Điểu Đông

Chương 23




Dân chúng nơi hoàng thành đa phần đều đã đi ngủ, trong ngõ nhỏ yên tĩnh cửa lớn sơn đỏ tầng tầng lớp lớp khóa chặt, chỉ để lại ánh nến từ đèn gác đêm trên góc mái hiên yên lặng lóe lên ánh sáng u ám, bóng Diểu Đông kéo thật dài, không mục đích bước qua những xác pháo nhỏ tràn khắp đường nhỏ bằng đá.

“Tiết trời hanh khô — cẩn thận củi lửa—”

“Tiết trời hanh khô — cẩn thận củi lửa—”

Tiếng người tuần đêm điểm canh xa xa truyền đến, dùi gỗ đánh trên chiêng đồng vang lên âm thanh đang đang rung động trong không khí, trong bóng đêm tịch liêu từng tiếng từng tiếng vang vọng rồi biến mất.

Cước bộ người tuần đêm theo tiếng chiêng từng chút từng chút lại gần, Diểu Đông dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cửa son vừa mới dán câu đối mừng xuân.

“Tiết trời hanh khô — cẩn thận củi lửa–”

Lúc thanh âm của người tuần đêm từ trong góc vang tới, Diểu Đông quay đầu lại nhìn thoáng qua.

“Tiểu, tiểu. . .”

Nhìn thấy người nọ ánh mắt thoáng chốc trừng lớn, miệng run run không nói thành lời, Diểu Đông nghiêng đầu nghi hoặc hướng hắn tươi cười, cũng không nghĩ rằng người tuần đêm bỗng nhiên hô lớn một tiếng “Quỷ a—-“, vội vã ném luôn dùi gỗ cùng chiêng đồng, xoay người nhanh chóng bỏ chạy.

Nhìn thấy bóng dáng người nọ nháy mắt biến mất, Diểu Đông có chút sửng sốt.

Y cúi đầu nhìn chính mình, lúc này mới phát hiện quần áo bản thân kiểu dáng có chút phức tạp cùng lễ phục màu nhạt, khoác trên vai là mái tóc dài không biết khi nào tản mác buông xuống, tại nơi ngõ nhỏ yên tĩnh một mình vô định du đãng, quả thật giống quỷ.

Diểu Đông cúi đầu nở một nụ cười, sau đó đi đến bên chiêng đồng bị vứt bỏ trước mặt, ngồi xổm xuống nhặt lên dùi gõ nhẹ nhàng gõ xuống mặt chiêng.

“Trời hanh khô–” y gác cằm trên đầu gối, híp mắt, buồn chán nhỏ giọng nói, “cẩn thận củi lửa–”

Hẻm nhỏ bỗng nhiên thổi đến một trận gió, Diểu Đông rũ mi, đợi cho đến khi cơn gió kia ngừng thổi, lúc mở mắt ra, chợt thấy đối diện y xuất hiện một đôi giày tím thêu hình rồng uốn lượn.

Đó là một giày thêu rồng cực kì tinh xảo, màu tím kia không biết là dùng chất liệu gì để may, nhìn qua vô cùng mềm mại thoải mái lại trơn bóng sáng đẹp, rồng trên giày là dùng chỉ vàng tỉ mỉ thêu lên trên nền vải tím, từng chỉ từng chỉ tinh tế đan vào nhau, thân rồng tao nhã mà hoa lệ tỏa ra ánh sáng, cuối cùng bị che khuất bởi vạt áo đỏ tươi như lửa.

Diểu Đông cúi đầu nhìn đôi giày rồng đến ngẩn người, sau đó y cảm giác được có người ngồi xổm xuống bên cạnh, đưa tay vuốt lại những sợi tóc hỗn độn trên trán qua một bên.

Lòng bàn tay người kia dán trên cái trán lạnh như băng của y , trong đêm đông thổi những cơn gió lạnh đến thấu xương này mang đến một chút ấm áp.

Ấm áp từ lòng bàn tay người kia trên thái dương chậm rãi trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở gò má, lưu luyến không rời.

“Trở về chứ?”

Thuận đế cúi đầu nhìn hàng mi Diểu Đông yên lặng rũ xuống, chậm chạp hô hấp, nhẹ nhàng thở ra, như là sợ kinh hách đến cái gì thấp giọng hỏi: ” Trở về được không?”

Diểu Đông mân khóe môi, trầm mặc không nói.

Lòng bàn tay là làn da thiếu niên non mịm làm người khác không đành lòng buông tay, tầm mắt Thuận đế lướt qua dung nhan tuy rằng mang chút tái nhợt nhưng không cách nào che dấu sự tinh mỹ làm kẻ khác hít thở không thông, trong lòng dâng lên chua xót khó có thể nói thành lời.

Diểu Đông nghiêng đầu, tránh đi tay Thuận đế.

Y đứng dậy lui xuống từng bước, thản nhiên đáp “Được”, sau đó xoay người, cũng không nhìn Thuận đế, thẳng hướng hoàng cung mà đi.

Y không biết biểu tình Thuận đế bị mình bỏ lại phía sau như thế nào, cũng không biết người nọ có thể vì hành vi bất kính của mình mà tức giận hay không.

Nhưng mà thế thì có quan hệ gì đâu chứ ? Người nọ có tức giận rồi trừng phạt mình hay không, cho tới bây giờ cũng không phải chuyện gì đáng ngại, chính mình trước kia không cần, hiện tại lại càng không để ý.

Một đường tránh đi thị vệ tuần tra, Diểu Đông trở lại Thiên Trần cung xa cách đã lâu.

Đẩy cửa ra, thắp sáng căn phòng, ánh lửa màu cam xua đi hắc ám, trong nháy mắt làm cho cả phòng tràn ngập ánh sáng mềm mại ấm áp.

Diểu Đông dừng bước , quay đầu thoáng nhìn qua Thuận đế đang ở phía sau mình, rồi lại tiếp tục bước đi.

Diểu Đông xốc lên rèm cửa đi vào phía trong phòng, từ trong ngăn mật lấy ra phấn màu, điều một chút dược tửu, từng chút từng chút cẩn thận phối lại gương mặt.

Thuận đế ở bên ngoài đợi một lúc lâu cũng xốc bức rèm che đi tới. Liếc mắt nhìn thấy động tác trên tay của Diểu Đông, sắc mặt biến đổi, đột nhiên bắt lấy cổ tay Diểu Đông.

Diểu Đông hoảng sợ, hộp phấn màu trong tay bởi vì lực đạo quá mạnh của người nọ mà bị quăng ra ngoài, loảng xoảng một tiếng vỡ nát.

Diểu Đông nghiêng đầu nhìn mảng bột phấn kia tiêm nhiễm trên mảnh vỡ màu mực đen, rũ mi.

“. . . Không cần nữa đâu, ” hầu kết Thuận đế khẽ trượt xuống, mang chút chua chát khàn giọng nói, “Không cần che dấu mặt của mình nữa.”

“. . . Nhưng mà .” thiếu niên hơi hơi giương mi, ngữ điệu bình thản lại lộ ra một chút khó xử, “Phải giải thích với mọi người như thế nào? Nếu để hình dạng này đi ra ngoài, sẽ rất phiền phức.”

“Diểu Đông không cần lo lắng.” Thuận đế cong khóe miệng, đại khái là muốn mỉm cười trấn an, thế nhưng tươi cười kia, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy quá mức gượng gạo.

“Ta sẽ xử lý.” Thuận đế nói.

Diểu Đông ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt lẳng lặng nhìn Thuận đế một lúc lâu.

Y cúi đầu, tựa hồ bắt đầu vì sự tình gì phiền não , suy nghĩ một hồi, mới chần trừ mở miệng nói: “Đợi lát nữa tới nghi thức tế thiên, ta không muốn tham gia với thân phận Tả sử.”

Thuận đế yên lặng nhìn y , không trả lời.

“Vẫn cứ để cho Phủ Tử Dục làm đi, hắn trước đây không phải đều luyện tập một thời gian dài hay sao? Hẳn sẽ không có sai lầm gì đâu.”

Thuận đế vẫn trầm mặc như trước không nói, Diểu Đông bị ánh mắt không rõ cảm xúc nhìn chăm chú làm cho khó chịu, liền nghiêng đầu nói, “Ta cảm thấy mệt chết đi được.”

Thuận đế ngừng một chút, không tự chủ đưa tay bắt lấy tay Diểu Đông, Diểu Đông nhẹ nhàng thở ra, lùi vài bước.

“Quy củ của nghi thức quá phức tạp, mà điệu Kì Thiên Vũ nhảy cũng rất khó, lúc ở cung phụ hoàng tập luyện ta cuối cùng vẫn cảm thấy mệt chết đi được.”

Sắc mặt thiếu niên tựa hồ có chút mệt mỏi, Thuận đế tìm kiếm, thế nhưng trước sau không thể ở trong ngữ điệu bình thản của y tìm ra một tia tức giận nào.

“Hơn nữa vị trí gần bên phụ hoàng. . .” Diểu Đông đi đến trước những mảnh gốm đen như mực, cúi đầu nhìn chúng, thản nhiên nói, “Kỳ thật ta không có hứng thú.”

Tay Thuận đế phút chốc nắm chặt. Thần sắc có chút phức tạp nhìn thiếu niên đang ngồi xổm xuống, thấy thiếu niên nhặt lên từng mảnh gốm nhỏ, rồi lại thấy thiếu niên vô ý bị mảnh vỡ cắt vào ngón tay, sau đó mới cố gắng ổn định hô hấp, tiến về phía trước nắm lấy bàn tay bị thương của đứa nhỏ, đem máu từ vết thương ngậm vào miệng.

“Phụ hoàng. . .”

Đầu lưỡi nhiễm mùi máu tươi thản nhiên tản ra, Thuận đế gắt gao bắt lấy ngón tay của Diểu Đông, thật lâu sau, mới ngẩng đầu lên, hỏi: “Khó chịu sao?”

Ý nghĩa câu hỏi không rõ làm cho Diểu Đông có chút nghi hoặc, y nghiêng đầu suy tư thật lâu, mới đoán ra câu hỏi của Thuận đế, có lẽ là chỉ chuyện Lưu Quân.

“Một chút.” Diểu Đông trả lời.

“Cũng không phải quá khó chịu,” y khẽ cười, rút ngón tay từ trong lòng bàn tay Thuận đế, vừa đi ra ngoài vừa nói, “Bởi vì ngay từ đầu, đã không quá chờ mong.”

Diểu Đông đẩy bức rèm che đi ra ngoài, những hạt châu va chạm vào nhau tạo ra âm thanh thanh thúy đinh đinh đang đang, Thuận đế đứng tại chỗ lẳng lặng lắng nghe, sau đó cũng đi theo rồi ra ngoài.

Diểu Đông ngồi ở bên mép giường thoát hài, Thuận đế lặng yên nhìn từng động tác nhỏ của y , do dự hồi lâu, cuối cùng hỏi ra vấn đề vẫn luôn vướng mắc dưới đáy lòng–

“Ngươi. . . hận ta sao?”

Động tác trên tay Diểu Đông ngừng lại. Y ngẩng đầu nhìn về phía Thuận đế , trong ánh mắt tràn đầy mờ mịt.

Y nhíu mày suy tư hồi lâu , sau đó cúi đầu, một bên tiếp tục sửa sang lại y bào trên người, một bên thản nhiên nói: “Lúc mẫu hậu chết, ta rất hận ngươi.”

Diểu Đông buông xuống màn giường, xoay người trên giường, dùng chăn thật dày cuốn chặt lấy bản thân, cả thân thể lui thành một đống nho nhỏ.

Mấy ngày nay y vẫn ngủ ở trong tẩm cung của đế vương, bỏ lại giường chiếu ở Thiên trần cung nhiều ngày, lạnh như băng không một tia nhân khí. Diểu Đông nhịn không được run rẩy, tiếp đó liền nhận thấy màn giường nhẹ nhàng lay động.

Y do dự một chút, sau đó trở mình, đối mặt với vách tường để dư một khoảng trống bên ngoài.

Thuận đế ngồi ở mép giường một lúc, sau đó xốc chăn, nằm xuống cùng y.

Hắn đem thiếu niên ôm vào trong lòng, bất ngờ là thiếu niên cũng không giãy dụa, nhưng cũng không giống như trước đây, xoay người về phía hắn lộ ra nụ cười trong sáng.

Hắn có chút vui vẻ, cũng có chút vô phương áp đi cảm giác khó chịu.

Dây dưa một lúc lâu, Diểu Đông có lẽ thật sự mệt mỏi, rất nhanh liền nặng nề ngủ, Thuận đế xoay nửa người nhìn hàng mi vừa dài vừa dày trên gương mặt kia chiếu xuống thanh ảnh tinh xảo, mỉm cười, rồi than nhẹ một tiếng, đứng dậy rời đi.

Trên hành lang thật dài nơi Lạc Nguyệt cung nhóm cung nhân đang treo một dải minh đăng, đế vương đứng ở cuối hành lang thật dài, nhìn thấy một mảnh ánh đèn vô cùng rực rỡ kia, không hiểu vì sao lại nhớ tới những bông tuyết phiêu lãng trong đêm tối nơi Thiên Trần cung, trong khoảng sân trống trải thân ảnh thiếu niên một mình múa kiếm.

Y nâng tay cầm kiểu dáng tinh mĩ của minh đăng, đôi mắt thâm thúy nhìn ánh sáng màu cam ấm áp từ ngọn nến, bỗng nhiên lại bị nhiễm một tầng xa lạ– có lẽ là màu sắc của sự tịch mịch.

Nhóm cung nhân vẫn còn bận rộn với nghi thức tế thiên vào mùng một vội vàng quỳ xuống trước Thuận đế, Thuận đế vẫn tiếp tục đi, cũng lười nói bình thân.

Trong phòng dạ minh châu vẫn đang tận chức tận trách tản ra ánh sáng trầm tĩnh, tầm mắt Thuận đế lơ đãng đảo qua, nhìn thoáng qua hoa đăng tinh xảo đặt trên bàn.

Dừng lại bước chân hướng long sàn, Thuận đế trở người, đi đến bên án thư từ trong hoa đăng mở ra một con hạc giấy được gấp khéo léo. Nhẹ nhàng mà xoa xoa cánh hạc giấy, Thuận đế mở ra, sau đó khi nhìn thấy mảnh giấy ước nguyện thì hoảng thần một lát.

“Vị Thỉ.” Thuận đế gọi.

Một đạo bóng đen từ cửa sổ mà bay vào, người tới quỳ một gối xuống, nói: “Vị Thỉ khấu kiến hoàng thượng.”

“Hoa đăng mà Tử Dương thả. . .” Thuận đế ngồi ở trên bàn, ngón tay nhấn thái dương, nhìn chằm chằm mảnh giấy ước nguyện trong tay, hỏi, “Quả thật là cái này?”

“Bẩm hoàng thượng, quả thật là cái này.”

Trong mảnh giấy ước nguyện ngoại trừ nếp ngấp, trống không không một chữ.

Thuận đế nhớ tới ánh sáng từ đôi mắt Diểu Đông so với ánh sáng của ngọc còn muốn lấp lánh hơn, nhớ tới từng lời của y đã nói– “Nguyện vọng muốn thành sự thật, nói ra sẽ không linh đâu”– nói như vậy, hơn nữa còn nở nụ cười.

Lúc nói ra còn thật sự rất nghiêm túc, làm cho chính mình nghĩ rằng y đã thành kính ước nguyện cái gì, tự mình cho là đúng liền nghĩ. . . Vô luận y có nguyện vọng gì, đều sẽ thực hiện giúp y .

Kết quả, lại là kết cục như vậy.

Vị Thỉ ngẩng đầu nhìn Thuận đế lâm vào trầm tư, nhăn mày nhăn mặt, muốn nói gì lại thôi.

“Có cái gì cứ nói đi.”

Thuận đế nhu mi tâm, cẩn thận đem cất tờ ước nguyện, lại có chút không nhẫn nại đẩy hoa đăng ra.

Vị Thỉ trầm ngâm một lát, nói: “Thuộc hạ cả gan.” Hắn cúi người dập đầu, tiếp theo nói, “Thuộc hạ nghĩ rằng, thái tử điện hạ cùng những người khác trong cung không giống nhau.”

Thuận đế “ưm” một tiếng, ý bảo hắn tiếp tục nói.

“Thái tử điện hạ kỳ thật là một người rất quan tâm người khác,” Vị Thỉ có lẽ là nghĩ đến cái gì, trong đôi mắt từ trước đến nay không có cảm tình ẩn ẩn hiện lên một tia mềm mại, “Sự quan tâm kia của điện hạ là phát ra từ tâm, như thể là dĩ nhiên, tựa hồ ngay cả điện hạ cũng không phát hiện hắn đối tốt với người khác thế nào.”

“Cho nên?” Thuận đế nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi hỏi.

“Điện hạ sẽ không hận ai,” Vị Thỉ cung cung kính kính rũ mắt, “Bởi vì điện hạ cực kì quan tâm người khác, cho nên y sẽ không mang hận thù.”

“Thuộc hạ cho rằng điện hạ không có hận hoàng thượng, ” Vị Thỉ nói, “Điện hạ nói hận Hoàng thượng, nhất định là vì chuyện của Tam điện hạ, làm y cảm thấy khó chịu.”

Thuận đế cúi đầu nở nụ cười.

“Ngươi không hiểu.” Hắn nói.

Hắn phất tay, để cho Vị Thỉ yên lặng lui xuống, sau đó một mình ngồi trên ghế dựa mềm mại ngẩn người.

Ánh sáng u ám tụ tụ tán tán trên gương mặt không tỳ vết của Thuận đế, ẩn ẩn quấn quanh nơi chân mày của hắn .

Trong đêm khuya nam tử lặng lẽ thở dài, thì thào thầm nói: “Trẫm thế nhưng thật hi vọng, y sẽ hận trẫm.”

Nếu có thể oán hận, ít nhất còn nói rằng y còn quan tâm.

Nếu có thể được sự oán hận kia, ít nhất còn tự biết sữa chữa ở đâu.

Sợ nhất là, y không hận cũng không quan tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.