(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Myanmar, phía bắc thành phố Yangon.
Trực thăng hạ cánh bằng hai chân trước và sau, Carl xuống máy bay chạy tới, Chu Dần Khôn bế cô gái đi thẳng vào biệt thự.
Carl không đuổi theo anh mà tóm lấy A Diệu đang đi theo phía sau: "Sao trông quen thế? Mà chân cô ấy trắng dữ dội."
A Diệu bịt miệng Carl: "Tao không rảnh tự đi tìm chết như mày."
Nói xong đẩy người ra, cầm theo điện thoại di động của Chu Dần Khôn đi vào.
Điện thoại reo lên hai lần, trong phòng, bác sĩ đang kiểm tra tình trạng cơ thể của Chu Hạ Hạ, A Diệu đứng ngoài cửa gọi: "Anh Khôn."
Chu Dần Khôn quay người lại, nhìn điện thoại di động trong tay A Diệu rồi bước ra ngoài.
"Số của Đặc Nạp, gọi hai lần rồi."
Hắn vừa nói xong thì điện thoại lại reo. Chu Dần Khôn nhấc máy nhưng vẫn chưa trả lời đã nghe thấy vẻ hưng phấn ở đầu bên kia: "Chu Dần Khôn, cậu điên à? Cậu công khai tấn công Sở cảnh sát Bangkok, đưa nghi phạm đang bị giam giữ đi và bắn cảnh sát. Những người đó là cảnh sát bình thường sao? Hắn là Đô Đốc Ba Thái đó! "
Chu Dần Khôn nhướng mày: "Sở cảnh sát nào? Đô Đốc Ba Thái nào?"
"Ý cậu là sao?"
"Đặc Nạp, tôi đang ở Myanmar. Có chuyện xảy ra ở Bangkok sao lại tìm tôi, có bằng chứng không?"
Đặc Nạp bên kia do hơi dự: "Tôi nghe nói Ba Thái giam giữ cháu gái của cậu, ngoại trừ cậu—"
Chu Dần Khôn ngắt lời: "Tức là không có bằng chứng, đúng chứ."
Đầu dây bên kia không nói thêm lời nào.
"Ông Đặc Nạp, nếu ông vẫn tiếp tục đổ oan cho một công dân tốt của Thái Lan như tôi, tôi có thể kiện ông được không?" Người đàn ông nói đùa: "Có thời gian thì đến Yangon, tôi sẽ làm chủ nhà chiêu đãi ông."
Bên kia im lặng một lúc: "Quốc gia có điểm ranh giới của họ, tổ chức khủng bố sẽ không được phép tồn tại, chuyện này chắc chắn sẽ được điều tra đến cùng."
Chu Dần Khôn lười nghe hắn nói nhảm, trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc này, bác sĩ từ trong phòng đi ra nói: "Thưa ngài, trên người cô ấy không có vết thương bên ngoài nào nữa, ở lưng dưới chỉ có một vết rách, nhưng không cần khâu, máu đã ngừng chảy, chỉ cần bôi thuốc là được, nhưng tình trạng thể chất của cô ấy tương đối yếu, mấy ngày chưa ăn uống gì, lại cảm lạnh, cho nên mới dẫn đến phát sốt rồi hôn mê."
"Khi nào thì con bé tỉnh lại?"
"Tôi đã tiêm thuốc hạ sốt, sau khi hạ sốt sẽ tỉnh lại. Khi tỉnh lại, cần ăn một chút đồ ăn nhẹ, ăn ít nhưng ăn nhiều lần, sau đó nằm nghỉ vài ngày sẽ không thành vấn đề."
*
Hạ Hạ dường như ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Cô được đắp một chiếc chăn mềm mại và ấm áp. Cô từ từ mở mắt, lần theo mùi hương thì thấy trên bàn có một bát cháo đang bốc khói nghi ngút.
Cô thử cử động nhưng cơ thể vẫn còn yếu, chậm rãi ngồi dậy, nhìn xem bản thân đang ở đâu. Căn phòng rộng lớn, màu kem, tuy đẹp nhưng lạ lẫm.
Cô nhớ rõ ràng mình đã nhìn thấy anh, anh mặc đồng phục ngụy trang, nhảy xuống từ trực thăng, cầm súng đi về phía cô, còn đưa cho cô một bộ áo giáp để mặc.
Có phải... chỉ là mơ?
Cô gái nhìn quanh, không có áo giáp.
"Vừa tỉnh dậy đã bắt đầu nhìn khắp nơi, định trộm đồ à?"
Hạ Hạ vội vàng nhìn sang, người đàn ông mở tấm rèm lụa trên ban công ra, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc bước vào. Tàn thuốc cháy dở bị dụi vào gạt tàn, Chu Dần Khôn quay lại thì thấy cô đang ngồi trên giường, đáng thương nhìn anh.
Anh vừa bước đến giường ngồi xuống, từng giọt nước mắt đã lăn dài trên mặt cô.
Đang định nói bộ dáng cô nhìn anh như vậy trông rất ngu ngốc, nhưng chưa kịp nói, cô đã bắt đầu khóc nấc lên.
"Chú út." Cô lau nước mắt, nghẹn ngào nức nở: "Cháu nghĩ mình sắp chết rồi, mấy người phòng bên cạnh bị đánh đập dã man, kêu la rất đáng sợ, nghe nói còn bị móc mắt, cắt lưỡi! Cũng có người bị trói vào ghế điện, lúc đầu họ còn la hét tuyệt vọng, sau đó thì chuyển qua khóc lóc van xin tha mạng, nhưng đến cuối cùng... chỉ còn lại sự im lặng. Cũng có những người bị ghì xuống trong nước, cháu có thể nghe thấy tiếng họ vùng vẫy, có tiếng nước, tiếng cửa sắt mở ra và tiếng họ kéo xác đi."
"Cháu tưởng mình sẽ bị tra tấn đến chết như vậy rồi mới bị lôi ra ngoài." Hạ Hạ khóc đến nức nở: "Nhưng, cháu không phạm pháp, cháu không làm gì sai cả..."
Chu Dần Khôn nghe hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu đây là đang khiếu nại.
Đứa trẻ chưa bao giờ nhìn ra thế giới bên ngoài, còn ở nhà lại xem quá nhiều phim truyền hình, nó cho rằng đồn cảnh sát phải sạch sẽ, tù nhân có thể nhàn nhã uống trà trả lời khẩu cung, tất nhiên, nó lại không biết nếu không phạm tội thì đã không bị bắt giữ.
Đương nhiên anh cũng không buồn giải thích, đang định chuyển chủ đề nhưng cô vẫn còn chưa nói xong.
"Thức ăn họ đưa cho cháu vừa khô vừa cứng, đến mức mà cháu còn chẳng nuốt nổi, cháu đã cố gắng nuốt xuống rồi nhưng không thể. Cháu chỉ có thể uống nước, nhưng nước rất lạnh, uống một ngụm xong toàn thân cũng lạnh toát. Họ... họ cũng không cho cháu ngủ, không cho cháu đi tắm hay đi vệ sinh..."
Nói đến đây, Hạ Hạ cúi đầu xuống, cô nhìn lại chính mình, tươi mát và ấm áp, bộ quần áo rõ ràng không phải của cô.
Cô khịt khịt mũi, nhìn người đàn ông ngồi cạnh giường.
Chu Dần Khôn cau mày: "Làm sao, ánh mắt đó là ý gì?"
Hai giây trước còn đang phàn nàn, bây giờ trông lại cảnh giác như vậy.
Đương nhiên, cô gái vừa được cứu thoát lúc này sẽ không ngu ngốc làm anh khó chịu, cô cụp mắt nhìn đi nơi khác, không hỏi thêm câu nào. Sau đó lại lặng lẽ quay đầu nhìn bát cháo bên cạnh.
Lúc tỉnh dậy đã đói, nói nhiều vậy giờ lại càng đói nhiều hơn.
Cô trông giống như một con thỏ nhỏ đang tìm kiếm thứ gì đó để ăn, cái cau mày của người đàn ông bất giác thả lỏng.
"Muốn ăn không?"
"Có ạ." Cô gật đầu.
Bát cháo đặt cách cô một đoạn, Chu Dần Khôn đi tới cầm lên, quay lại đứng cạnh giường nói: "Ăn xong thì đi ngủ."
Hạ Hạ đưa hai tay nhận lấy, trước tiên thử một ngụm, trong cháo có đường với đậu đỏ, ngọt ngào đến nỗi toàn thân ấm lên.
Chu Dần Khôn đưa cháo cho cô rồi rời đi. Hạ Hạ một mình trong phòng ăn xong cháo, cô xuống giường, đặt bát cháo không trở lại vị trí ban đầu, sau đó nhìn về phía ban công của căn phòng.
Gió thổi tung tấm rèm mỏng, ánh nắng từ bên ngoài lọt vào khiến cả căn phòng sáng sủa ấm áp.
Cô bước tới, nhẹ nhàng vén rèm rồi bước ra ban công. Lúc này Hạ Hạ mới nhận ra mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, từ đây nhìn ra, mang đến cho người ta cảm giác mâu thuẫn mãnh liệt—phồn hoa và tiêu điều. Đây không phải là Bangkok, thậm chí có thể không phải là Thái Lan.
Ở phía xa là quang cảnh thành phố, ở khoảng cách gần là những dinh thự sang trọng trải dài.
Hạ Hạ cúi đầu, nhìn thấy Chu Dần Khôn đang nói chuyện điện thoại trên ghế tắm nắng cạnh bể bơi.
Bình tĩnh lại sau cơn sợ hãi, cô nhớ lại lần cuối cùng hai người gặp nhau là cách đây gần nửa tháng. Lúc rời đi, anh thậm chí còn mất bình tĩnh ném chìa khóa xuống sàn nhà, nói rõ ràng anh sẽ không đến gặp cô nữa.
Vậy thì tại sao tối qua...
Cô gái mím môi, xoay người lại khoác lên mình chiếc áo khoác dài tay rồi đi xuống lầu.
Cạnh bể bơi, Chu Dần Khôn nhắm mắt nghe điện thoại. Bên kia Lâm Thành nói Chu Dần Khôn không chào hỏi một tiếng đã rời đi, bỏ lại tất cả cổ đông của công ty và các chú của anh, lúc đó có rất nhiều người trong xã đoàn không hài lòng với hành động của anh.
Từ hôm qua đến bây giờ, sắc mặt Hà Ngọc Long không tốt chút nào. Ngụy Diên là người đầu tiên ra tay ổn định tình hình, nhưng không biết hắn có liên quan đến chuyện này hay không.
"Anh Khôn, anh khi nào thì trở về Hồng Kông?" Lâm Thành bên kia hỏi.
"Khoảng hai ngày này."
Phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, Chu Dần Khôn không cần nhìn cũng biết là ai, tiếp tục nói với đầu bên kia điện thoại: "Tiếp tục quan sát."
Cúp điện thoại, anh quay đầu lại nhìn Chu Hạ Hạ đang đứng cách đó không xa.
"Lén lút ở đó làm gì vậy, qua đây."
Hạ Hạ bước tới giải thích: "Sợ làm phiền chú gọi điện thoại."
"Tôi kêu cháu ăn xong thì đi ngủ đi, cháu ra đây làm gì."
Hạ Hạ ngồi trên ghế tắm nắng bên cạnh. Cô ngồi rất nghiêm túc, không nằm dài ra như anh.
"Chú út...." Hạ Hạ nhìn anh: "Sao chú biết cháu bị nhốt trong đồn cảnh sát, với lại tại sao... chú lại tới cứu cháu?"
Xảy ra xung đột lớn như vậy.
Rõ ràng cô không còn giá trị gì nữa, cô sống hay chết cũng không ảnh hưởng gì đến Chu Dần Khôn, dù sao thì anh cũng đã có được tất cả những gì mình muốn.
Chu Dần Khôn nghe xong liền nhìn cô: "Cháu nói xem?"
Anh nuôi thỏ, để mặc thỏ tự do, nhưng không phải là không nuôi nữa, bất quá chỉ là anh tạm thời đi Hồng Kông, thế mà đã có người đến bắt con thỏ anh nuôi.
Hạ Hạ nghe được câu hỏi của anh, cô thực sự nghiêm túc suy nghĩ, nhưng cô không hiểu tại sao Chu Dần Khôn vẫn quan tâm đến cô, còn đích thân chạy đến cứu cô, cuối cùng không biết trả lời thế nào, cô chỉ có thể lắc đầu.
"Chu Hạ Hạ, tôi chỉ còn có một đứa cháu gái duy nhất là cháu, thế mà cháu còn phải thắc mắc tại sao tôi đến cứu cháu sao?" Anh đặt điện thoại sang một bên, khoanh tay nhàn nhã nhìn cô.
"Ý chú là, chú đến cứu cháu vì cháu là người thân duy nhất của chú?"
Người đàn ông nhìn cô.
Anh còn có thể thấy nhìn ra được sự ngạc nhiên của cô, cảm nhận được cô đang run rẩy.
Trước đó mọi người đều nghi ngờ anh giết cha và anh trai mình, họ không có bất kỳ bằng chứng nào, nhưng vẫn chắc chắn anh là người làm việc đó. Bây giờ anh cứu cô chẳng vì lý do gì, việc này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tưởng tượng ban đầu trong tâm trí cô.
"Làm sao, không được?"
Chu Dần Khôn thuận theo lời cô: "Cháu gái nhỏ à, có phải cháu nghĩ tôi xấu xa quá rồi không? Hổ dữ không ăn thịt con, cháu là người thân duy nhất trong nhà chúng ta, là hương khói của nhà họ Chu."
Qua trải nghiệm này, Hạ Hạ quả thực có chút dao động.
"Vậy... chú út, sao chú biết cháu đang ở đồn cảnh sát?"
"Không nên hỏi thì đừng có hỏi nhiều."
Có điều, câu hỏi này lại khiến Chu Dần Khôn nghĩ tới điều gì đó: "Chu Hạ Hạ, gặp chuyện không biết gọi người giúp đỡ sao? Không biết tự mình dãy giụa, thậm chí cũng không biết hét lên cho hàng xóm giúp đỡ? Sống không hòa hợp với hàng xóm của mình à?"
Hạ Hạ ngạc nhiên: "Sao chú biết?"
"Đừng có đánh trống lảng."
"Chú út, nhưng mà cháu không có số điện thoại của chú."
Hơn nữa, cho dù có cô cũng sẽ không gọi điện cho anh, cô không tin Chu Dần Khôn vẫn còn quan tâm đến cô.
"Sao lại không có? Lúc đó không phải tôi đã nhờ luật sư đưa chìa khóa căn hộ và số điện thoại đến cho cháu sao?"
"Hả? Đó là số điện thoại của chú à? Luật sư nói đó là số điện thoại của ông ấy, tương lai có chuyện gì thì có thể gọi cho ông ấy bất kì lúc nào, còn kiên quyết bắt cháu ghi nhớ. Lúc đó cháu nghĩ... sau này cũng đâu còn việc gì phải cần đến luật sư đâu, mà cháu cũng không thích người luật sư đó nên chỉ nhận lấy chìa khóa."
Cô chân thành nói chuyện, muốn chứng minh đó không phải là câu chuyện cô bịa ra. Người đàn ông không nói gì, cầm ly rượu bên cạnh lên nhấp một ngụm.
Cô không cần số điện thoại của luật sư, nhưng nếu biết đó là số điện thoại của anh thì liệu cô có cần không?
Mà cho dù có đi chăng nữa có lẽ cô cũng sẽ không gọi.
Chu Dần Khôn biết rất rõ, Chu Hạ Hạ này về mọi phương diện đều cực kỳ yếu đuối, nhưng lòng tự tôn vô dụng của cô lại cao bằng trời.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");