Điều Tuyệt Nhất Của Chúng Ta

Chương 46-2: Tương lai rất quan trọng (tiếp)




No.256

Bố mẹ tôi vì chuyện phân ban của tôi mà nói chuyện điện thoại hơn một tiếng đồng hồ.

Quyết định cuối cùng tất nhiên là học ban xã hội, còn phải nghĩ ư?

Tôi thấy rất kì lạ, rốt cuộc một tiếng đó hai người đã nói gì.

Tôi không nói gì cả, chỉ như con chim đà điểu, vùi đầu vào đống tài liệu ôn thi cuối kì.

Giản Đơn và β đã quyết định sẽ cùng nhau học ban xã hội.

Ngừoi muốn học ban xã hội là , còn Giản Đơn bị ép đi cùng. β học ban tự nhiên thì chỉ có con đường chết mà thôi. β là ngừoi thuộc vào nhóm ngừoi chỉ có 1% khả năng, kết quả thì lúc nào cũng luẩn quẩn trong tốp 10 cuối sổ, bởi vậy ban xã hội chính là con đường giải thoát của cậu ấy. Bố mẹ cậu ấy bây giờ vẫn chưa có ý định đưa câuj ấy đi Bắc Kinh học, cho nên tính qua thì β chắc chắn còn có ít nhất một năm quậy ở Chấn Hoa.

“Cuộc đời tất nhiên phải sống sao cho càng ngày càng thoải mái, tớ khó khăn lắm mới đầu thai một lần, không phải là để làm khó bản thân mình.”

Cậu ấy nói, lôi kéo tay trái tay phải, ra sức để cản tôi và Giản Đơn.

“Chị em à, hãy cùng bước vào thế giới mới tràn đầy nhân văn quan hoài đi! Hãy để những tên giặc Pooler và Mendeleev cuốn xéo khỏi cuộc đời chúng ta!”

Tôi và Giản Đơn toát mồ hôi lạnh.

β càng nói càng hăng: Hơn nữa, ai bảo bọn mình vì không học nổi ban tựu nhiên mới đi học ban xã hội? Chúng ta là thực lòng yêu thích ban xã hội mà.”

“Nhưng các môn xã hội của cậu thật sự rất ẹ mà.” Tôi nói nhẹ.

“Thế thì sao?!” β hất cằm lên: “ Bản lĩnh lớn nhất của chị đay chình là biến chuyện ta không làm được thành chuyên ta không muốn làm, sao nào?”

Nhưng mới qua nửa buổi chiều, β đã kêu oang oang, bộ dạng hết sức dữ tợn xé vụn tờ giấy phân ban.

Nguyên nhân là do chiều nay, β lén lút chạy đến văn phòng bộ môn Địa, Sử và Chính trị lần luột nói chuyện với ba thầy cô dạy lớp 5 về viễn cảnh học ban xã hội của cậu ấy.

Trong thời gian tự nguyên đăng lí phân ban, khoảng không trước văn phòng bộ môn xã hội rất náo nhiệt, ba môn học bị khối 10 bỏ rơi, hắt hủi bây giờ suýt nữa thì biến thành hu hội chần tâm lí, bởi vì đa số những bạn nữa và một phần nhỏ con trai vì vô số nguyên nhân mà do dự, đều chạy đến để tìm kiếm sự an ủi và lòng tự tin.

Các thầy cô giáo ban xã hội đều hết sức kiên nhẫn, thường kể về truyền kì huy hoàng khi học và tốt nghiệp từ lớp ban xã hội, những học sinh hiện tại đang công tác và làm việc ở vô số các ngành nghề chức vụ trong xã hội, khiến các học sih bốn dĩ nghĩ não mình có vấn đề nên mới không học nổi ban tự nhiên phút chốc hồi sinh.

Nhưng β lại cãi nhau với giáo viên Địa lí.

Giáo viên Địa lí lớp 5 chúng tôi còn rất trẻ, từng vì Dư Hoài thể hiện tài hoa trên phương diện Địa lí của mình mà giảng dạy môn Địa không khác giảng sách trời, lòng tự tôn rất cao. Khi β để lộ ra ý vì thành tích học môn tự nhiên quá tệ nên chỉ còn cách học môn xã hội, không hiểu vì sao cô Địa lí như bị giẩm phải đuôi.

Em như thế này thì đừng học ban xã hội nữa. Môn xã hội không bảo đảm thành tích của em có thể đi lên đâu, môn xã hội không đơn giản chút nào, muốn đi đường tắt thì em cứ tìm đường nào mát mẻ thoải mái mà đi. Dù sao sau này vẫn là cô dạy em, cô sẽ không để em dễ dàng đâu.”

Β đạp cửa đi ra khỏi phòng bộ môn, lập tức quyết định,, chị đây thèm mà học ban xã hội.

Thái độ sơ suất với những quyết định trọng đại trong cuộc đời mình của β khiến tôi và Giản Đơn chấn động, β khua tay múa chân:” Cậu nghĩ cuộc đời thật sự do cậu chọn lựa à? Tất cả những quyết định đều là nông nổi nhất thời, cậu không nhìn thấy hướng đi của vận mệnh đâu, chọn cái gì cũng có lí, chỉ cần cậu biết nói, ngừoi biết nói sống thế nào cũng có lí.”

Dẫu sao cậu ấy không biết ăn nói lắm.

Β đứng ở dứoi cuối lớp kêu gào, học thuộc tất cả những lời cô ĐỊa lí sỉ nhục cậu ấy, sau đó xé vụn tờ giấy đăng kí tự nguyện phân ban, ưỡn ngực ra, ngẩng đầu lên, giơ tờ giấy lên trời rồi xé toạc đi.

Wow, còn đẹp hơn tuyết rơi nữa!”Đứng giữa màn tuyết giấy là β đang phẫn nộ ngùn ngụt, tư thế đó, ôi, dữ tợn kinh ngừoi.

“ Chị đây mà còn có ý định học ban xã hội, tên của chị đây sẽ viết ngược”β hùng hồn giơ tay lên trời thề.

Sau đó cả lớp vỗ tay, hú hét ầm trời.

Lớp phó văn thể đứng dậy, chỉ vào β nói: “ Không hổ là ngừoi của lớp 5 ra! Có chí khí!... Nhưng,β, cậu vẫn nên đi quét lớp đi!”.

No. 257

Trước khi vào học tiết tự học, tôi lén lút chuồn đi, chạy đến khu khối 11.

“Chị ơi...” Tôi chặn một chị đang định ra ngoài: “ Có thể gọi chị Lạc Chỉ giúp em không ạ?”

Chị này rất xinh, tuy chỉ cách một tuổi nhưng nhìn trưởng thành hơn Lăng Tường Tây rất nhiều. Chị ấy không mặc áo đồng phục, chiếc áo đan len là hậu trường tuyệt đẹp, tôn lên mái tóc xoăn dàirủ xuống tận eo. Lúc bị tôi gọi giật lại, chị ấy đang định đi ra ngoài, vừa ngoảnh lại, mái tóc như thác nước đen nhánh, tung bay, tôi lùi về phía sau, nhanh chóng né đi.

“ừm, chào em”. Chị ấy cười, chớp chớp mắt nhìn tôi.

Tôi như bị điện giật đến ngớ người. Chỉ rồi chạy đi. Ngoài hành lang còn có mấy chị khôi 11 của lớp khác, tụ tập hai ba người một nhóm,có rất nhiều người quen biết với chị ấy, nhìn chị ấy chạy khỏi lớp,tất cả đều đồng thanh rộ lên: “ Diệp Triển Nhan lại đi tìm người con trai của mình rồi.”

Chị tên diệp Triển Nhan xinh đẹp ngoảnh lại mắng yêu mấy câu, không hề dừng bước lại,, hướng về phía cửa sổ sáng choang phía cuối hành lang mà chạy, mái tóc dài vô tận tung bay theo từng nhịp chân của chị ấy, khiến tôi nhìn mà cũng nghiêng ngả ngả nghiêng theo.

Khoan đã,Diệp Triển Nhan?

Chẳng phải là tên bạn gái trong truyền thuyết của hotboy Thịnh Hoài Nam à? Thật kì lạ!

Đi theo dòng suy nghĩ này, tim tâiu cũng đập bình bịch theo.

Quả nhiên, những người xinh đẹp ssẽ ở bên nhau.

Tôi nhìn lên đèn ống trên trần nhà trắng thán. Nhưng không sao, Dư Hoài cũng không đến mức quá đẹp trai.

“Nhóc tìm chị có việc gì hà?” Lúc này chị Lạc Chỉ đã xất hiện ở cửa lớp

“Dạ? À, em chào chị.”

Bao nhiêu người chịu công kích của lời nói rảnh nợ của người khác rồi hờn dỗi cả thế giới đều nói những lời này, không có ai lại khiến người khác tin và phục như chị ấy.

“Nhưng,” Chị ấy lại quyền chủ động về tay mình: “ Em cũng gặp phải phiền não như hoa khôi? Không phải sao?”

Lạc Chỉ cười nham hiểm.

Đúng thế còn gì, luận về thành tích, luận về tướng mạo, tôi đều không xứng bị công kích, đành lắc đầu phủ nhận.

“Thế thì em đang khó xử cái gì chứ? Nếu em thấy môn tự nhiên khó quá thì hãy học môn xã hội đi, làm hậu bối của chị.” Chị ấy vươn tay ra vỗ vỗ lưng tôi.

Không hiểu vì sao, rõ ràng tôi đã nén chặt cảm xúc rồi nhưng trong khoảnh khắc chị ấy vỗ vai tôi rồi cười hì hì như một người chị, phanh lại cứ thế mà thả trôi.

“Tương lai rất quan trọng.”

Tôi đột nhiên nghẹn ứ.

“Nhưng em không nỡ rời xa một người.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.