Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 119




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sáng sớm, xung quanh rất yên tĩnh. Hạ Hạ nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài, đi về phía sau biệt thự mà cô từng đến lần trước.

Càng đi xa lại càng nghe thấy tiếng chó sủa từ chuồng chó. Sau đó, Hạ Hạ nhìn thấy một người đứng cạnh xích đu nơi cô ngồi lần trước.

Bàn tay cầm tờ giấy siết chặt, cô bước tới, người đàn ông lập tức nhìn sang.

Hạ Hạ đi đến xích đu, vẫn cách hắn hai bước, ánh mắt hai người chạm nhau trong giây lát. 

Cuối cùng Ngụy Diên lên tiếng trước: "Vết thương của em thế nào rồi?"

Cô gái nắm chặt tờ giấy, ngơ ngác nhìn hắn. Ngụy Diên cúi đầu xem thứ trong tay cô. Bức thư do hắn viết, chỉ có một câu.

[Em còn nhớ cái xích đu không?]

"Anh..." Hạ Hạ nói: "Anh là Anh A Vĩ phải không?"

Lần đầu nhìn thấy hắn trong nhà hàng, Hạ Hạ đã cảm thấy hắn rất giống anh trai hàng xóm của cô khi cô còn nhỏ. Nhưng Ngụy Diên nhìn thấy cô lại không có phản ứng gì nên cô hơi do dự. Trên bàn ăn cô còn nhìn anh ấy mấy lần, nhưng Ngụy Diên luôn tránh ánh mắt của cô.

Hạ Hạ vốn tưởng rằng do ánh mắt bất lịch sự của cô đã khiến anh khó chịu. Vì vậy cô nghĩ có lẽ trí nhớ của mình mơ hồ nên nhận nhầm người.

Nhưng khi nhìn thấy tờ giấy này và chữ "xích đu" trên đó, trí nhớ vốn mơ hồ của cô bỗng trở nên rõ ràng.

Khi còn nhỏ, cô biết hàng xóm của mình có một người anh trai rất cao, nhưng họ lại chưa bao giờ nói chuyện với nhau. Lần tương tác thực sự là lần ở sân chơi tầng dưới, cô bị những đứa trẻ khác cô lập vì không hiểu tiếng Quảng Đông, họ thậm chí còn đẩy cô ra khỏi xích đu, là anh trai hàng xóm đã bế cô lên, mắng những kẻ bắt nạt bảo vệ cô, phủi bụi trên người cô, lau nước mắt rồi dẫn cô đến căng tin mua kẹo.

Còn nhớ chiếc xích đu không? Cô nhớ đến chiếc xích đu hồi còn nhỏ, và cô cũng nhớ chiếc xích đu trong biệt thự này.

Mặc dù không biết tờ giấy đó có phải là lời mời gặp cô ở xích đu hay không, nhưng Hạ Hạ vẫn quyết định đến xích đu gần nhất trước. Hóa ra là cô đã đúng.

Ngụy Diên có thể hiểu được tâm tình của Hạ Hạ lúc này, nhưng hắn không thể tin được sao lại có chuyện trùng hợp như vậy.

Giống như lần trước từ chuồng chó đi ra, hắn nghe thấy giọng cô gái liền quay đầu lại, nhìn thấy cô đang đứng bên cạnh xích đu, lúc đó hắn cũng không tin. Bởi vì cảnh tượng khi đó rất giống với những gì trong trí nhớ hắn, nó gần như ngay lập tức khiến hắn nhớ đến cô bé bị bắt nạt năm xưa.

Lần này trong bữa tiệc, hắn thực sự đã nhìn rõ mặt cô. Chu Dần Khôn còn gọi cô là Hạ Hạ, từ hình dáng cho đến các đường nét trên khuôn mặt đều giống như khi còn nhỏ. Đặc biệt là đôi mắt thỉnh thoảng lại nhìn hắn giống đến mức khiến trái tim hắn rung động.

Lúc này, cô đứng bên xích đu gọi tên hắn. Đã nhiều năm như vậy, hắn chưa nghe thấy ai gọi mình là A Vĩ hay Hứa Gia Vĩ.

Khi nghe thấy tiếng gọi "anh A Vĩ" đôi mắt Ngụy Diên hơi chuyển động.

"Đã lâu không gặp, Hạ Hạ."

"Thật sự là anh!" Giọng cô có vẻ vui mừng, nhưng giây tiếp theo lại do dự: "Tại sao anh..."

Ngụy Diên biết cô muốn hỏi gì. Tại sao lại đổi tên và tại sao lại trở thành một tay xã hội đen. Rốt cuộc, ước mơ của hắn là trở thành cảnh sát giống như cha mình.

"Không phải anh tham gia kỳ thi vào học viện cảnh sát sao?" Hạ Hạ suy nghĩ một lúc rồi lịch sự hỏi.

Mặc dù vậy, Ngụy Diên vẫn nhìn thấy rõ ràng trong mắt cô sự bối rối và hối tiếc. 

Hắn quay mặt đi: "Trong nhà xảy ra chuyện, anh cần tiền gấp, vì tiền nên mới gia nhập xã đoàn."

Nói xong, hắn mỉm cười nói: "Chắc em rất thất vọng."

Hạ Hạ cảm thấy nụ cười đó thật chói mắt. Cô mím môi nói: "Em có thể hỏi đã xảy ra chuyện gì không?"

"Sau khi cha mất, anh ở với mẹ, em còn nhớ bà ấy không?"

Cô gái lập tức gật đầu. Trong trí nhớ của cô, mẹ của anh A Vĩ rất bận rộn nhưng lại rất nhiệt tình, giọng nói rất lớn, mỗi lần đi xuống lầu đều có thể nghe thấy tiếng cười lớn của bà trên lầu.

"Mẹ anh lái xe chở đá đi giao hàng, vì lái xe trong lúc mệt mỏi nên bà tông vào người khác, nếu dàn xếp ngoài tòa thì có thể nhận mức bồi thường thấp hơn, phía bên kia muốn bồi thường 7 triệu nhân dân tệ. Anh đã vay mượn một kẻ cho vay nặng lãi, sau đó gia nhập xã đoàn để kiếm tiền trả nợ. Mà một khi gia nhập vào xã đoàn thì gần như là không thể đi ra."

*7 triệu NDT: 23.610.316.051

"Sau đó mẹ anh ra tù, ngày nào cũng say rượu, cuối cùng lại nghiện ma túy. Ra tù chưa đầy hai năm thì bà ấy qua đời, khi ấy anh có thể trở về. Nhưng ông Hà rất tốt, anh em ở Hòa An cũng rất nghĩa khí, cho nên cuối cùng anh vẫn chọn ở lại đây."

Nói xong Ngụy Diên nhìn cô gái bên cạnh đang im lặng nghe, không biết cô đang nghĩ gì. Quá khứ đã qua, không có gì phải hối tiếc, quan trọng là hiện tại.

"Hạ Hạ."

"Hả?" Cô ngẩng đầu nhìn hắn.

"Em cùng với Chu Dần Khôn là quan hệ gì? Hai người thật sự là chú cháu sao?"

Hạ Hạ gật đầu: "Chú ấy là chú của em, ba em là anh ruột của chú ấy."

Ngụy Diên chưa từng gặp Chu Diệu Huy, hắn chỉ mơ hồ nhớ tới mẹ của Hạ Hạ là một một người phụ nữ Thái Lan xinh đẹp và dịu dàng. Lúc đó Hạ Hạ cũng chưa từng đề cập đến việc cô có một chú út.

"Em có biết hắn đến Hồng Kông để làm gì không?"

"Em không rõ lắm, chú ấy chỉ nói sẽ ở lại Hồng Kông một thời gian. Lần này em đến Hồng Kông chỉ là tạm thời thôi, ba mẹ em đều đã qua đời rồi, khi ở Thái Lan em đã bị bắt cóc một lần, là chú ấy đã quay lại cứu em, sau đó em mới đến đây với chú ấy."

Ngụy Diên nghe xong mới nhận ra lần Chu Dần Khôn đột nhiên rời đi trong cuộc họp cổ đông là để quay lại cứu Hạ Hạ. Có vẻ như hắn rất coi trọng cô cháu gái này. Nhưng mục đích cơ bản việc hắn đến Hồng Kông lại hoàn toàn không  tiết lộ cho Hạ Hạ biết...

Vài giây im lặng, hắn nghiêm túc nói: "Hạ Hạ, việc chúng ta đã quen nhau từ trước, em có thể giữ bí mật không? Bao gồm cả Chu Dần Khôn."

"Tại sao vậy?"

Ngụy Diên nói: "Điều cấm kỵ nhất đối với một xã đoàn dù lớn hay nhỏ là có liên quan đến cảnh sát. Nếu để họ biết tên thật của anh, để họ biết anh từng muốn vào học viện cảnh sát, lại còn phát hiện ra ba của anh là cảnh sát, sẽ gây ra rất nhiều rắc rối."

Nửa câu cuối là nói giảm nói tránh của hắn trước mặt cô. Nhưng Hạ Hạ không còn là một đứa trẻ nữa, cô cũng hiểu điều này có ý nghĩa gì, rắc rối lớn có nghĩa là tính mạng có thể sẽ gặp nguy hiểm.

"Được ạ, em hứa với anh, anh A Vĩ. Còn có..." Hạ Hạ nhìn Ngụy Diên, trả lời câu hỏi của hắn: "Em không có thất vọng."

Ngụy Diên nhìn vào mắt cô, cảm nhận được sự chân thành tha thiết bên trong đó.

"Em hiểu có một số chuyện bản thân không thể tự mình quyết định được. Anh đã phải lựa chọn giữa ước mơ và mẹ, theo em thì việc đó chẳng phải là điều gì sai trái cả. Nếu có thể lựa chọn, em cũng sẵn sàng trả bất cứ giá nào đổi lấy việc ba mẹ trở về."

"Hơn nữa, em cũng không có quyền thất vọng về anh. Anh đừng hiểu lầm ý của em, em chỉ là hơi lo lắng mới hỏi như vậy thôi."

Hạ Hạ giải thích: "Trong ấn tượng của em, Anh A Vĩ là một người rất tốt, anh đã bảo vệ em khi em bị bắt nạt, dạy em tiếng Quảng Đông và giúp em hòa nhập với môi trường xa lạ. Anh còn giúp em sửa đồ chơi khi nó bị hỏng, dạy em chơi bóng đá và mua kẹo cho em."

"Lúc đó em đã nghĩ, không gì là anh không làm được, tương lai nhất định sẽ trở thành một cảnh sát cực kỳ lợi hại. Sau này, mọi chuyện không như ý muốn, nhưng đó cũng không phải là lỗi của anh. Cái em lo lắng là mặc dù anh đã nói ông cố đối xử với anh rất tốt, những người khác cũng đều rất trung thành, nhưng không có nghĩa là ở đây không có nguy hiểm, nếu không thì anh đã không dặn em giữ bí mật, phải vậy không?"

Ngụy Diên nhìn khuôn mặt thanh tú trước mặt, nghe lời cô nói, hắn biết tiểu Hạ Hạ thật sự đã trưởng thành rồi.

"Ừm." Hắn đáp.

"Em không có ý gì khác, em chỉ muốn nói là em tin rằng bản chất của một người sẽ không dễ dàng thay đổi, một người khao khát trở thành cảnh sát sẽ không dễ dàng đánh mất đạo đức và công lý bên trong mình. Anh A Vĩ, em vẫn tin tưởng anh là người tốt, ở đây anh phải tự bảo vệ mình."

"Nếu sau này có thể..." Hạ Hạ nhẹ giọng nói: "Hy vọng tương lai anh có thể rời khỏi nơi nguy hiểm này, sống một cuộc sống bình thường."

Làn gió thổi lời nói của cô vào trái tim hắn, cũng làm rung chuyển chiếc xích đu trống rỗng. Lúc này, một con mèo nhỏ ở bên cạnh kêu meo meo đi đến.

"Ủa." Hạ Hạ theo tiếng kêu, nhìn thấy một quả cầu màu trắng: "Nó lại đến rồi, lần trước em đã gặp nó ở đây."

Ngụy Diên vốn là đang nhìn chằm chằm người trước mặt, vừa nghe những lời này thì quay đầu nhìn sang, cúi người xuống, một tay bế con mèo con lên, sờ vào móng vuốt nó rồi mới đặt vào tay Hạ Hạ.

Sau đó hắn im lặng nhìn cô nhẹ nhàng vuốt ve chú mèo con.

Hóa ra có một số người thực sự sẽ không bao giờ thay đổi. Thực sự có người sau chừng ấy năm ánh mắt vẫn trong sáng, lời nói vẫn nhẹ nhàng, chân thành ấm áp.

Cô ôm mèo con trắng mềm mại ngồi trên chiếc xích đu khẽ đung đưa, hắn không nhịn được đưa tay nắm lấy dây xích đu giúp cô ngồi vững. Khung cảnh giống như một bức tranh trong trẻo đến mức không chân thực, nhìn nữa sẽ là khinh nhờn khung cảnh ấy, càng đừng nói là chạm vào. 

Ngụy Diên nhớ tới điều gì đó.

"Ngày hôm đó... em có bị thương không?"

Hạ Hạ ngẩng đầu: "Cái gì ạ?"

"Hôm xảy ra tai nạn trong đường hầm em có bị thương không?"

Cô mỉm cười: "Làm sao anh biết chuyện đã xảy ra ngày hôm đó vậy? Ngày hôm đó thật sự rất ly kỳ, những người đó giống như quyết tâm muốn giết bọn em, cuối cùng em phải nhảy ra khỏi xe để trốn thoát. Nhưng mà em không sao, có điều chú thì bị thương ở cổ và sau vai."

Ly kỳ, nhảy ra khỏi xe, Ngụy Diên nghe được những lời này cau mày.

Hạ Hạ nhìn hắn: "Sao thế?"

Ngụy Diên mở miệng, lại nuốt xuống sự thật không thể giải thích được: "Không sao, chỉ hỏi một chút thôi. Xin lỗi."

"Anh có việc gì mà phải xin lỗi? À, đúng rồi, anh A Vĩ, em muốn hỏi anh một chuyện."

"Chuyện gì?"

Ngụy Diên hai tay vô thức nắm chặt thành nắm đấm, nếu cô muốn hỏi chuyện bao vây truy đuổi, nếu hắn nói sự thật, nói cho cô biết là người của hắn làm. Cô sẽ rất ngạc nhiên và thất vọng.

"Tối nay mọi người đều đi tìm tên lưu manh đó không, mọi người có bắt được hắn không? Người phục vụ có ổn không?"

Ngụy Diên giật mình, không ngờ cô lại hỏi câu này: "Đã bắt được và xử lý rồi. Cô phục vụ bị thương đã được đưa đi bệnh viện."

Hạ Hạ lập tức đem mèo con đặt lại trên mặt đất, đứng dậy hỏi: "Bị thương nặng không?"

"Vẫn ổn, không cần phải nhập viện, sau khi điều trị xong cô ấy đã tự mình rời đi." Ngụy Diên nhìn khuỷu tay cô: "Em thì sao, còn đau không?"

"Cô ấy không sao là được rồi, em chỉ bị một vết rạch nhỏ ở đây thôi." Hạ Hạ đưa khuỷu tay cho hắn xem, mỉm cười với hắn: "Miếng dán anh đưa cho em, em đã dán rồi này."

Ngụy Diên nhìn thấy cô cười cũng cười theo. Hạ Hạ hơi giật mình, hắn cười rất đẹp, giống hệt như những gì cô đã thấy khi còn nhỏ.

*

Hai giờ sáng, Hồng Kông vẫn còn sáng đèn, Chu Dần Khôn đứng trên đài ngắm cảnh cách biệt thự không xa, anh vừa hút thuốc vừa nghe A Diệu báo cáo tình hình.

"Anh Khôn, lão Hàn đã xem qua LSD, đã bắt đầu đi vào sản xuất hàng loạt, lô hàng đầu tiên sẽ được gửi thẳng tới cho Y Vạn. Ngoài ra, trong quá trình điều tra công ty của Chu Diệu Huy, đã được phát hiện được những thứ này."

A Diệu đưa một xấp tài liệu tới, Chu Dần Khôn cầm mở ra.

"Hai năm trước, Chu Diệu Huy đã mua lại một công ty dược phẩm ở Hồng Kông, hoạt động kinh doanh chính của công ty là xuất khẩu thuốc ra nước ngoài, phạm vi hoạt động rất rộng."

Chu Dần Khôn lật thẳng đến trang cuối cùng, nhìn thấy danh sách thuốc trên đó thì bật cười.

"Fentanyl." Người đàn ông cầm điếu thuốc lá bóp nát trong tay: "Xem ra lần này Chu Diệu Huy đúng thật là hạt giống tốt của ông già, gọi hắn là anh cả nhiều năm như vậy xem ra cũng không công cốc."

Fentanyl là một loại thuốc màu xám, vừa có tác dụng dùng làm thuốc, vừa có tác dụng gây nghiện. Được sản xuất vào năm 1960, và được chấp thuận sử dụng trong y tế năm 1968.

Fentanyl thường được dùng làm thuốc giảm đau hoặc gây mê khi dùng phối hợp với các thuốc khác, tác dụng giảm đâu gấp khoảng 75 cho đến 100 lần so với morphin. Nhưng đồng thời, Fentanyl cũng là một trong những đại diện của thuốc thí nghiệm, dễ tổng hợp, phân hạch nhanh, và có nhiều dẫn xuất.

Sự khác biệt giữa nó và các loại thuốc khác là nó có thể gây lẫn lộn cho người dùng, chỉ cần thay đổi cấu trúc hoá học của Fentanyl là có thể tạo ra các loại thuốc mới, và thường thì các loại thuốc này không nằm trong phạm vi luật pháp chấp nhận của các quốc gia.

Nói một cách ngắn gọn thì thế này, chính là đang lợi dụng sơ hở của pháp luật, lấy cớ sản xuất Fentanyl để sản xuất ma tuý, sau đó xuất khẩu ra nước ngoài.

So với kế hoạch của Chu Dần Khôn nhằm biến Hồng Kông thành điểm trung chuyển LDS, mở cửa thị trường nội địa để thu lợi nhuận khổng lồ thì xuất khẩu Fentanyl từ Hồng Kông ra nước ngoài thu được lợi nhuận kém hơn nhiều, tuy lợi nhuận ít nhưng doanh thu nhanh chóng, quả là phù hợp với phong cách làm việc thận trọng của Chu Diệu Huy.

Nhìn chung, cả hai đều muốn sử dụng Hồng Kông như một vùng đất màu mỡ để nhanh chóng mở rộng thị trường.

"Cho nên, Chu Diệu Huy là đang giả vờ nghe lời ông già, thực chất là đang lén lén lút lút âm thầm tạo ra một thị trường ngầm khổng lồ. Chậc chậc, may là anh trai chết sớm, nếu không thì chúng ta đã chậm một bước, cuối cùng cũng chỉ kịp nhặt mảnh vụn mà người khác để lại."

Lúc này điện thoại của Lâm Thành vang lên, hắn bắt máy rồi đưa cho Chu Dần Khôn.

"Là Vinh Mập."

Chu Dần Khôn nhận lấy điện thoại: "Nói."

Bên kia Vinh Mập nhận được tin tức, Trần Anh Kiệt đứng đầu Đông Hưng bị bệnh nặng, con trai ông ta là Trần Huyền Sinh đã vội vã từ nước ngoài trở về trong đêm, Trần gia lần này sợ là sẽ có một cuộc cải tổ lớn.

*Cải tổ: thay đổi cách làm, cách hoạt động.

Chu Dần Khôn nghe xong nhướng mày, ừ một tiếng rồi cúp điện thoại. 

Anh trả điện thoại lại cho Lâm Thành: "Lấy 20 triệu gửi về chỗ cũ của Đoạn Khải."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.