Điểu Đông

Chương 43




Ngày hôm sau tại Nhật Hoa điện, cảm thấy không giống trước kia .

Rốt cuộc là không giống chỗ nào? Bởi vì lúc trước số lần có thể đếm được trên đầu ngón tay, tới không bao lâu liền vội vàng rời đi, cho nên Diểu Đông cũng không thể nói rõ vế sau như thế nào.

Giống như cửa được sơn lên một lớp sơn đỏ mới, hành lang dài hai bên đặt những chậu cây hoa sơn trà xanh um tươi tốt, ven bờ ao nhỏ trồng cùng một loại cây liễu, còn có cả một khoảng lá liễu, như ẩn như hiện vướng trên lương đình mới.

“A, khi nào thì cả sơn thạch giả cũng chuyển đến nơi đây. . .” Nhìn một góc cửa đá, Diểu Đông nhỏ giọng thì thào.

Tiểu thái giám dẫn đường dừng bước, nhìn về phía Diểu Đông ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Hắn nhịn không được cúi hạ miệng nói: “Điện hạ, giả sơn này vẫn đều ở đây, đã mười năm rồi.”

Diểu Đông ngẩn người, ngượng ngùng nở nụ cười.

Thật giống như chưa từng nhìn qua khuôn mặt Phủ Tử Dục, Diểu Đông cũng chưa từng thật sự nhìn qua bài trí trong Nhật Hoa điện.

Bất quá cái này cũng chẳng can hệ gì , nhìn cũng tốt mà không nhìn cũng thế, chỉ sợ đây cũng là lần cuối y nhìn thấy Nhật Hoa điện này.

Đứng ở ngoài phòng của Phủ Tử Dục, tiểu thái giám dẫn đường được cho phép, chậm rãi mở cửa.

Ánh mặt trời theo cửa mở lập tức tràn vào, cả phòng đột nhiên chói chang, Diểu Đông giương mắt nhìn, yên lặng thở dài.

“Phủ Tử Dương, ngươi tới rồi.”

Trong phòng có người nở nụ cười chào đón, nhìn không ra đã bị giam cầm mười ngày, vẫn như trước bộ dáng thiếu niên phong lưu tuấn nhã, quý khí bức người.

Diểu Đông lùi ra phía sau từng bước, tránh đi tay hắn.

Phủ Tử Dục dừng lại, trong mắt thoáng qua ánh cười ảm đạm.

“Phụ hoàng nói, giam cầm hôm nay là chấm dứt.” Diểu Đông mở miệng nói.

Trên mặt Phủ Tử Dục hiện lên một tia phẫn uất, thế nhưng rất nhanh thu liễm lại, hắn một lần nữa mang theo nụ cười, hỏi: “Nhanh như vậy? Là do Tử Dương cầu tình cho ta sao?”

“Cũng không phải. . .” Diểu Đông châm chước tìm từ, “Ngươi chỉ là uống say.”

“Tử Dương nghĩ thế sao?” Phủ Tử Dướng nhíu mày, “Đúng vậy, ta thật sự có uống rượu, nếu không sẽ chưa thành công đã bị phụ hoàng bắt lấy.”

Diểu Đông giương mắt nhìn hắn, trầm mặc không nói.

Trong phòng đốt huân hương nhàn nhạt, không giống với hơi thở lạnh lùng nhưng trong trẻo trên người Thuận đế, mà là càng lại gần bên người thiếu niên, bình tĩnh như thế nào cũng càng không thế giấu được hương vị nóng bỏng cùng trương dương.

Không khí giữa hai người lúc này tĩnh lặng trôi qua, bỗng nhiên, Phủ Tử Dục mở miệng nói: “Tử Dương, ta thích ngươi.”

Diểu Đông nhăn mày, thoáng rũ mắt.

Qua một hồi lâu, y nói: “Ta nhớ rõ, trước kia ngươi rất ghét ta.”

Phủ Tử Dục thoáng kinh ngạc, trầm mặt suy nghĩ, rồi không khỏi nở nụ cười: “Đó đều là chuyện trước kia, Tử Dương sao lại còn nhớ rõ?”

Diểu Đông không trả lời.

“Đều là chuyện trước kia,” Phủ Tử Dục nhìn y lông mi rũ xuống, cười nói, “Khi đó ta còn không hiểu chuyện, đối với Tử Dương làm mấy chuyện xấu xa, Tử Dương vẫn còn ghi hận sao?”

Diểu Đông nhấp môi, lại trầm mặc như trước.

Phủ Tử Dục thở dài, hỏi: “Vậy Tử Dương khi nào biết ta thích ngươi?”

Hắn nói: “Là lúc ngươi tới đưa ngọc bội.”

Mi mắt Diểu Đông khẽ run, nâng mắt yên lặng nhìn hắn.

Phủ Tử Dục cười, lặp lại câu nói: “Đúng vậy, là lúc ngươi đến đưa ngọc bội.”

Đứa nhỏ sáu tuổi, quả thật còn không hiểu chuyện.

Chính là do sự dạy dỗ nghiêm khắc của Tần quý phi, tiềm thức liền chán ghét đứa nhỏ sinh ra cùng ngày với mình.

Chán ghét y an tĩnh, chán ghét y nhu thuận, chán ghét y trầm mặc trước mọi sự khi dễ và khiêu khích, cực kì ghét chính là khi nhìn sự ôn nhu mĩ lệ của hoàng hậu thì y lại lộ ra vẻ mặt hạnh phúc ngây ngô cười.

Thật sự là vô cùng tức giận.

Thẳng cho đến một ngày, tam đệ lại gần nói: “Nhị ca, đại ca cứ nhìn lén ngọc bội của huynh .”

Ngọc bội? À, sinh nhật ngày đó hoàng hậu có đưa ngọc bội.

Ngọc bội kia lung linh đáng yêu, cũng là một mặt ngọc tốt, nhưng mà ánh mắt y thỉnh thoảng thoáng đưa qua nhìn, lén lút, không nhìn mình lại chỉ nhìn mặt ngọc bội kia, liền nhịn không được trở nên tức giận.

Khi phản ứng lại, ngọc bội đã vỡ thành mấy mảnh, làm như không quan tâm nói—

“Hoàng hậu tặng thì thế nào? Chẳng qua chỉ là một cái mặt ngọc bội không đáng tiền, ta mới không thèm nhìn.”

Lại nháy mắt, trên mặt liền trúng một quyền mạnh mẽ.

Ta kêu thảm một tiếng, lập tức đánh nhau với y .

Một trận kia kinh động thiên địa, ngay cả phụ hoàng cũng bị kinh động, Tần quý phi dẫn ta một mặt bầm tìm khóc đến hoa dung thất sắc, nhìn lướt qua vai nàng, ta nhìn thấy người nọ cúi đầu đứng phía sau hoàng hậu. Không giống với trước đây bám vạt áo hoàng hậu, cũng không nói gì, không làm gì, trầm mặc cùng mọi người bảo trì khoảng cách.

Sự tình cuối cùng dưới sự náo loạn của Tần quý phi cùng sự trầm mặc của hoàng hậu chấm dứt, kết quả tất nhiên là ta ăn ngon uống ngon dưỡng thương, người nọ thì bị phạt.

Ngay từ đầu nghe nói y phải chịu quỳ ở Từ Đường ba ngày, rồi giam cầm một tháng, tâm tình ta vô cùng tốt. Nhưng trôi qua vài ngày, nhìn thấy vị trí đối diện đều trống rỗng, lòng không khỏi cảm thấy có chút buồn tẻ.

Không có y kề bên bị mắng khi so sánh, sự tán dương của thái phó dường như cũng ít hứng thú.

Cho nên, tối hôm đó nhìn thấy y bỗng nhiên xuất hiện ở tẩm cung mình, tuy rằng ngạc nhiên, nhưng cũng không cất tiếng gọi.

Ta thật muốn xem, y không có ngoan ngoàn ở trong phòng giam cầm lại chạy đến nơi đây làm gì.

“Thực xin lỗi.” Y mở miệng trước nói.

Ta hừ một tiếng, ý tứ không muốn tha thứ cho y .

“Cái này. . . Ta đã sửa tốt lắm rồi.” Y mở lòng bàn tay, giương mắt nhìn ta.

Ta liếc mắt nhìn một cái.

Trong lòng bàn tay kia là mặt ngọc bội bị ta làm vỡ nát, cũng không biết dùng biện pháp gì đem những mảnh vỡ ghép lại, nếu nhìn không kĩ sẽ không nhìn ra vết nứt rất nhỏ này.

Thế nhưng ta để ý không phải cái này.

Ta chợt phát hiện, bản thân hình như đây là lần đầu tiên chú ý tới diện mạo y .

Lông mi hơi cong cong, rất dài, đôi mắt thật to, tròn, màu con ngươi so với những người khác nhạt hơn, lấp lánh ánh sáng, tinh tế có thể thấy được ánh sáng lóe ra bên trong, có điểm giống với lưu ly trân châu ta giấu trong tráp.

Ta lại nhìn chỗ khác.

Mày cũng đạm đạm, hình dáng cũng rất xinh đẹp, cái mũi cùng đôi môi đều tinh xảo, cằm đầy đặn, không giống của ta mà rất mượt mà, trên gương mặt ngày đó đánh nhau còn lưu lại vết cào, kết thành từng vết từng vết vảy, cũng không khó coi lắm.

“Ngọc bội. . . Ta đã sửa tốt rồi.”

Có lẽ là thấy ta không lên tiếng, y nói lại một lần nữa, sau đó rũ mi.

Đôi mắt như ánh sáng lấp lánh nơi đáy nước đột nhiên bị che đậy, ta cảm thấy có chút đáng tiếc. Cũng không biết vì sao, ban đầu là chán ghét đột nhiên lại không nghĩ vậy nữa, chỉ là trong đầu có cảm giác là lạ.

Y nói: “Đây không phải là ngọc bội không đáng giá.”

Ta ngơ ngác nhìn lông mi y , tùy ý “Ừ” một tiếng.

“Mẫu hậu đã cầu phúc cho ngươi rất lâu, cho nên nó không phải là ngọc bội không đáng giá.”

Lông mi y nhè nhẹ run, thanh âm thật nhỏ, tựa hồ có chút run run, “Mẫu hậu mỗi ngày đều nói, phù hộ Tử Dục thân thể khỏe mạnh, bình an, cho nên nó không phải là ngọc bội không đáng giá. . .”

Trong lòng ta có chút ngứa, luôn luôn có một loại xúc động muốn đi đến chạm vào lông mi y , vừa mới quyết định thỏa mãn chính mình vươn tay, y bỗng nhiên lại nâng mắt lên.

Trong nháy mắt, ta nhìn thấy trong đôi mắt ôn nhuận lóng lánh sáng bóng giống như lưu ly trân châu kia, tràn đầy hình ảnh của mình.

Y chậm rãi lại gần, ta vẫn không nhúc nhích, tùy ý để y đeo ngọc bội lên cổ mình, bên tai nhẹ nhàng ôn nhu, hắn thong thả, như thanh âm cầu nguyện bình thường—

“Phù hộ Tử Dục thân thể khỏe mạnh, bình an. . .”

Có lẽ là từ thời khắc đó, tình tự bất thường ngay trong lòng lặng yên sinh trưởng.

Phủ Tử Dục rời khỏi ký ức phục hồi tinh thần, mỉm cười nói: “Từ lúc ấy ta liền thích ngươi, vẫn thích cho đến bây giờ đã không có cách nào buông tay.”

Diểu Đông yên lặng nhìn hắn, một lát sau, bỗng nhiên mở miệng nói: “Vừa rồi ngươi hỏi ta có ghi hận ngươi hay không, ta nói ta có hận.” Thoáng tạm dừng một lát, y nói tiếp, “Chuyện ngươi làm hư ngọc bội, ta luôn ghi hận.”

Phủ Tử Dục sắc mặt trở nên cứng ngắt, Diểu Đông đưa qua tầm mắt, thản nhiên nói: “Ta không có cách nào thích ngươi.”

“Chỉ bởi vì ta làm hỏng ngọc bội sao?” Qua một lúc lâu, Phủ Tử Dục trầm giọng hỏi.

Diểu Đông lắc đầu.

“Bởi vì ta với ngươi đều là nam tử.”

Diểu Đông lại lắc đầu, nói: “Không phải.”

“Như vậy,” Phủ Tử Dục thanh âm có chút bất ổn, tựa hồ dưới áp lực gì đó, hắn hít thở vào một hơi, lại hỏi, “Là vì chúng ta là huynh đệ?”

Tạm dừng trong chốc lát, Diểu Đông vẫn như cũ trả lời: “Không phải.”

“Thế cuối cùng là vì sao?”

Gương mặt lạnh lùng của Phủ Tử Dục cùng Thuận đế đều kinh người giống nhau, không phải chỉ có dung mạo, mà cái này là thuộc loại vô tình đế vương, tự nhiên đã sinh thành, không cho người khác phản kháng, khí thế duy ngã độc tôn.

Diểu Đông rũ mắt, trả lời: “Bởi vì ngươi là đứa nhỏ mẫu hậu yêu thương nhất.”

Y nói: “Bởi vì ngươi là đứa nhỏ mẫu hậu yêu nhất, cho nên từ lúc đầu, ta đã không có cách nào thích ngươi.”

Phủ Tử Dục ngơ ngác nói: “Đây cũng tính là lý do. . .”

Diểu Đông đảo mắt nhìn hắn, nói: “Đây là lý do.”

Con người luôn tham lam cùng ích kỷ.

Vô luận bao nhiêu thứ cũng bắt chước học theo, được một chút lại bắt đầu khát khao càng nhiều.

Sau đó từ từ, lại bắt đầu hy vọng xa vời, có thể có một phần trọn vẹn, chỉ có thể yêu một mình mình.

Gió từ cửa số khép hờ tràn vào, thổi loạn mấy sợi tóc trên trán Diểu Đông. Diểu Đông quay đầu nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa, nhẹ nhàng khép mắt.

“Ta cũng có ghen tị, cũng có oán hận.”

“Cũng sẽ nghĩ trong lòng, nếu ngươi không tồn tại, thật là tốt biết bao.”

Dục vọng ác độc đó, lặng lẽ chôn giấu thật sâu dưới đáy lòng, thỉnh thoảng trong đêm tối bản thân sẽ tuôn trào ác ý tàn độc.

“Tử Dục, ngươi thích cái gì của ta?”

“Lòng người luôn dơ bẩn, ta cũng không có tốt như ngươi nghĩ, có đôi khi giúp đỡ ngươi, bảo hộ ngươi, chỉ là do mẫu hậu hi vọng ta làm như vậy.”

“Nếu không phải đã đồng ý với mẫu hậu, ta nghĩ, ta sẽ không liếc mắt nhìn ngươi lần nào.”

Những lời này có lẽ sẽ làm tổn thương lòng ngươi, nhưng không phải là lời lừa dối. Một phần nhỏ là vì muốn chấm dứt tình cảm sai phương hướng của hắn, nhưng phần lớn, chúng nó là thanh âm vẫn luôn chất chứa dưới tận đáy lòng.

Nói ra về sau bản thân cũng sẽ thoải mái chút.

Cửa phòng Phủ Tử Dục ở phía sau từ từ xa dần, cuối cùng biến mất không thấy.

Diểu Đông quay đầu thoáng nhìn, nâng bước rời khỏi Nhật Hoa điện.

Vài ngày sau, triều đình thu được tấu chương truyền từ biên cương.

Nói phía bắc bất ngờ xâm chiếm biên cảnh, chung quanh biên giới đánh cướp đốt giết thôn trang, quân đội đang đóng quân chống lại không được, mong hoàng thượng phái quân trợ giúp.

Phủ Tử Dục chủ động xin đi giết giặc, Thuận đế đồng ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.