Điểu Đông

Chương 19




Lúc Thuận đế trở về, liền thấy Diểu Đông đang cúi đầu nghịch đai lưng của mình. Tóc của y thả xuống không bó buộc, linh loạn từ đầu vai chảy xuống dưới, che khuất một nửa khuôn mặt.

“Quần áo của ngươi vừa không?” Thuận đế đi qua, đưa tay nhẹ nhàng vén mái tóc của y ra sau tai. Diểu Đông ngẩng đầu, lập tức đắm vào ánh mắt ôn nhu như nước của người nọ, động tác trên tay không khỏi dừng một chút.

Thuận đế cười cười, vươn tay giúp y thắt lại nút kết bên hông, sau đó lui ra đằng sau trên dưới đánh giá nhìn, sau đó vừa lòng gật đầu.

“Rất hợp với vóc dáng của ngươi.”

Quần áo mới chất liệu tốt, thợ may lại khéo tay thế nên cực kỳ tinh xảo, nền áo là màu trắng như tuyết, trên đó điểm xuyến chút hoa văn, có nơi thì phức tạp, có nơi thì giản khiết, vạt áo chỗ cổ tay thêu những mạc trúc, vô cùng đơn giản nhưng lại đầy thanh lịch trang nhã.

“Đợi lát nữa ngươi muốn ở chỗ này dùng bữa hay chỗ khác?’

Diểu Đông ở trước gương ngây ngốc nhìn một một đầu tóc dài của mình , Thuận đế đứng ở một bên nhìn một lát, sau đó đi qua lấy lược trong tay y .

“Thính Tuyết Hiên? Lạc Mai Trì? Hoặc là Huyền Nguyệt Đình. . .” Hắn vừa nói vừa chải lọn tóc hai bên má Diểu Đông ra phía sau, buộc thành một búi nhỏ, dùng tử ngọc cố định, “Hay là thôi đi, bên ngoài rất lạnh. . .”

“Phụ hoàng.” Diểu Đông cắt đứt lời hắn.

“Hử?”

“Thần ngủ bao lâu rồi?”

“Suốt một ngày, ” Thuận đế khóe miệng cong lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống trán Diểu Đông, cười nói, “Đúng là con ma men mà.”

Không khí trong phòng thoang thoảng mùi hương kỳ quái , tựa hồ có điểm quen thuộc, lại tựa hồ hoàn toàn xa lạ, làm Diểu Đông hoảng hốt một trận, sau đó ngây người mà dạ một tiếng.

“Đi lâu như vậy,” y xoay người, nơi cửa sổ khép hở, gió bắc mang theo cơn lạnh vù vì tiến vào, làm cho những lọn tóc trên trán trở nên rối loạn, “Người trong Thiên Trần Cung có lẽ sẽ lo lắng. . .

“Sẽ không đâu, ” Thuận đế đi đến phía sau y , hai tay chạm lên bờ vai y , đóng cửa sổ lại, “Ta đã phái người đến Thiên Trần Cung, báo cho bọn họ ngươi sẽ ở lại tới tân niên.”

“Ở lại tới tân niên?” Diểu Đông quay đầu nhìn hắn, kinh ngạc nói, “Vì sao?”

“Ngày mùng một ngươi phải lấy thân phận Tả sử để cử hành nghi thức tế thiên,” Thuận Đế như có như không vỗ về nghịch tóc của y , miễn cưỡng nói, “Mấy ngày nay ngươi ở chỗ này làm quen một chút nghi thức, miễn cho đến lúc đó lại phạm lỗi.”

“Vì sao lại đột nhiên. . .” Diểu Đông nhăn mày, “Vị trí Tả sử không phải do Nhị hoàng đệ đảm nhiệm sao?”

“Tử Dương có vẻ như không tình nguyện thì phải?” Thuận đế dựa sát vào mặt hắn, khóe miệng hạ xuống, “Vị trí đó là chỗ rất gần phụ hoàng, Tử Dương có phải không muốn đứng kế bên phụ hoàng ngươi đúng không?”

Tuy rằng trên mặt bày ra biểu tình đùa giỡn thế nhưng sâu trong mắt người kia lại không phải là biểu tình ấy, trong con ngươi sâu thăm thẳm âm thấm lóe sáng, nhìn qua lạnh như băng, làm cho người ta không khỏi rét run.

Diểu Đông mím môi, cuối cùng vẫn đem lời cự tuyệt trong lòng nuốt vào cổ họng.

Lễ tế thiên dịp năm mới là sự kiện lớn cực kỳ long trọng, bởi vậy nghi thức đủ loại kiểu dáng, đủ loại quy củ lại vô cùng phức tạp khiến người khác đau đầu, vì thế Thuận đế đặc biệt cho phép Diểu Đông không cần vào triều sớm, chỉ cần toàn tâm toàn ý ở trong cung học tập lễ nghi thật tốt. Đương nhiên, việc này bên trong còn ẩn chứa một chút tâm tư của hắn mà người ngoài không thể biết.

“. . . Các bước đều là trình tự như thế, chân trái bước nhỏ một chút, chân phải đi nhanh. . . Sau đó đến chỗ này toàn người, mỗi cái lạy chín mươi chín cái. . . Đợi cho đến trung tâm, liền dùng lực đem kim vũ bắn lên trời, bắn càng xa càng tốt. . .”

Khi nào cất bước, khi nào thì xoay người, khi nào thì quỳ lạy, khi nào xướng tụng, những chuyện vụn vặt kia đều phải chú ý, nếu ở nghi thức hiến tế xảy ra sai lầm, người sẽ nơm nớp lo sợ, e sẽ chọc giận thiên uy.

Tuyết lễ thiên tình, sau giờ ngọ mới có một chút ánh nắng mặt trời, Diểu Đông chạy đến ngoại viện, dựa theo lời chỉ dẫn của lão thái giám, một lần lại một lần làm trôi chảy nghi thức hiến tế.

“. . . Cuối cùng là bên phải bên trái cùng nâng kì thiên vũ, chờ hoàng thượng đi qua, nghi thức liền hoàn tất. . .”

Diểu Đông theo lời lão thái giám cúi thấp lưng, sau đó liền xoay tròn, hoàn thành nghi thức cuối cùng. Đứng tại chỗ khiến cho đầu óc đang mê muội tỉnh lại, lúc Diểu Đông ngẩng đầu lên, đã thấy đại thừa tướng Trang Quý lẳng lặng đứng ở ngoại viện, cũng không biết đã nhìn bao lâu rồi.

“Thái tử điện hạ.”

Trang Quý xa cách hành lễ, Diểu Đông gật đầu, hàn huyên hỏi: “Trang đại nhân tới tìm phụ hoàng?”

“Vâng.”

Ngọc diện thừa tướng thanh nhẹ lên tiếng đáp, Diểu Đông quay đầu lại, hướng lão thái giám phân phó: “Giúp thừa tướng đi thông báo một tiếng đi.”

Lão thái giám vội vội vàng vàng đi, Diểu Đông nhìn thấy Trang Quý đang do dự, nói: “Phụ hoàng đang ở cùng lễ bộ thương thư bàn việc, Trang đại nhân có muốn ngồi xuống chờ một chút?”

Trang Qúy gật gật đầu, theo lời đi tới ngồi xuống, Diểu Đông lấy cho hắn chén trà, rồi lấy thêm cho mình một chén, sau đó cũng ngồi xuống ở phía bên kia.

“Thần phải chúc mừng điện hạ rồi.”

Trang Quý tư thái tao nhã mà nhấp trà, đôi mày như vẽ hơi hơi nhướng lên, ngữ điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng ngoại trừ nghe có vẻ ngạo nghễ, dường như còn ẩn chút ý tứ khác.

Khác ở đây– làm cho người khác không thoải mái.

Diểu Đông cúi đầu nhìn hơi nước lượn lờ trong chén từ từ thoát ra, cũng không nói gì.

Trang Quý tựa hồ với loại đối thoại trầm mặc này có lẽ đã tập mãi thành quen, hắn không chút để ý Diểu Đông nhìn một cái, lại tiếp tục nói: “Hoàng thương hiện tại thế nhưng lại coi trọng điện hạ, là phúc của điện hạ a.”

“Trang đại nhân cảm thấy kì quái không?” Trầm mặc trong chốc lát, Diểu Đông buông chén trà, “Kỳ thật phụ hoàng bỗng nhiên thân cận ta, ta cũng cảm thấy kì quái.” Y đứng lên, đưa lưng về phía Trang Quý tiến lên vài bước, sau đó dừng lại, thản nhiên nói, “Trang đại nhân có chỗ nào không rõ cứ trực tiếp đến hỏi phụ hoàng, không cần phải quanh co lòng vòng như vậy để thử ta, bởi vì ta cũng không thể hiểu được.”

Trang Qúy bưng chén trà ngừng ở giữa không trung, trong mắt hiện lên một mạt kinh dị.

Cư nhiên. . .

Trong viện Diểu Đông coi như không có ai tiếp tục luyện tập kì thiên vũ cho buổi hiến tế, nơi Trang Qúy đứng nhìn thấy một góc của khuôn mặt bạch ngọc kia bỗng hiện lên mạt cười trêu chọc.

Đối với những lời khiêu khích châm chọc của người khác luôn luôn chỉ biết trầm mặc mà chịu đựng của thái tử kia thế nhưng lại nói ra nhưng lời như vậy, thật sự rất thú vị.

Là do Thuận đế quá chiều chuộng sao?

Vạt áo trắng muốt tung bay giữ không trung tựa như một ngọn lửa trắng đang bùng cháy, Trang Qúy nhìn thấy trên trán Diểu Đông thấm ra một chút mồ hôi, đôi mắt đào hòa của hắn hơi khép lại, sau đó dời đi chỗ khác.

Chò dù hiện tại được coi trọng thì đã là cái gì? Khi đàn áp hành động của Tần Tự Sơn, Thuận đế kia có từng nghĩ người kia là người thân của y , là người thân cận cuối cùng còn trụ được của thái tử điện hạ mà thoáng nương tay chăng?

Không có phải không?

Hoàn toàn không có.

Công công đi thông báo từ xa xa mà vội vàng đi tới bên này, Trang Quý nhẹ phẩy vạt áo không vướng chút bụi bẩn, chậm rãi đứng lên.

Trong lòng đế vương, quan trọng nhất mãi mãi vẫn là đại cục.

Đối với kết cục nhất định phải thảm đạm kia, hiện tại sủng ái, có lẽ so với vui mừng , bi thương càng nhiều hơn một chút.

Đưa mắt liếc nhìn thiếu niên vẫn còn đang chăm chú múa, Trang Quý giương lên nụ cười không rõ cảm tình, xoay người rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.