(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tin tức về Trần gia nhanh chóng lan truyền, sáng sớm hôm sau, Hà Ngọc Long gọi Chu Dần Khôn và Ngụy Diên đến.
Trong nhà ăn, giúp việc người Philippines phục vụ trà sáng rồi rời đi.
"Nghe nói Trần Anh Kiệt sắp chết, đêm qua tất cả người Trần gia đều tới bệnh viện."
Hà Ngọc Long nhấp một ngụm trà, nói: "Hai đứa gần đây cẩn thận một chút. Đặc biệt là A Diên, cháu là người quen thuộc nhất với hoàn cảnh của Hòa An, cho nên nói đàn em của cháu để mắt tới bọn chúng, đừng để một số con chó điên nhà Trần gây rắc rối. Về chuyện Trần Hùng ông biết rồi, vấn đề kiểu này cũng đã xảy ra quá nhiều. Trần Anh Kiệt đã chết, nếu như cha của Trần Hùng, Trần Anh Lương trở thành kẻ đứng đầu xã đoàn, đây là chuyện lớn đấy."
Việc xử lý vấn đề này không phải là ý định của Ngụy Diên, nhưng hắn cũng không giải thích nhiều: "Cháu hiểu rồi ông Hà, ông yên tâm, cháu sẽ để mắt tới động tĩnh của Trần gia, Trần Anh Lương cùng Trần gia không có quan hệ tốt, hẳn là vị trí đứng đầu kia hy vọng cũng không lớn."
"Ừ, có ý tưởng thì tốt. Trường đua ngựa đã được khởi công xây dựng trước thời hạn, mấy ngày tới dự kiến là không yên bình đâu nên tốt nhất là đích thân đi qua nhìn một chút. "
Ngụy Diên gật đầu: "Vâng."
"Ông ngoại."
Hà Ngọc Long nhìn qua.
Chu Dần Khôn nói: "Lô nguyên liệu ngọc bích mà chúng ta đã nói trước đây sẽ đến vào ngày mai, địa chỉ giao hàng là Bến container Kwai Tsing. Lần này hóa đơn hợp đồng đã được chuẩn bị đầy đủ trước và khai báo hải quan thực hiện với giá thấp cho nên chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Nhưng có vẻ như vì nhà Trần sắp sửa cải tổ, chúng ta có nên dời lại không?"
Hà Ngọc Long hỏi: "Gần đây hải quan rất nghiêm ngặt, lại thêm một lô hàng vừa được bàn giao, lần này chúng ta chắc chắn không thể sơ suất nữa. Cháu chắc chắn bao nhiêu phần trăm?"
"Chỉ cần Trần gia không đến gây sự thì sẽ không có vấn đề gì, mà bọn họ hiện tại cũng không có ý định đó."
Nghe xong lời này, Hà Ngọc Long suy nghĩ một lúc sau mới nói: "Vậy thì không cần dời lại, hàng lần trước còn chưa lấy lại được, dòng vốn của xã đoàn vốn đang eo hẹp, nếu lô ngọc này cháu liên hệ thành công cập bến thuận lợi thì chắc chắn sẽ có ích, A Diên chịu trách nhiệm về địa điểm nên cháu chịu trách nhiệm về kinh phí."
"Vâng, ông ngoại."
Hà Ngọc Long nhìn hai thanh niên ngồi bên trái và bên phải, ông hài lòng gật đầu.
*
Hai ngày sau khi từ sòng bạc trở về, Hạ Hạ luôn ăn trong tòa nhà độc lập nhỏ phía sau.
Không cần cô giúp việc người Philippines nhắc nhở, cô cũng có thể tự mình nhìn thấy, hai ngày qua, người ra vào biệt thự đều vội vàng, phòng khách ở tòa nhà chính sáng tối đều chật kín người, còn về phần Chu Dần Khôn, sau khi rời khỏi biệt thự vào đêm hôm đó anh hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi.
Không ai quan tâm đến cô, Hạ Hạ lại càng vui vẻ thoải mái.
Vết thương ở lưng dưới và khuỷu tay của cô lành tương đối nhanh, chúng đã kết vảy. Hạ Hạ làm xong bài tập về nhà, cô gạch bỏ một số cột trong sổ kế hoạch của mình. Nhìn vào ngày tháng, cô dừng lại, nhớ lại điều khiến cô phiền lòng mỗi tháng.
Cô thay quần áo, lấy tiền mặt, chào người giúp việc người Philippines rồi đi ra ngoài.
Vừa đi tới cửa biệt thự cô đã nghe thấy giọng đàn ông ồn ào đang cười nói, Hạ Hạ vô thức quay đầu lại. Theo sau Ngụy Diên có hai người, họ vừa mới đi ra ngoài, lúc này ánh mắt của cô và anh vô tình giao nhau.
Hạ Hạ nhớ lại lời hứa với anh đêm đó, lập tức quay người tiếp tục đi ra ngoài.
"Này, cô bé kia nhìn thấy anh Diên thì xấu hổ hả?" Người đàn ông bên cạnh Ngụy Diên cười nói.
"Còn phải hỏi nữa? Mặc dù tao chẳng ưa gì Chu Dần Khôn, nhưng phải nói cháu gái của thằng đấy thực sự rất xinh, lại không cần phải bàn đến nhan sắc của anh Diên, anh ấy đến đâu mà không có những cô gái vây quanh chứ?"
Hai người cười lớn, người đàn ông bên cạnh đập vào tay hắn: "Anh Diên! Em thấy anh nên trực tiếp tóm lấy cô cháu gái nhỏ này của Chu Dần Khôn đi, nó coi trọng cháu gái đến mức đi đâu cũng mang theo bên mình, thậm chí còn vì cô nhóc rách da mà chặt cả hai tay của Trần Hùng, nếu anh tóm được cô nhóc đấy, Chu Dần Khôn chắc sẽ tức giận lắm nhỉ?! Hahahaha!"
Một cô gái xinh đẹp cho dù không làm gì cũng vẫn sẽ bị đàn ông ác ý đem ra làm trò đùa quá đáng. Ngụy Diên cau mày: "Nói xong chưa? Nhàn rỗi quá rồi à, còn có nhiều việc phải làm lắm đấy."
Hai người lập tức im lặng.
Đi ra ngoài, Ngụy Diên nhìn nơi nào đó: "Hai người đến trường đua ngựa trước đi, tôi có chút việc phải làm, lát nữa đến sau."
"Vâng, anh Diên." Hai người cũng không hỏi nhiều, lên xe rời đi. Ngay khi xe xuống dốc đi ngang qua Hạ Hạ, bọn họ cũng không quên mở cửa, lớn tiếng huýt sáo với cô.
Hạ Hạ vội vàng nhích người vào vỉa hè, tránh xa chiếc xe và những người trong đó.
Không lâu sau khi chiếc ô tô đó đi qua, một chiếc ô tô khác cũng theo sau, dừng lại bên đường, hạ cửa kính xuống.
"Hạ Hạ."
Cô gái vừa được gọi tên nhìn sang, người đàn ông trên ghế lái mỉm cười: "Em đi đâu anh đưa em đi."
"Em muốn đến cửa hàng gần đây để mua đồ, em... em có thể tự mình đi, cũng không xa lắm." Cô vừa nói vừa nhìn xung quanh: "Anh đi trước đi, đừng để người khác nhìn thấy."
"Chỗ gần nhất cũng phải đi bộ thêm nửa tiếng nữa, trời hôm nay trở lạnh rồi, em lên xe đi."
Khoảng cách đến cửa hàng không giống với những gì cô nghĩ, nghe anh nói xong cuối cùng Hạ Hạ đành lên xe. Cô thắt dây an toàn rồi nhìn người lái xe.
Anh vẫn mặc đồ đen, mơ hồ còn có thể nhìn thấy hình xăm màu xanh lam sau gáy. Ngụy Diên nghiêng đầu, Hạ Hạ nhìn sang chỗ khác.
"Sao em không nhờ cô giúp việc người Philippines đi mua đồ?" Anh bật máy sưởi trong xe lên.
"Hôm nay là chủ nhật, cô giúp việc người Philippines được nghỉ một ngày, em cũng không mua nhiều nên thôi không làm phiền cô ấy."
"Em muốn mua gì?"
Hạ Hạ mím môi: "Thì là... thứ sử dụng cho bản thân thôi."
Ngụy Diên nhìn cô, dái tai cô gái hơi đỏ lên, hắn lại nhìn về phía trước, suy nghĩ hai giây, đại khái cũng hiểu cô muốn mua gì.
"Em có vội không?"
"Hả?" Hạ Hạ không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy.
"Nếu em không vội, có một siêu thị nhập khẩu lớn mới mở ở Kwun Tong, tới đó có thể mua mấy thứ em cần, nó cũng gần với nơi chúng ta sống trước đây, cũng sẵn tiện có thể ghé qua xem. Cửa hàng chả cá thủ công đó vẫn còn, ông chủ cũng không thay đổi."
"Thật sao? Vẫn là ông ấy à? Em nhớ ông ấy đã lớn tuổi lắm rồi."
"Ông ấy không tự làm nữa mà để con trai ông ấy làm. Nhưng ông ấy thường xuyên đến ngồi ở cửa hàng, năm lần anh đến thì phải có đến ba lần anh gặp ông ấy."
Nhìn thấy đang đến gần một cửa hàng ven đường, Ngụy Diên giảm tốc độ chuẩn bị dừng xe, nhưng vẫn hỏi thêm một lần nữa: "Em có muốn đi không?"
Hạ Hạ gật đầu: "Vậy chúng ta đi xem thử thế nào."
"Được."
Xe lại tăng tốc, hướng về quận Kwun Tong.
Hạ Hạ tiếp tục nói: "Lần trước em có đến nhưng quán cá viên thủ công chưa mở cửa, em chỉ ngồi ở sân chơi nhỏ phía sau phố thương mại. Cho nên em vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối."
"Em đã đến đó rồi á?"
"Vâng, hôm em đến Hồng Kông em đã đi cùng chú út. Cũng là buổi chiều hôm đó, khi bọn em ra khỏi chỗ đó thì bị bao vây."
Nói đến đây, Hạ Hạ nói đùa: "Hôm nay chắc sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu ha."
Ngụy Diên lập tức nhìn cô, thấy cô có vẻ thoải mái, thực sự chỉ là cô đang nói đùa mà thôi, hắn mím môi nói: "Chắc chắn không."
Xe chạy rất nhanh, không có đường vòng, hiển nhiên anh đã quen thuộc với nơi này. Lúc xe dừng lại bên đường, hai mắt Hạ Hạ sáng lên: "Cửa hàng đó thật sự vẫn mở cửa!"
Cô tháo dây an toàn bước xuống, Ngụy Diên cũng đi theo.
Ông chủ khoảng năm mươi tuổi, đeo một cái tạp dề màu trắng rất cũ nhưng đã được giặt sạch, đang ngồi trong cửa hàng xem TV. Vừa có người bước vào, ông chủ quay đầu lại thì nhìn thấy một nam một nữ, tưởng là một cặp vợ chồng trẻ, nói tiếng Quảng Đông đặc sệt nhiệt tình kêu bọn họ ngồi xuống.
Thực đơn dán trên tường cũng đã rất cũ, nhưng vẫn vậy, chỉ bán một loại cá viên.
Tấm kính ngăn bếp trong suốt, ông chủ nấu nướng rất khéo tay, vừa xem TV vừa không quên nói vài câu với khách ở bên ngoài. Đã quá lâu rồi, Hạ Hạ chỉ có thể cố gắng lắng nghe lời nói ông chủ nói.
Cô nhìn quanh rồi nhìn Ngụy Diên: "Hôm nay ông cụ không tới sao?"
Ngụy Diên hướng về phía phòng bếp hỏi.
Ông chủ bên trong mỉm cười trả lời, Hạ Hạ cũng hiểu. Cách đây vài ngày, cha của ông chủ, người ông trong ký ức của cô đã qua đời, ngày hôm đó cơ sở kinh doanh phải đóng cửa vì lo tang lễ cho ông cụ.
Hạ Hạ nghe xong ngơ ngác quay đầu lại, lúc này ông chủ mang ra hai phần cá viên tươi mới nấu chín đầy nước sốt.
Mùi hương gợi lại kí ức của cô, bỗng một đôi đũa sạch được đưa đến trước mặt cô.
Cô ngước lên nhìn người đối diện, hắn nhìn cô không nói gì, trong mắt có vẻ an ủi. Cuộc sống luôn như vậy, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể hoàn hảo được. Có những người, có những thứ một khi đã chia ly, nhớ nhung thì cũng chỉ có thể mãi mãi đọng lại trong ký ức.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");