ Hạ ăn cơm trong nhà ăn của tòa nhà chính.
Sau bữa tối, trong lúc người giúp việc người Philippines đang bận rộn, Hạ Hạ chủ động cắt trái cây cho cái người đang ngồi trong phòng khách.
Ở đây có TV, Chu Dần Khôn đang buồn chán chuyển kênh, liếc nhìn phía bàn cà phê trống rỗng, không có một chút dấu vết thuốc lá nào.
"Chu Hạ Hạ." Anh gọi: "Thuốc lá của tôi đâu."
"Ở trong hộp." Hạ Hạ đặt con dao xuống: "Để cháu lấy."
Thuốc lá của Chu Dần Khôn nằm rải rác khắp biệt thự, lúc không tìm được sẽ lấy gói mới, Chu Hạ Hạ cảm thấy đây là đang gây rắc rối cho dì người Philippines nên cô tìm một chiếc hộp lớn xếp tất cả số thuốc lá vương vãi khắp nơi lại với nhau.
Người đàn ông nhìn cô vẻ mặt tự nhiên cầm chiếc hộp bước tới.
"Đều ở đây."
Thuốc lá được sắp xếp gọn gàng, Chu Dần Khôn lấy ra một gói từ trong đó, ánh mắt vẫn dán chặt vào cô.
Hạ Hạ vô tình nhìn thấy tin tức trên TV liền kêu lên: "Là trường học của chúng cháu."
Chu Dần Khôn nhìn thoáng qua, không ngờ lại là kênh quốc tế đang đưa tin Bộ Giáo dục Thái Lan kết hợp với các trường trung học cơ sở nổi tiếng và các trường đại học ở Thái Lan tổ chức chương trình liên kết đào tạo tiểu học.
"Trường bọn cháu đã tổ chức một chuyến đi đến Úc để tham quan và tìm hiểu về việc bảo vệ các loài động vật biển có nguy cơ tuyệt chủng, đồng thời cũng có thể làm tình nguyện viên được các tổ chức chính thức chứng nhận..." Giọng cô nghe có vẻ ghen tị: "Thực thế thì hoạt động này hoàn toàn nằm trong kỳ nghỉ, nó sẽ không ảnh hưởng tới chương trình học tập."
Chu Dần Khôn châm thuốc, anh thản nhiên hỏi: "Sao không đăng ký?"
"Lúc đó cháu đang chuẩn bị ra nước ngoài, cho nên không để ý làm lỡ mất thời gian đăng ký." Hạ Hạ nói: "Ban đầu, cháu đã hẹn với các bạn cùng lớp đi nghỉ ngắn ngày, nhưng đâu ngờ chuyện đó lại xảy ra."
Chuyện đó là đang ám chỉ sự việc bị Ba Thái bắt ở đồn cảnh sát.
Đang nói chuyện thì điện thoại di động của Hạ Hạ vang lên. nhìn thấy tên người gọi mắt cô sáng, cô lập tức bắt máy: "Lai Á!"
Đối phương cũng có giọng điệu hưng phấn tương tự, hỏi Hạ Hạ xem cô đã xem tin tức của trường chưa.
"Tớ đã xem rồi. Xin lỗi, Lai Á. Tớ đã hứa sẽ đi nghỉ cùng cậu vậy mà. Hả? Cậu đã đi rồi sao, có vui không?"
Lai Á ở bên kia nói: "Đi nghỉ cùng gia đình thì có bao nhiêu niềm vui chớ, mẹ tớ còn tịch thu điện thoại của mọi người, nói là bà ấy muốn thắt chặt mối quan hệ gia đình, cuối cùng thì bọn họ cùng nhau giáo dục tớ, thật khó chịu."
Mặc dù không nghe được đầu bên kia điện thoại nói gì nhưng Chu Dần Khôn nhìn thấy Hạ Hạ đang cười. Cô ngồi trên thảm sàn nhà, co chân lại tựa vào ghế sofa, tóc nhẹ nhàng xõa xuống.
"Đi nghỉ cùng gia đình rất tuyệt mà, mình thậm chí còn không thể nghĩ tới điều đó— xin chào? Lai Á, Lai Á?"
Hạ Hạ nhìn điện thoại của mình, nó vẫn hiển thị đang gọi điện, cô lại đặt điện thoại lên tai.
Im lặng mấy giây, giọng nói của Lai Á lại trở nên rõ ràng: "Vậy bây giờ cậu đang ở đâu? Trước đó đột nhiên không liên lạc được với cậu nên rất lo lắng."
Hạ Hạ không suy nghĩ nhiều trả lời: "Bây giờ tớ đang ở—."
Cô dừng lại giữa câu, quay lại nhìn người đàn ông trên ghế sofa, ánh mắt như muốn hỏi liệu cô có thể nói được không. Người đàn ông hơi nhướng mày, có nghĩa là không sao.
"Tớ đang ở Hồng Kông, nhưng tớ sẽ quay về sớm thôi. Tất nhiên là không đến đây để nghỉ mát rồi, được rồi tớ hứa lần sau sẽ giữ lời, không để cậu đi một mình."
Tin tức trên TV đã đi qua, Chu Dần Khôn cầm lấy điều khiển từ xa tắt đi. Âm thanh duy nhất còn lại trong phòng khách rộng lớn là giọng nói của cô gái đang nghe điện thoại, có lẽ là do đầu bên kia nói đến cái gì đó thú vị, cô vừa nghe vừa cười.
Chu Dần chỉ hút thuốc, nhìn cô không nói lời nào.
Ánh mắt anh quét cô từ đầu đến chân, rồi từ chân lên đầu.
Từ bệnh viện trở về, cô không có gì bất thường. Không lẻn ra ngoài, cũng không có nói dối trước mặt anh.
Có lẽ là do kỹ thuật diễn xuất và kỹ năng nói dối đã nâng lên một cấp bậc mới. Nếu không thì... lại là một mánh khóe mới.
Hạ Hạ vừa nói vừa ho hai tiếng, vừa giơ tay quạt quạt vừa nghe điện thoại. Người đàn ông lập tức dập điếu thuốc.
"Xin chào? Có vẻ như tín hiệu lại hơi kém, được rồi, khi nào đi học sẽ gặp lại." Hạ Hạ cúp điện thoại, giúp việc người Philippines đã cắt trái cây mang đến, trên đó có hai chiếc nĩa..
Hạ Hạ đang bận nói chuyện điện thoại, quên mất trái cây cắt dở, cô nhanh chóng đặt điện thoại lên bàn, dùng hai tay nhận lấy: "Cảm ơn."
Đĩa trái cây được đặt trước mặt Chu Dần Khôn, đồng thời Hạ Hạ dời hộp thuốc lá xuống phía dưới: "Chú út, thuốc lá đều để ở đây."
Anh ậm ừ.
Thuốc lá bị lấy đi, trên bàn chỉ còn lại đĩa trái cây và điện thoại di động, Chu Dần Khôn nheo mắt.
"Bạn cùng lớp gọi đến từ đâu vậy, Thái Lan?"
"Vâng, cô ấy vừa đi nghỉ cùng gia đình về." Hạ Hạ cất chiếc hộp đi và đứng dậy: "Sao vậy?"
Thái Lan.
Những ngón tay với khớp xương rõ ràng của người đàn ông gõ nhẹ vào tay vịn ghế sofa. Sau đó anh nhìn vào tháp tín hiệu bên ngoài biệt thự, từ lúc tới đây anh đã nhận được rất nhiều cuộc gọi đến từ Thái Lan và Myanmar, nhưng chưa bao giờ tín hiệu lại tệ đến thế.
Ánh mắt lại rơi vào điện thoại của Chu Hạ Hạ, nhếch môi cười khẩy.
"Không có gì." Chu Dần Khôn ngẩng đầu: "Ban đầu cháu có dự định đi nghỉ ở đâu?"
Hạ Hạ nhấc điện thoại lên, đang định đi về phòng thì không ngờ anh lại hỏi vấn đền này, cô thành thật trả lời: "Đến đảo Monaco, Lai Á nói đó là hòn đảo tư nhân*, khung cảnh đẹp lại yên tĩnh, rất thích hợp để thư giãn."
*Đảo tư nhân: chắc là đảo mua rồi.
"Xong việc tôi đưa cháu đến đó."
Hạ Hạ giật mình: "Lúc chúng ta trở về trường học đã bắt đầu khai giảng rồi."
"Ngày kia tôi bận." Anh nói: "Chơi hai ba ngày cũng không vấn đề gì."
"Cho nên là ngày mốt chúng ta đi sao?"
*nay -> mai -> kia -> mốt
"Có lẽ vậy."
"À, được thôi." Thời gian sớm hơn cô dự đoán một chút, nhưng sớm vẫn tốt hơn. Hạ Hạ gật đầu: "Vậy hai ngày tới nay cháu sẽ thu dọn đồ đạc."
"Cũng sắp đi rồi, còn muốn làm gì nữa không?" Chu Dần Khôn đặt tay lên thành ghế sofa, giọng điệu tựa như tán gẫu: "Ví dụ như đi tìm anh hàng xóm lúc trước cháu nhắc đến ấy."
Nghe vậy trong lòng Hạ Hạ run lên: "À... không cần đâu, đã lâu như vậy rồi, có lẽ anh ấy đã không còn ở Hong Kong nữa."
"Thật sao?" Chu Dần Khôn cười cười: "Thôi quên đi."
Biệt thự của Hà Ngọc Long nằm ở lưng chừng núi, xung quanh vô cùng vắng vẻ. Ngôi nhà an toàn do đội giám sát Phòng Tình báo Hình sự thiết lập nằm trong cửa hàng công viên trên núi giữa tháp tín hiệu và biệt thự. Cửa hàng không lớn, đã ở đây nhiều năm. Tầng một bán đồ đi bộ đường dài, nước, thực phẩm,... trong khi tầng hai có đầy đủ các thiết bị thu tín hiệu và phương tiện liên lạc.
"Thời gian sớm hơn chúng ta dự kiến." Hoàng Triệu Luân tháo tai nghe, đi đến bên bàn hội nghị. Bản đồ trên bàn có khu vực hình tam giác được đánh giấu bằng bút.
Trần gia ở Đồn Môn, Chu Dần Khôn ở Cửu Long, nếu như phải giao dịch, cả hai chắc chắn sẽ không chọn đến lãnh thổ của đối phương. Giữa Đồn Môn và Cửu Long, cảnh sát lần lượt tập trung vào Thiên Loan, Shatin và Du Tiêm Vượng, đồng thời nối ba điểm này lại sẽ tạo thành khu vực giám sát trọng điểm, đồng thời tập trung nhắm vào các nhà kho, bến tàu và đường hầm bỏ hoang.
*Thiên Loan: Tsuen Wan
*Du Tiêm Vượng: Yau Tsim Mong
"Sau khi giao dịch xong hắn muốn trực tiếp rời khỏi Hong Kong." Một viên cảnh sát bên cạnh nói thêm.
Hoàng Triệu Luân bên cạnh suy nghĩ một chút: "Việc này trực tiếp xin bộ phận tác chiến hỗ trợ."
"Ngài, đây là việc đi tắt đón đầu*, sau đó ngài có thể sẽ bị đoàn đánh giá điều tra."
*Đi tắt đòn đầu: đi hướng ngắn nhất, không theo tuần tự.
"Tôi biết." Hoàng Triệu Luân cau mày, hiện tại cảnh sát không có manh mối cho việc điều tra tội phạm, nếu cứ áp dụng từng bước chắc chắn sẽ bị phát hiện.
"一mọi hậu quả tôi sẽ chịu."
*
Ngày cuối cùng của tháng 11, bầu trời Hong Kong sau thời gian dài như vậy bắt đầu mưa.
Thời tiết từ sáng đã u ám, buổi chiều lại có bão, Hạ Hạ băn khoăn không biết thời tiết như vậy thì có thể đi hay không.
Hôm nay cô đến bệnh viện để từ biệt Hà Ngọc Long, ông ấy vẫn chưa tỉnh lại, nhưng nhờ sự chăm sóc cẩn thận của các y tá và hộ lý thì trông sắc mặt ông đã tốt hơn trước một chút. Sau khi rời khỏi bệnh viện, cô còn mua thêm hai món quà. Một cái cho người giúp việc ngừi Philippines, cái còn lại thì để cô ấy đưa cho Ngụy Diên.
Cô đứng trước cửa sổ nhìn bầu trời u ám, chưa đầy mấy phút, mấy hạt mưa đã bắt đầu nặng nề rơi xuống. Hạ Hạ đóng cửa sổ lại, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy có người đang đứng trước cửa phòng.
Hạ Hạ giật mình: "Chú út, sao chú lại ở đây, hôm nay chú không bận à?"
"Đương nhiên vẫn có việc phải làm." Đôi chân dài của người đàn ông bước vào phòng cô: "Nhưng nhìn cháu ở đây một mình có vẻ chán, cho nên tới đây dẫn cháu đi ngắm cảnh trời mưa Hong Kong."
"Chúng ta đi đâu vậy?" Hạ Hạ nhìn ra ngoài, trời đang mưa rất to, cô cũng không nghĩ ra trời như vậy thì có cảnh nào để ngắm.
Chu Dần Khôn đi tới gần, nhìn điện thoại di động trên bàn, nói với cô từng chữ một: "Thủy Tuyền Ô."
Hạ Hạ chưa từng nghe tới nơi này. Nhưng chỉ nghe tên thôi cũng thấy có vẻ đáng để ghé thăm vào một ngày mưa như vậy nên cô gật đầu.
Chu Dần Khôn lần này tự mình lái xe.
Ngay khi xe phóng đi, đội giám sát lập tức báo cáo với Hoàng Triệu Luân: "Thưa ngài, mục tiêu lái chiếc Mercedes-Benz màu đen biển 6382 đã rời khảm phạm vị giám sát. Đích đến là Thủy Tuyền Ô. 一Có cử người đi theo không?."
"Đi theo." Hoàng Triệu Luân nghiêm túc nói: "Giữ khoảng cách, tránh bị mục tiêu phát hiện. Truyền tin cho bốn tổ."
Bốn tổ đều là cảnh sát được triển khai ở quận Shatin, ranh giới của Thủy Tuyền Ô nằm ở phía đông nam quận Shatin, không những không phải là địa điểm thu hút khách du lịch, mà ngược lại, vì nhà ở công cộng đang được xây dựng ở đó nên không có ai ở đó ngoại trừ đội xây dựng.
Có hai công viên bị bỏ hoang và một đường hầm bị che chắn tầm nhìn, lực lượng cảnh sát lập tức được triển khai.
Sau khi biết địa điểm đến của mục tiêu là Thủy Tuyền Ô, tổ 4 đã bổ sung thêm các sĩ quan cảnh sát của Phòng Tác chiến vào đội chuyên án ban đầu.
Trong chiến dịch lần này, Ngụy Diên cũng thuộc nhóm thứ tư. Đây là lần đầu tiên anh ta xin Hoàng Triệu Luân lam gia vào hoạt động công khai, Hoàng Triệu Luân cũng cam đoan sau vụ án này, nhiệm vụ đặc vụ chìm của Ngụy Diên cũng được bãi bỏ, anh sẽ được chuyển lại Phòng Tình báo Hình sự, đồng thời khôi phục chức vụ cảnh sát nhóm tình báo.
Tuy chỉ là tạm thời nhưng mọi người đã nhanh chóng vào đúng chỗ, lúc này, từ tai nghe liên lạc truyền đến tiếng báo cáo: "Nhóm thứ hai đã tìm thấy mục tiêu, đã đi qua đường hầm Lion Rock, đang tiến vào khu vực giám sát thứ ba."
Khu vực giám sát thứ ba là đường hầm Thủy Tuyền Ô, càng lái xe đến đó, người và phương tiện lưu thông càng thưa thớt, nếu tiếp tục bám theo sẽ dễ dàng bị phát hiện, Hoàng Triệu Luân ra lệnh: "Tổ một không tiếp tục bám theo."
"一tổ một nhận lệnh."
Khoảnh khắc tiếp theo, chiếc ô tô bám theo đuôi chiếc Mercedes-Benz màu đen lao vào ngã ba đường.
Ngay sau đó, trong tai nghe lại truyền đến một giọng nói khác: "Tổ 4 phát hiện có một chiếc xe tải chở đá đi vào đường hầm, không lái ra ngoài."
Chắc hẳn là người của Chu Dần Khôn mang hàng đến giao dịch.
"Tổ 4 phát hiện có một chiếc Phaeton màu đen đang tới."
"Nhận được, 4 tổ chú ý ẩn nấp."
Ngụy Diên cùng bốn nhóm cảnh sát khác đều đang ẩn mình trong lối đi bí mật khô ráo ở hai đầu lối ra và lối vào đường hầm, dù trời mưa càng ngày càng nặng hạt nhưng bọn họ đều có thể nhìn thấy người ngồi ở phía sau chiếc Phaeton màu đen kia chính là Trần Huyền Sinh.
Bây giờ việc bọn họ phải làm là đợi chiếc Mercedes-Benz của Chu Dần Khôn đến. Ngay lúc ô tô đi vào đường hầm, cảnh sát lập tức vào cuộc truy bắt kẻ vận chuyển ma túy trên chiếc xe tải và những người tới giao dịch buôn bán ma túy.
Mọi người đều đang nín thở chờ đợi.
Ngay sau đó, chiếc Mercedes-Benz màu đen biển 6382 xuất hiện ở lối vào đường hầm đối diện.
"Hành động."
Vừa có lệnh, mọi người lập tức hành động, xe cảnh sát chống đạn hú còi inh ỏi nhanh chóng chặn cả hai hướng lối thoát. Đường hầm không dài, tiếng súng liên tục vang lên ngay lúc cảnh sát chạy vào, sau đó là tiếng lốp xe ma sát, đầu tiên lao ra ngoài là chiếc Phaeton màu đen, người lái xe không còn là tài xế nữa mà là Trần Huyền Sinh.
Xe lao ra rất nhanh, Ngụy Diên đứng ở lối ra đường hầm lập tức nổ súng, viên đạn găm vào cửa kính ô tô nhưng lại không trúng người bên trong.
Kính chống đạn dày cộp cản lại viên đạn, đuôi xe nhanh chóng lao đi, tránh viên đạn tiếp theo găm vào bánh xe rồi đâm thẳng vào chiếc xe cảnh sát đang chặn bên ngoài, lúc này trên thân chiếc Phaeton chi chít đầy lỗ đạn, phần đầu xe vỡ gần hết, chiếc xe nát vụn, tài xế chỉ tông vào chiếc xe cảnh sát rồi lao ra ngoài.
Ngụy Diên là người ở gần nhất, anh ta cất súng, mở cửa xe, nhanh chóng quay đầu, đạp ga phóng xe ra ngoài đâm vào đuôi xe của Trần Huyền Sinh.
Viên cảnh sát ở ghế phụ kéo hệ thống liên lạc nội bộ của ô tô ra: "Tổ 2 chú ý! Phaeton màu đen biển số 9582 đang chạy trốn trên đường hầm Lion Rock, mau chặn lại!"
Lúc này, trong đường hầm Thủy Tuyền Ô có ba thi thể nằm trên mặt đất.
Hoàng Triệu Luân sải bước đi về phía trước, thứ đầu tiên ông ta nhìn thấy là chiếc xe chở đầy ma túy, nằm trên sàn là tài xế xe tải, tài xế lái xe cho Trần Huyền Sinh và một người quản lý nhà hàng ở Cửu Long, "Trương Kí Đại Lão Vinh" thường cười tươi chào cảnh sát, người này còn được gọi là "Vinh Mập."
Hoàng Triệu Luân đi tới chiếc xe Mercedes-Benz màu đen, bên trong trống không, Chu Dần Khôn căn bản không có ở trong.
Ông cúi đầu nhìn biển số, đột nhiên cau mày đá lên, kêu một tiếng biển số 6382 rơi xuống đất. Rõ ràng chiếc xe này là do Vinh Mập lái, hai chiếc Mercedes-Benz màu đen giống hệt nhau, cùng một biển số, cho nên mới khiến cảnh sát nhìn lầm.
Ngụy Diên một đường lái xe cảnh sát đuổi theo Trần Huyền Sinh, viên cảnh sát ngồi ở ghế phụ đã nổ mấy phát súng nhưng như cũ không xuyên qua được lớp kính chống đạn, nhìn chiếc xe màu đen sắp lao ra khỏi Lion Rock đi vào khu vực có nhiều phương tiện giao thông và người qua lại cho nên bọn họ buộc phải chặn lại trước đó.
Ngay lúc Ngụy Diên đang tăng tốc chuẩn bị tông vào xe của Trần Huyền Sinh, viên cảnh sát ngồi trên ghế phụ đột nhiên hét lên, Ngụy Diên quay đầu nhìn qua thì thấy một chiếc xe tải hạng nặng khổng lồ đang đâm sang từ phía bên cạnh.
Bang.
Xe cảnh sát bị tông nhiều lần, lăn lộn bật ngửa bên vệ đường, đuôi xe nhanh chóng bốc cháy, khói đen cuồn cuộn bốc lên. Hai người trong xe bết bết máu, trực tiếp bất tỉnh.
Một người đàn ông mặc đồ đen bước xuống từ chiếc xe tải lớn, đội mũ lưỡi trai, không nhìn rõ mặt, bước tới kéo Ngụy Diên ra khỏi ghế lái.
Trên mặt có một vệt máu, người đàn ông kéo anh ta vào một chiếc xe tải màu xám không xác định đã đợi sẵn.
Khi cánh cửa đóng lại, Lâm Thành lái chiếc xe tải xuyên qua đường hầm, hòa vào dòng người. A Diệu ở phía sau cởi mũ và găng tay, lấy điện thoại ra gọi: "Anh Khôn."
Không đăng chương là do stress 2,3 ngày nay rồi, sorry mọi người nhiều, mình đang phân vân có nên tiếp tục học đại học hay là thi lại, tại trường hiện tại đang học chỉ là lựa chọn thứ 2 mà thôi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");