1.
Sau bữa tối trời bỗng dưng đổ mưa.
Sau khi ông bà nội đóng kín cửa sổ, đ.ốt bốn thỏi vàng ở góc tường trong phòng khách rồi ch.âm l.ửa đ.ốt đèn dầu ở đó.
Họ lại dặn tôi đêm nay mưa, m.a nước sẽ lên bờ, bảo tôi tuyệt đối không được ra ngoài.
Về nguồn gốc của nguyên tắc này, tôi đã lén nghe loáng thoáng bố mẹ nói chuyện.
14 năm trước, làng của chúng tôi đã mưa suốt nửa tháng không dứt dẫn đến việc bùn đất phía sau núi đ.ổ xuống chặn cổng vào làng.
Con sông cuối làng bất ngờ dâng cao. Làng chúng tôi ba mặt đều bao phủ bởi ngọn núi, chỉ có thể ra ngoài bằng cổng làng, việc này đã khiến nước không thoát được nên đã có hơn mười người ch.ết đu.ối.
Bà cô Ba am hiểu đạo pháp nói đây là do m.a nước gây ra.
Bà cô làm phép suốt ba ngày để tr.ấn á.p m.a nước, sau đó đã đặt ra nguyên tắc này.
Trong làng không ai dám làm trái lệnh.
Vì những người phạm kỵ đều đã ch.ết.
___
Trời mưa đến tận tám giờ tối.
Thất Khôi ở nhà đối diện cuối cùng không nhịn được gửi tin nhắn cho tôi:
“Rốt cuộc cậu có đi hay không? Chẳng thấy nói gì trong nhóm cả.”
Tôi nhìn ông bà nội đang xem TV trong phòng khách rồi trả lời tin nhắn của cậu ta:
“Cậu quên nguyên tắc trong làng rồi à? Không ra ngoài được đâu.”
Cậu ta trả lời tôi ngay lập tức: “Nguyên tắc ch.ó m.á gì chứ, toàn là m.ê t.ín thời phong kiến!”
“Cậu được tiếp nhận nền giáo dục chủ nghĩa duy vật mà vẫn tin những điều này?”
Bố mẹ Thất Khôi mua nhà ở thành phố nên cậu ta ít về làng, lần này về là vì mừng lễ tốt nghiệp sau khi thi đại học, nên cậu ta không biết nguyên tắc này được đặt ra có bao điều c.ấm kỵ.
Tôi còn nhớ hồi học tiểu học, trời mưa to, tôi định mở cửa sổ ra nghịch thì bị bố tôi đá.nh suýt ch.ết.
Từ đó trở đi, mỗi khi trời mưa tôi không dám nhắc đến từ “cửa”.
Thấy tôi chưa trả lời tin nhắn, Thất Khôi t.ức gi.ận: “Uổng công cậu là bạn thân với Tần Yên, ngày mai cậu ấy đi du học nước ngoài rồi, đã nói là không s.ay không về, ngay cả tiệc chia tay cậu cũng không đến, bạn bè kiểu gì đấy?”
Tôi và Tần Yên là bạn cùng bàn, Thất Khôi thích cô ấy, nên đi đâu chúng tôi cũng đưa cô ấy đi cùng, lâu ngày rồi thành bạn thân.
Gia đình của Tần Yên rất giàu có, bình thường chúng tôi cũng nhận được khá nhiều quà từ cô ấy, đi chơi thì hầu như do cô ấy mời.
Tôi do dự mấy phút cuối cùng cũng đồng ý đi dự tiệc với Thất Khôi.
Tôi luôn cảm thấy mình được thần linh che chở, bởi vì từ khi còn nhỏ, mỗi khi gặp nguy hiểm đều sẽ được giải quyết một cách khó hiểu.
Những con m.a nước trong làng lẽ ra không thể làm tổ.n thư.ơng được tôi.
Mười giờ tối, sau khi ông bà đi ngủ, tôi lẻn ra ngoài gặp Tề Huy.
Vừa đóng cửa lại, ngọn đèn dầu trong góc chợt tắt.
2.
Không biết có phải vì mưa hay không mà ở ngoài lạnh hơn trong phòng nhiều.
Trong làng rất yên tĩnh, nhà nào cũng đóng chặt cửa sổ, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách trên ô.
Chúng tôi che ô đi thẳng đến cổng làng.
Tần Yên bảo sẽ cho một chiếc ô tô đợi chúng tôi ở cổng làng.
Điều kỳ lạ là, càng đến gần cổng làng thì mưa càng nhỏ.
Sau khi lên xe, tài xế thấy lạ và hỏi chúng tôi sao phải mang ô, trời có mưa đâu.
Thất Khôi nói lại: “Làng chúng cháu ở trong núi, ra khỏi núi thì sẽ không mưa nữa.”
Mưa trong khu vực là điều bình thường nhưng tôi vẫn thấy lo lắng vô cớ.
Cho đến khi xe ra khỏi núi tới khu chợ đêm đông đúc thì tôi mới yên tâm.
Nhà của Tần Yên nằm ở khu biệt thự trong trung tâm thành phố, nhà cô ấy rất to, trang trí lộng lẫy, điều duy nhất tôi thấy lạ là có một bài vị không tên trong phòng khách.
Cô ấy bảo đây là thần tài bố cô ấy thỉnh về, ngày nào cũng thắp hương thờ cúng. Sở dĩ năm nào nhà cô ấy cũng ăn nên làm ra là nhờ vào ông thần tài.
Nhà cô ấy ki.nh do.anh b.ất độ.ng s.ản, hễ bố cô ấy ưng mảnh đất nào, về nhà chỉ cần khấn với bài vị là có thể có được nó dễ dàng.
Trên đường đi đến nhà vệ sinh, tôi đi qua bài vị, bỗng một cơn gió lạnh thổi rơi tấm bài vị xuống đất.
Bố Tần Yên đi từ trên tầng xuống, ông ta thấy tấm bài vị bị rơi thì như ph.át đi.ên rồi lao tới đẩy tôi ra.
Tần Yên định giúp nhưng lại bị bố mắ.ng: “Bố tốn bao nhiêu tiền cho con ăn học chứ không phải để con chơi cùng đ.ám ruồi nhặng thế này! Bảo chúng c.út khỏi đây ngay lập tức!”
Trước giờ Tần Yên luôn được đối xử như một cô công chúa nhỏ, đây là lần đầu tiên cô ấy bị bố mắ.ng nên khóc không ngừng.
Bố Tần không thu điện thoại của cô ấy, định đặt vé trong tối nay để cô sang nước ngoài.
Bữa tiệc chia tay buộc phải kết thúc sớm.
Trước khi về, bố của Tần Yên nhìn tôi với ánh mắt rất kỳ lạ.
3.
Khi về làng, trời còn mưa lất phất, gió mát thổi tới khiến tôi hắt xì hai lần.
Lạ thật, làng chúng tôi có đèn đường, thường thì cứ cách mười mét sẽ có một cái, nhưng hôm nay chẳng có cái đèn đường nào sáng cả.
Khi chúng tôi ra khỏi làng, mọi người vẫn chưa ngủ, men theo ánh đèn trong nhà vẫn có thể nhìn thấy đường.
Bây giờ là nửa đêm gần một giờ sáng, mọi người đã đi ngủ hết, đường tối đến mức không thể nhìn thấy ngón tay nên phải bật đèn pin của điện thoại di động để soi đường.
Tôi và Thất Khôi cứ đứa đi trước đứa đi sau.
Thất Khôi nghịch điện thoại, thi thoảng lại nhìn tôi cau có. Tôi hỏi có chuyện gì thì cậu ta lại không nói.
Gần đến cửa nhà, sau gáy tôi thấy hơi lạnh, tôi đưa tay sờ ở đằng sau thì thấy có vài giọt nước.
“Diệp Tịch, đủ rồi đấy, đừng có mà được voi đòi tiên.”
Thất Khôi ở bên cạnh đột nhiên nắm lấy tay tôi, tỏ vẻ không hài lòng.
“Gì?”
Mặt tôi ngẩn ra.
“Cậu s.ờ mô.ng tôi từ nãy đến giờ đúng không? Tận ba lần liền.”
Thất Khôi cất điện thoại vào túi buộc tôi phải dừng lại.
“Tôi có s.ờ mô.ng cậu đâu!”
Tay trái cầm điện thoại, tay phải cầm ô, s.ờ mô.ng cậu ta kiểu gì?
Dùng ý nghĩ để s.ờ mô.ng à?
Thất Khôi không chịu: “Chúng ta là người cùng làng, giống như anh em với nhau, sao cậu lại làm thế với tôi?”
Đối mặt với sự ngang bướng của Thất Khôi, dù có trăm cái miệng cũng không c.ãi lại được nên tôi đành phải thề: “Nếu tôi s.ờ mô.ng cậu thì tôi sẽ bị s.ét đá.nh.”
Thất Khôi là người thiếu kiên nhẫn, thấy tôi không chịu thừa nhận, liền t.ức gi.ận: “Ở đây chỉ có hai người chúng ta, nếu không phải cậu thì là m.a chắc?”
Vừa dứt lời, đằng sau vang lên tiếng bước chân rầm rầm.
Tôi chợt quay người lại và soi điện thoại theo hướng đó, một bóng đen vụt qua con đường trước mặt rồi biến mất trong rừng trúc bên đường.
Chúng tôi nhìn nhau nơm nớp lo sợ, hét ầm lên rồi chạy về nhà.
Điều tôi không biết là ngay khi tôi bước vào nhà, có thứ gì đó đã theo tôi vào trong.
___
Tôi trốn dưới chăn run lẩy bẩy, sợ đến mức không dám nhắm mắt.
Không lẽ chúng tôi đã gặp m.a thật?
Không biết trôi qua bao lâu, tôi buồn ngủ quá mức nên đã thiếp đi.
Khi tôi tỉnh dậy trong cơn mơ màng, cánh cửa sổ lẽ ra được đóng chặt lại bị gió thổi đ.ập ruỳnh ruỳnh.
Tấm rèm tung bay trong gió, trong ánh sáng lờ mờ, bóng đen phía sau tấm rèm ngày càng hiện rõ.
Da đầu tôi t.ê d.ại, hình như có một ánh mắt đang nhìn tôi chằm chằm từ phía sau tấm rèm.
Hình như là một người nào đó.
Hắn chỉ im lặng đứng đó, không cử động.
“Ai đấy?”
Tôi dò hỏi nhưng không thấy người kia đáp lại.
Tôi đứng dậy định xuống giường xem, lại bị một bàn tay xuất hiện bất chợt gh.ì chặt tôi trên giường.
Bàn tay đó vừa ướt vừa h.ôi, còn liên tục nhỏ nước xuống, giường tôi bị ướt thành một mảng lớn đến tận lưng tôi.
Cảm giác buồn n.ôn thấu xư.ơng bao phủ khắp người tôi.
Tôi vùng vẫy một cách tuyệt vọng, nhưng không thể chạm vào bất cứ thứ gì, nhưng rõ ràng có một đôi tay đang b.óp tôi.
Cổ tôi bị b.óp chặt hơn, hơi thở của tôi dần yếu đi, nhãn cầu phình lên như sắp rơi ra ngoài.
Trong bóng tối, thứ đó cứ lặp đi lặp lại bên tai tôi một câu với giọng oá.n h.ận:
“Cuối cùng cũng tìm thấy cô, cuối cùng cũng tìm thấy cô…”
Trước khi mất đi ý thức, bàn tay đó bỗng dưng bị thứ gì đó hất ra.
Tôi run rẩy, mở mắt ra, thở dốc.
Ánh nắng bên ngoài chiếu vào tôi.
Tôi nhìn điện thoại, bây giờ là sáu giờ sáng.
Hóa ra là gặp á.c mộng.
Tôi lau mồ hôi định ngủ thêm lúc nữa, bên ngoài đột nhiên vang lên vài tiếng hét th.ê th.ảm:
“Có người ch.ết! Có người ch.ết rồi!”
4.
Đây là giọng của thím Bình Đầu.
Thím Bình Đầu là mẹ của Thất Khôi.
Không lẽ, Thất Khôi…
M.áu trên người tôi như chảy ngược lại trong giây lát, cả người ngồi thẫn thờ trên giường.
Có tiếng mở cửa phòng khách, chắc là ông bà nội đi ra ngoài.
“Đứng đấy làm gì nữa? Đi mời thím Ba đến đây.”
Ông nội đứng trong đám đông t.ức gi.ận nói.
Tôi mở cửa sổ nhìn xuống dưới tầng, một th.i th.ể sư.ng ph.ù trắng bệch bị đám đông vây quanh, khuôn mặt bị đám đông che khuất. Nhưng nhìn dáng người có lẽ là một người đàn ông cao khoảng mét sáu, trong khi Thất Khôi cao mét tám.
Tôi vui lắm.
Thất Khôi không ch.ết!
Vậy người ch.ết kia là ai?
Tôi vừa xuống lầu, bà cô Ba được vài người khác đỡ.
Mọi người nhường đường cho bà cô Ba, tôi cũng chen vào.
Không nhìn thì không sao, nhưng nhìn rồi lại khiến tôi muốn n.ôn gần hết bữa ăn hôm qua.
Người ch.ế.t là lão Quang Côn sống ở đầu làng,
Vốn dĩ ông ta là người rất gầy, th.i th.ể lại giống như bị ch.ết đu.ối, phình to gấp mấy lần.
Hơn nữa, trong miệng ông ta còn chất đầy những con gi.un đang ngọ nguậy.
Những con gi.un kia dài gần bằng cánh tay của tôi, mỗi con đều vừa đỏ vừa to.
Đôi mắt đục ngầu của ông ta mở to giống như đã nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ trước khi ch.ết.
“Đúng là nghiệp chướng nghiệp chướng! Đã nói từ trước trời mưa m.a nước sẽ lên bờ, người sống phải tránh đi, cứ muốn lao vào chỗ ch.ết!”
Bà cô Ba vừa t.ức gi.ận vừa vuốt mắt cho ông ta.
Nhớ lại bóng đen tối hôm qua, chân tôi lại run lên, không dám nói gì cả.
Có một bác trai đứng xem không nhịn được đ.á vài cái, ch.ửi mắ.ng: “X.ui x.ẻo thật! Ch.ết ti.ệt, cứ phải ra ngoài vào trời mưa, lão già này định h.ại cả làng chúng ta đấy à!”
“Ông ta nên ch.ết sớm hơn mới phải! Chắc chắn tối qua lại đi tr.ộm gà, ch.ết cũng không ch.ết sớm hơn!”
“Thím Ba, chúng ta nên làm gì bây giờ? Ông ta ph.á nguyên tắc, năm đó…”
“Im miệng!”
Bà cô Ba mắ.ng họ rồi cho người mang thỏi vàng và tiền giấy đ.ốt xung quanh th.i th.ể.
Khi bị đ.ốt ch.áy, đám gi.un dần thu nhỏ kích thước, cuối cùng biến thành một vũng má.u màu đỏ đen!
Mùi h.ôi th.ối nồng nặc khiến tôi n.ôn thêm mấy lần nữa.
Tôi đẩy đám đông muốn chạy ra ngoài, chú Bình Đầu khóc lóc thảm thương chạy tới kéo bà cô Ba nói: “Bà cô Ba, bà mau đi cứu Thất Khôi…”