Điểu Đông

Chương 48




Thuận đế đi đã gần một tháng, hoa xuân đều đã héo tàn, Hoàng Thành nghênh đón mùa hạ nóng bỏng.

Diểu Đông theo sự phân phó của Thuận đế, vẫn như trước ở lại tẩm cung của đế vương, mỗi ngày ngoan ngoãn uống hết thuốc, sau nửa tháng, sự mệt mỏi bào mòn thân thể bỗng nhiên suy giảm , khôi phục sức sống.

Suy nghĩ không còn hỗn loạn, thời gian ngủ cũng chuyển sang bình thường, cùng thèm ăn nhiều, tay chân cũng khôi phục lại khí lực.

Nhưng mà lông mày các ngự y lại càng nhíu sâu, lui tới cũng thường xuyên hơn. Lưu Quân vẫn không có tin tức, Diểu Đông biết, cái này chính là thời gian hồi quan phản chiếu, có lẽ nhiều nhất, chỉ có thể chống đỡ năm sáu ngày.

Người đã chết, sẽ biến thành cái gì?

Khi nửa đêm tỉnh lại, bên người đã không còn nhiệt độ cơ thể quen thuộc.

Diểu Đông trở mình, thoáng co lại thân thể, mơ mơ hồ hồ nhắm mắt.

Trước mắt là ánh sáng lúc tỏ lúc mờ, mơ hồ phác ra hình ảnh quen thuộc, Diểu Đông liều mạng mở mắt ra nhìn, chỉ nhìn thấy một mảnh ánh sáng trắng chói mắt.

Sau khi ánh sáng trắng kia biến mất, y thấy chính mình lẻ loi, ôm trong lòng là thân thể cứng ngắc của con mèo đen.

“Tiểu Mễ chết rồi.”

Diểu Đông nghe thấy tiếng nói.

Không khí trước mắt từng chút tụ lại, biến thành bóng hình của Tố.

Nàng ngồi xổm xuống, xoa mái tóc Diểu Đông không biết từ lúc nào đã biến thành bộ dáng của trẻ con.

“Tiểu Mễ chết đi, linh hồn sẽ không biến mất đâu.”

Từ trong lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng màu vàng mang khí tức thần thánh, Diểu Đông ngây ngẩn nhìn, đột nhiên cảm thấy toàn thân trở nên ấm áp, có một loại xúc động muốn nhẹ nhàng bay lượn.

“Nó sẽ biến thành cơn gió, biến thành ánh mặt trời, biến thành lá cây.”

“Biến thành một con mèo khác, biến thành người, hoặc biến thành một cái gì đó trên thế giời này, tiếp tục tồn tại. . .”

“Diểu Đông, sinh mệnh là do ơn trời ban.”

Chớ nên sợ hãi, chấm dứt cũng chỉ là một loại thay đổi.

Cuộc sống như vậy. . . Diểu Đông, con không muốn thay đổi sao?

Trong thanh âm ồn ào náo nhiệt mở mắt ra, cái đầu tiên Diểu Đông nhìn thấy, là hai người hầu từ bên ngoài cửa bước vào, trong tầng tầng không khí tràn ngập ánh sáng vàng.

Đó là một ngày hè tràn ngập ánh nắng, mang theo nồng đậm hương vị khát khao.

Diểu Đông cong lên khóe môi, khẽ cười.

“Các ngươi thấy không!”

Nữ nhân bị thị vệ siết chặt giãy dụa đến tóc tai tán loạn, hai mắt lóe sáng mở to, không rõ là oán độc hay sợ hãi.

“Y vẫn còn cười! Các ngươi có thấy không!? Chúng ta đều phải chết, Đại Lương sắp bị diệt, vì thế mà ác quỷ này đang cười! Y đang cười nhạo chúng ta!”

Phục sức hoa lệ trên người nữ nhân trong sự giằng co trở nên cực kỳ hỗn độn, gương mặt vốn tinh xảo mĩ lệ bởi vì phẫn nộ mà vặn vẹo thành bộ dạng giống như la sát.

“Các ngươi vì sao ngăn cản ta!? Người đáng chết là y ! Là y ! Đều là quỷ kế của y , là âm mưu của y ! Y cùng Tần Tự Sơn nội ứng ngoại hợp, câu kết mọi rợ An Thát đến hại Đại Lương ta, bọn họ đã tiến đến hoàng thành, các ngươi vì sao còn không giết y !? Y hại chết hoàng nhi của ta, hại ta cả đời thê thảm. . . Các ngươi vì sao không giết y !? Vì sao không để ta giết y !?”

Tầm mắt từ cửa sổ trở về, Diểu Đông nhìn đoản kiếm, lại nhìn sắc mặt khó xử của bọn thị vệ, sơ lược tiêu hóa lời nói của nữ nhân kia. Y vừa định nói, có người từ ngoài của bước vào đã mở miệng trước y , lạnh lùng hỏi: “Làm ầm ĩ cái gì?”

Diểu Đông quay đầu, thấy Trang Quý cùng Phúc công công vén rèm đi tới, vẻ mặt nghiêm túc.

Trang Quý liếc mắt nhìn Diểu Đông, ánh mắt kia có chút sâu xa, ẩn ẩn xẹt qua một chút ánh sáng nhạt không biết là có gì ý, Diểu Đông nhìn không rõ, y lại dời tầm mắt, nhìn về bọn thị vệ đang khống chế hành động của nữ nhân.

“Ngu phi nương nương đã sắp điên rồi,” hắn nhẹ nhàng nhíu mày, nói với thị vệ , “Các ngươi để nàng vào tẩm cung của điện hạ, xảy ra chuyện gì ai chịu trách nhiệm?”

Bọn thị vệ cuống quít đáp lời “Dạ”, kéo Ngu phi ra ngoài, Ngu phi không thể tin được nhìn Trang Quý, nàng thở gấp, cánh tay siết chặt bọn thị vệ, bỗng nhiên xoay đầu hướng Diểu Đông lớn tiếng hét đến chói tai:

“Hồ ly tinh, ngươi là yêu nghiệt hại nước hại dân— ta nguyền rủa ngươi không được chết tử tế! ! !”

Âm thanh mắng mỏ càng ngày càng xa, đối với những lời chửi mắng ác độc này, trong phòng không ai để ý.

Phúc công công tự ý khoác thêm áo ngoài lên Diểu Đông, lại lấy thêm giày đi vào cho y , Diểu Đông đẩy tay hắn ra, tự mình đi giày, hỏi: “Tình huống bên ngoài thế nào rồi?”

Ánh mắt Trang Quý lóe sáng, không trả lời, chỉ nói: “Theo ta đi.”

“Đi đâu?” Diểu Đông giương mắt nhìn hắn.

“Thành Tây có bố trí cửa ngầm,” Trang Quý vuốt tóc, khuôn mặt tựa bạch ngọc không có chút biểu tình dư thừa, “Ta phái người hộ tống ngươi rời khỏi hoàng thành.”

“Rời khỏi hoàng thành? Chạy trốn?” Diểu Đông nở nụ cười, cúi đầu thắt lại vạt áo đang bung, “Trong cung có biết bao nhiêu người giống như Ngu phi muốn nhìn ta chết? Bên ngoài người An Thát sao lại buông tha một hoàng tử Đại Lương?” Hắn đem mái tóc dài tùy tiện túm lại, dùng dây buộc lại, “Đừng nói là có thể chạy đi, cho dù ngươi phái một đám thị vệ võ công cao cường hộ tống ta ra khỏi thành, ở bên ngoài, ta có năng lực sống được mấy ngày?” Y đứng lên, đôi mắt màu hổ phách nhìn thắng vào mắt Trang Quý, “Mang ta đi gặp Tiếu đại nhân.”

Qua song cửa mở rộng, Diểu Đông thoáng nghiêng người nhìn bên ngoài, chỉ thấy mênh mông trời xanh.

“Binh lính An Thát hai mươi vạn, được Đạt Ngõa thống lĩnh tự xưng là “Thốc Ưng”,” Tiếu Khanh mặt âm trầm, nhấc chén trà uống một ngụm, “Tần Tự Sơn dẫn bọn hắn từ vùng núi Tây Nam vô thanh vô tức thẳng tiến hoàng thành, rạng sáng hôm nay đột phá ngoại thành, đóng bốn vạn quận ở ngoại thành, ngăn cản không được, ngay lúc này đã cách cửa thành mười dặm. . .” Hắn đột nhiên ném mạnh chén trà, nổi giận mắng, “Kim Dương bắc kì chỉ là cái bẫy, lão già Tần Tự Sơn kia tàn sát hàng loạt dân trong thành! Thực là mất trí rồi!”

“Tín hiệu cầu viện đã phát ra, bên kia có đáp lại không?” Âm thanh mảnh sứ vỡ vụn vang ngay bên chân mình, Diểu Đông không để ý lắm, quay đầu lại, hỏi, “Quân canh giữ nội thành còn bao nhiêu?”

“Duyệt Châu gần đây đã nhận đươc khói báo động, bon họ tới đây nhanh nhất cũng phải hai ngày,” Tiếu Khanh trừng y một cái, pha chút không kiên nhẫn trả lời, “Quân canh giữ trong thành còn hai vạn.”

“Vậy đưa ra tin tức, nói viện quân sắp tới,” Diểu Đông quay lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Trước ổn định dân tâm.”

“Ngươi vẫn còn dám nói!?” Tiếu Khanh một quyền nện trên bàn, “Hiện nay vấn đề lớn nhất là làm sao trước khi viện quân đến, phải ngăn chặn cậu của ngươi.”

“Mười dặm, còn có thời gian.” Diểu Đông đứng dậy, “Cho ta hai ngàn tinh binh, ta sẽ cố ngắn ngăn chặn người An Thát, Tiếu đại nhân hoàn thiện phòng ngự trong thành, dàn xếp dân chúng.”

“Không được!”

“Hai ngàn tinh binh? Ngươi cho rằng ta điên sao? Ngoài thành kia là cậu ruột của người, ai biết ngươi không đi bán nước cầu sinh—”

Hai thanh âm đồng thời vang lên, Diểu Đông cũng không để ý tới lông mày nhíu chặt của Trang Quý, trực tiếp đón nhận ánh mắt tràn ngập hoài nghi cùng khinh thường của Tiếu Khanh, nói: “Ngươi không tin ta, cũng nên tin tưởng thủ hạ binh lính của ngươi.”

Tiếu Khanh hừ lạnh một tiếng, Diểu Đông nói tiếp: “Tướng lãnh Đại Lương chết thảm, chúng ta không thể tìm thấy người có thể lĩnh quân xuất chiến, Tiếu đại nhân bao lần thủ thành, nên biết thời gian cấp bách, điều gì làm trọng.”

Tiếu Khanh như trước im lặng, trái lại Chu tướng quân luôn luôn trầm mặc trong phòng lại nhìn y một cái, mặt không chút biểu tình hỏi: “Ngươi vì sao phải xuất chiến?”

Diểu Đông sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía Chu tướng quân, ông lại tránh đi tầm mắt không hề nhìn y , nhưng sắc mặt thật sự kéo căng.

“Có rất nhiều nguyên nhân,” Diểu Đông cúi mắt, ngữ điệu bình thản, “Chủ yếu là, vì nơi này có thứ ta muốn bảo vệ.”

Chu lão tướng quân tựa hồ hừ một tiếng, sau đó quăng ra trước mặt vật gì đó.

Diểu Đông xoay người cầm lên, cất trong lòng bàn tay, là tấm lệnh bài đỏ sậm.

Diểu Đông chăm chú nhìn Chu tướng quân, quay đầu chạy ra bên ngoài . Y vội vàng chạy xuống bậc thềm , lúc chạy đến bậc cuối cùng, bỗng nhiên bị một lực lớn kéo lại.

Diểu Đông quay đầu, nghi hoặc nhìn sắc mặt hoảng loạn của Trang Quý.

“Ngươi đã nói—” Trang Quý ngừng một chút, tựa hồ muốn bình phục lại hô hấp gấp gáp, “Ngươi đã nói, ngươi chỉ muốn sống sót mà thôi.”

Trên mặt Diểu Đông lộ một tia kinh ngạc, trầm mặc trong chốc lát, y tránh khỏi sự giam giữ tay mình của Trang Quý.

“Chỉ là lừa người.” Y nhìn chằm chằm vào mắt Trang Quý, chân thật nói.

Diểu Đông xoay người tiếp tục đi về phía trước, Trang Quý đứng tại chỗ, ánh mắt phức tạp, nhìn bóng lưng xa dần của Diểu Đông.

Bỗng nhiên hắn tiến lên hai bước, dùng hết toàn lực hô: “Vậy còn hoàng thượng?” Hắn lớn tiếng hỏi, “Ngươi không phải đã đồng ý phải đợi hoàng thượng trở về sao!?”

Diểu Đông không trả lời, cũng không quay đầu, chỉ nhún người lên ngựa.

Trong nháy mắt lúc hắn giơ roi, Vị Thỉ bỗng nhiên từ phía sau xông ra, dang hai tay ngăn trước ngựa.

Diểu Đông nhìn hắn, mở miệng hỏi: “Mộ phần của mẫu hậu nở hoa rồi sao?”

Vị Thỉ ngẩn người, lúng ta lúng túng gật đầu, đáp: “Tất cả đều đã nở.”

“A. . .” Diểu Đông cong cong khóe môi, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Bây giờ nghĩ lại, kỳ thật ta cho tới bây giờ cũng không biết, mẫu hậu có thích hoa hướng dương hay không.”

Vỉ Thỉ yên lặng nhìn y , không đáp lời, Diểu Đông như trước vẫn cười, nói: “Nếu phụ hoàng ra lệnh các người bảo hộ ta, vậy, các ngươi cùng theo ta được không?”

Tiếng nói vừa dứt, y dùng lực quật roi ngựa, con ngựa hí một tiếng dài, nâng lên chân trước nhảy qua đầu Vị Thỉ.

Ngựa phi nhanh, cuốn theo bụi đất cuồn cuộn.

Gió thổi mạnh khiến y bào phất phới tung bay, ánh mặt trời nóng bỏng chói mắt, Diểu Đông nheo mắt lại, từ trong đáy lòng sinh ra một loại cảm giác— tựa hồ có cái gì đó, sắp hút ra khỏi thân thể.

Y mỉm cười, lại vung roi ngựa lên.

Trong nháy mắt đã đi tới cửa thành, y nghe thấy trên tường thành có ai lớn tiếng gọi “Điện hạ—” Diểu Đông ngẩng đầu, trên tường thành xuất hiện, gương mặt Trang Quý dưới ánh mặt trời chói chang trở nên không chân thật.

Y cong khóe môi, bỗng nhiên mở miệng nói:

“Ta chỉ muốn— muốn thay đổi—”

Sương mù che ở trước mắt biến mất sạch sẽ, Diểu Đông thấy ánh nắng vàng rực từ bốn phương tám hướng tràn ra, đẹp đến lóe mắt làm người khác thán phục.

Gió quây lại hai bên thân thể, nâng người lên, nâng cả tuấn mã, làm cho người khác tưởng chừng như đang bay lượn.

Muốn thay đổi.

Quân đội An Thát mạnh mẽ tràn vào, Diểu Đông hít một hơi thật sâu, siết chặt trường kiếm, áp sát lưng áo.

Biến thành gió, biến thành cây, biến thành hạt bụi.

Thắt lưng hạ thấp một chút, đẩy nhanh tốc độ.

Thân thể nhẹ nhàng, tầm mắt cũng rõ ràng hơn, khiến cho chính mình cùng không khí hợp thành một thể.

Tập trung vào mục tiêu, là người cao to ở đội ngũ phía trước. Có bao nhiêu cơ hội? Cách xa hắn bao nhiêu bước?

Một, hai, ba—

Trong nháy mắt, không cần do dự, gọn gàng lưu loát xuất kiếm.

Kiếm quang màu bạc xuất hiện, ánh sáng chói mắt. Sau sự trầm mặc khó tin, là tiếng trống cùng tiếng hò hét xẹt ngang phía chân trời.

Nhưng Diểu Đông lại không nghe thấy gì cả.

Thân thể như là chỉ còn ý thức của bản thân, từng kiếm từng kiếm xẹt qua cổ họng quân địch, mà máu từ miệng vết thương chảy ra, cũng không có cảm giác đau đớn.

Có cái gì đó lặng lẽ rút ra khỏi thân thể, phiêu du ở giữa không trung nhìn xuống thế gian này chăng?

Quang huy khắp thế gian trở nên ảm đạm, ngưng tụ thành từng đốm sáng cam nho nhỏ đọng trên ngọn cây mái đình.

Gợn sóng khiến những đốm sáng nho nhỏ kia trở nên chao đảo, lấp lánh ánh sáng theo dòng nước chảy tới chiếc hoa đăng.

Hoa đăng chậm rãi dừng bên chân Diểu Đông, Diểu Đông vớt lấy nó, mở ra con hạc giấy giấu ở giữa nhụy hoa.

“Ngươi muốn ước cái gì?”

Tố đi đến trước mặt Diểu Đông, ngồi xổm xuống, cầm lấy con hạc giấy quơ quơ trước mặt y .

Diểu Đông nghiêng đầu, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi.

Muốn trở lại quá khứ.

Muốn cùng Tố hạnh phúc bên nhau.

Muốn mẫu hậu yêu mình nhiều hơn một chút.

“Con thả thiệt nhiều hoa đăng,” Diểu Đông nói, “Đều không có ước gì cả, bây giờ có thể ước tất cả không?”

Tố lắc đầu, cười nói: “Không được, bỏ đi cũng đã bỏ đi rồi, con chỉ có thể ước một nguyện vọng.”

Một nguyện vọng.

Diểu Đông cau mày, trầm tư suy nghĩ.

Tố sờ sờ đầu y , nói: “Càng muốn thực hiện nguyện vọng thì càng khó thực hiện, Diểu Đông không nên tham lam như vậy, chỉ cần ước điều đơn giản thôi, tuy rằng không phải điều muốn nhất, thế nhưng lại là nguyện vọng dễ thực hiện nhất.”

Diểu Đông cúi đầu, nhìn dòng nước róc rách lẳng lặng chảy bên chân.

Nhớ mang máng có một ngày, người nào đó từng đứng bên dòng nước uốn quanh, lần đầu tiên hỏi mình muốn đáp ứng nguyện vọng gì.

Diểu Đông ước cái gì?

Người kia nhàn nhạt cười nhẹ, trong ánh nến rõ nét, kí ức tràn về, đủ loại hình ảnh tới lui, người nọ lạnh lùng cùng ôn nhu, tiếc thương cùng đau đớn, nháy mắt tràn ngập trong suy nghĩ.

Sau cùng còn có, lời nói giống như câu thần chú cứ vang vọng bên tai. . .

Diểu Đông, nhất định phải đợi ta trở về.

Tố nói, chỉ còn lại một cái nguyện vọng cuối cùng, đừng tham lam quá.

Như vậy, ta hi vọng có thể thấy mình hoàn thành ước định với hắn, không để cho bản thân tiếc nuối, không để cho ngươi nọ tiếc nuối.

Chỉ cần thoáng nhìn một lần, chỉ cần thoáng nhìn một lần cũng đủ rồi.

“Diểu Đông. . .”

Ánh nến đã tàn, Diểu Đông mơ mơ màng màng mở mắt, mơ hồ nhìn thấy người nọ dính đấy máu, thế nhưng khuôn mặt lại tuấn mỹ tựa thiên tiên như trước.

Y cố gắng vươn tay, cẩn thận chạm lên gương mặt người nọ.

Không giống với Tố, không giống với hoa hướng dương nở rộ trong mộng, lúc này đây, ngón tay của y chạm tới da thịt ấm áp.

Nó không biến mất, vô cùng chân thật.

Diểu Đông nhắm mắt lại, từ từ cong khóe môi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.