Điều Bí Mật

Chương Q.2 - 90: Trò Chơi Của Trẻ Con




Đúng như đội phá án nhanh dự đoán, địa chỉ nhà trọ của tên bắt cóc từtrong lời khai của Hà Phương chỉ cách địa điểm hắn bỏ lại chiếc taxi vàngười tài xế trong tình trạng hôn mê vài km. Tên bắt cóc này dường nhưkhông muốn giết người nên mới đánh thuốc mê người lái xe và để ông talại trong xe. Còn Hà Phương, để đánh đổi lấy sự giúp sức của gã này, côta đã mất một đêm với gã bắt cóc ngay tại nhà trọ lụp xụp của hắn, kèmtheo đó là một số tiền rất lớn.

Từ lời khai của Hà Phương, banchuyên án đã xác định được danh tính hung thủ. Hắn là một tên xã hội đen đã rửa tay gác kiếm hai năm. Nếu không phải Hà Phương là người tình hắn từng một thời quan hệ gần gũi, lại thêm một khoản tiền lớn cô ta đưa đủ để hắn mờ mắt, thì hắn đã không ra tay như vậy.

Khi lực lượngcông an tới được nhà trọ của hắn thì chỉ thấy cửa đã khóa. Số thuê baohắn dùng để liên lạc với Hà Phương đã không dùng nữa, hiển nhiên là hắnmuốn cắt đứt toàn bộ liên hệ với người phụ nữ này. Trung sĩ Việt cùnganh em phá cửa vào nhà nhưng ngôi nhà trống không, ngoài mấy mẩu bánh mì còn sót lại trên sàn thì không có một chút dấu vết gì khác nữa.

Mọi người thất vọng đang muốn rút về để thực hiện phương án tác chiến tiếptheo thì chợt một chiến sĩ công an dùng đèn pin phát hiện ra những mảnhhình ghép rời rạc rơi ở ngay mép bậc tam cấp đi xuống sân.

Trung sĩ Việt cầm lấy mấy mảnh ghép hình xem xét. Linh đứng ở cách anh khôngxa, lập tức tái mặt. Cả Đại và Phong cũng lập tức nhận ra, mặc dù khôngchắc chắn lắm nhưng nhìn phản ứng của Linh thì cũng đoán ra mười mươinhững mảnh ghép này là của Alex.

- Đây là đồ chơi của Alex – Phong tiến lên, nói với Việt.

- Anh chắc chứ?

- Alex đi học đều mang theo hai bộ ghép hình nhỏ tới lớp, đây là trò chơi nó thích nhất – Linh tiến lên xác nhận – Anh cho em xem, em có thể nhận ra đó có phải của con trai mình hay không?

Việt nhìn Linh, sauđó đặt vào tay cô mấy mảnh ghép đó. Linh lật từng mảnh nhỏ lên xem xét,lập tức nhận ra là bức ghép hình vua sư tử mà thằng bé rất thích.

- Đúng là của thằng bé.

Việt gật đầu nói:

- Có lẽ tên bắt cóc đã đánh hơi được nguy hiểm nên đã rời khỏi đây trướckhi chúng ta đến. Chúng ta sẽ quay về cơ quan, sau đó triển khai phươngán tiếp theo – Việt gật đầu, không có ý định sẽ lấy lại mấy mảnh ghéphình kia.

Nhưng anh vừa quay người, lại nghe thấy giọng Linh run run:

- Kho… khoan… khoan đã – Tiếng sau cùng cô nói to thất thanh làm Việt cũng phải giật mình quay lại.

Linh nhìn chăm chú vào mấy mảnh ghép hình trên tay, sau đó vội vàng chạy tới chỗ bậc thềm nơi tìm ra mấy mảnh ghép, dùng ánh sáng mờ mờ trên mànhình điện thoại soi xuống như tìm kiếm điều gì đó.

Việt thấy lạ, cũng lập tức cầm đèn pin tới chiếu cho cô. Chỉ thấy Linh đang cố gắngnhặt hết các mảnh ghép vào. Có tới gần hai chục mảnh ghép còn rơi lại ởđó. Sau khi nhặt hết những mảnh ghép lên, Linh nhìn về phía Đại và Phong nói:

- Hai anh… mau ghép những miếng hình này lại.

Việt cau mày, nhưng anh hiểu không phải tự dưng mà người phụ nữ này lại đánh mất thời gian chỉ để chơi trò ghép hình nên cũng yên lặng. Đại và Phong đều ngồi xuống, bốn người bắt đầu nhanh chóng ghép bức tranh vua sư tửchỉ to bằng bàn tay người lớn lại. Linh, Đại và Phong đều thường xuyênchơi trò này cùng Alex nên chỉ hai phút sau, họ đã ghép được bức tranhmột cách hoàn hảo.

Linh mừng rỡ, cô nhẹ nhàng lật bức tranh lên, để lộ ra phần mặt sau của tấm hình.

Ba người đàn ông lập tức há mồm, trợn to mắt nhìn.

- Cái gì vậy – Phong lên tiếng sau khi nhìn thấy những nét bút chì nguệch ngoạc trên mặt sau của tấm hình.

Nhưng rõ ràng, đó là một dãy kí hiệu được vẽ rất thẳng hàng, được vẽ có mụcđích chứ không phải trẻ con nghịch ngợm gì. Các kí hiệu bao gồm cácthanh ngang, thanh dọc ghép lại với nhau, hầu hết là các hình vuôngkhuyết cạnh, hoặc hình vuông, hoặc góc nhọn quay sang phải hoặc sangtrái. Trong các hình này đều có một dấu chấm tròn.

- Mật mã… – Linh cười mừng rỡ.

Lần đầu tiên sau hơn mười tiếng căng thẳng cô mới nở một nụ cười.

- Mật mã? – Việt kinh ngạc hỏi lại.

- Phải – Linh chậm rãi giải thích. – Tôi thường dùng cách này để dạy Alex học chữ. Đây là loại mật mã dễ nhất và thằng bé thích nhất. Tên của nólà mật mã chuồng bò, hay còn gọi là góc vuông góc nhọn. Tôi không cóthời gian để giải thích cách chơi trò này bây giờ, nhưng theo quy luậtcủa góc nhọn mà chúng tôi thường chơi thì chữ này là…

Linh suy nghĩ một chút, sau đó bật thốt ra hai tiếng:

- Thanh Thủy.

- Cửa khẩu Thanh Thủy – Việt cau mày – Ý chị là cháu bé cố ý để lại thông tin này cho chúng ta?

- Tôi nghĩ vậy. Có thể nó đã nghe tên bắt cóc nhắc tới nơi này, nên cố ý muốn báo cho chúng ta.

- Là thật sao? – Việt vỗ vỗ trán có vẻ khó tin – Nó mới chỉ là một thằng bé năm tuổi.

- Mặc dù nó mới năm tuổi nhưng nó có thể nói tới bốn thứ tiếng thông dụng và đã từng đặt chân tới gần 20 quốc gia trong vòng năm năm qua – Phonglạnh lùng nói.

- Sáng nay khi tôi chuẩn bị đồ đi học cho con, rõ ràng chưa có những hình này. Alex cũng chưa bao giờ chơi trò này trênlớp với các bạn, hơn nữa những từ mà chúng tôi thường chơi với nhau đềuthuộc một chủ đề nhất định nào đó. “Thanh Thủy” là một khái niệm tươngđối lớn so với tầm nhìn của thằng bé – Linh khẳng định nói.

-Tôi sẽ báo cáo lại với lãnh đạo. Chúng tôi sẽ lập tức gửi ảnh của cháubé và thủ phạm lên các cửa khẩu ở Hà Giang, đặc biệt tập trung lực lượng ở cửa khẩu Thanh Thủy.

- Cũng không nên ngoại trừ các cửa khẩu ở những nơi khác nữa – Phong vẫn dặn dò thêm.

- Điều đó là tất nhiên rồi – Việt gật đầu.

- Đi, chúng ta cũng đi thôi – Đại đỡ Linh dậy – Chúng ta lập tức xuất phát đi cửa khẩu Thanh Thủy.

- Đã gần ba giờ sáng rồi. Các anh chị nên nghỉ ngơi một chút, đợi trờisáng rồi hãy đi. Chúng tôi sẽ liên hệ với công an tỉnh bạn và công an ởcác cửa khẩu, chuẩn bị đón lõng hắn và sẽ bắt nếu hắn xuất hiện – Việtkhuyên.

- Không cần đâu. Chúng tôi sẽ lên đường – Phong lắc đầu, sau đó cùng Đại và Linh đi ra xe riêng của anh.

Anh đưa hai người về nhà Linh trước, sau đó gọi điện cho lái xe của mình để anh ta chuẩn bị. Cuối cùng, chỉ sau đó một giờ đồng hồ, chiếc xe đãtiến thẳng về Hà Giang.

Phong ngồi ở ghế trước, tranh thủ chợpmắt một chút. Vì chiếc xe sẽ đi liên tục không nghỉ nên mọi người phảithường xuyên đổi lái cho nhau, vì thế ai cũng cần nghỉ ngơi. Đại và Linh ngồi ở ghế sau. Linh không còn giữ được tỉnh táo nữa, vừa lên xe là côđã chìm vào giấc ngủ. Đại ngồi sát về phía cửa, ôm lấy cô, cho cô ngảđầu gối lên đùi mình, lấy áo bông đắp lên người cô. Anh cũng dần dầnchìm vào giấc ngủ.

Linh không biết mình đã ngủ được bao lâu, khi tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi thì trời bên ngoài đã tang tảngsáng, sương mù mờ mịt giăng trắng đường đi. Những chiếc xe khách đingược chiều lao qua vun vút, ánh đèn rọi sáng trưng. Cô nhổm người dậykhỏi lòng Đại làm cho anh cũng thức giấc theo. Anh vuốt má cô, khẽ giục:

- Kệ nó, cứ ngủ thêm chút nữa đi. Chúng ta mới tới Tuyên Quang thôi.

Nếu là bên công an gọi thì chắc chắn sẽ gọi cho Phong chứ không phải gọicho cô. Giờ phút này không còn điều gì quan trọng hơn việc đi tìm Alexnữa nên Đại cũng không ngần ngại mà ngăn cản cô nghe máy.

Cuộcgọi đổ chuông một hồi rồi kết thúc. Sau đó lại tiếp tục đổ chuông lầnthứ hai. Là từ quản lý của Cường. Nếu không phải có việc quan trọng thìnhất định anh ta sẽ không gọi sớm thế này. Trong đầu Linh xuất hiện một ý nghĩ cực kỳ hãi hùng, cô bắt máy.

- Em Linh đây ạ! Có việc gì gấp thế anh?

- Cô đã tìm thấy Alex chưa?

- Bọn em đang đi Hà Giang tìm thằng bé.

- Cô… có thể trở về Hà Nội ngay không? – Do dự một chút, người trợ lý e dè đề nghị.

Nghe giọng anh ta khang khác, Linh cảm thấy dự cảm của mình đã đúng. Cô cắn răng, lắc đầu:

- Bọn em sẽ quay về sớm thôi.

- Cậu ấy… chủ tịch…

- Anh ấy làm sao? – Linh lo lắng hỏi khiến cho cả Đại ngồi bên cạnh và Phong vừa tỉnh giấc cũng phải quay lại nhìn.

- Bác sĩ nói… chủ tịch sẽ không qua khỏi hôm nay – Nói tới đây, viên trợ lý nghẹn lại không nói được gì nữa.

- Cái gì? Anh nói là không qua khỏi là sao? Tại sao lại như thế được?

- Tối qua cậu ấy có tỉnh lại một chút. Sau đó biết tin bé Alex bị bắtcóc, cậu ấy lập tức lên cơn co giật, khó thở. Bác sĩ phải cấp cứu cậu ấy mới qua được cơn nguy kịch… Bác sĩ nói gan cậu ấy đã yếu lắm rồi, lạithêm cú sốc làm nhồi máu cơ tim…

Hai bên đều im lặng. Vài giây sau, người trợ lý như đã lấy được hơi nên tiếp tục nói:

- Cậu ấy vừa mới lại tỉnh lại. Cậu ấy rất muốn gặp cô và Alex, nhưng tôikhông chắc cậu ấy có thể đợi được qua hết hôm nay. Nếu có thể, tôi xincô hãy quay về gặp cậu ấy. Tôi xin cô đấy. Ước nguyện cùng của chủ tịchlà có cô ở bên khi cậu ấy ra đi…

Giọng người đàn ông ở bên kiađầu dây khàn dần đi, sau đó là tiếng nấc cụt. Rõ ràng là anh ta đã không giữ được bình tĩnh khi nói ra những lời van nài này nữa. Linh buôngthõng tay xuống, chiếc điện thoại cũng rơi cạch xuống chân. Cuộc gọi bịngắt.

- Em… em… phải làm gì bây giờ? – Linh hoang mang, nước mắt lại một lần nữa tràn ra.

Suy nghĩ rằng Cường đã sắp rời xa thế giới này làm cô sợ hãi tới phát khóc. Đại nắm lấy hai tay cô, muốn ôm cô vào lòng, chỉ thấy hai tay cô runrẩy, lạnh ngắt. Ở trên, Phong cũng vừa nhận được một cuộc gọi. Sau khibình tĩnh cúp máy, Phong quay lại nhìn cô, quả quyết nói:

- Nếu em tin tưởng bọn anh thì cứ để bọn anh đón Alex. Còn em quay về Hà Nội đi.

- Em…

- Ừ, em hãy về đi. Bọn anh sẽ thuê xe ở thành phố Tuyên Quang và đi tiếp. Bọn anh sẽ đưa con về cho em – Đại vỗ nhè nhẹ lên tay cô – Về với cậuấy, một lần cuối cùng thôi. Nếu không, sau này em sẽ rất hối hận.

Chiếc xe dừng lại ở thành phố Tuyên Quang, thả hai người đàn ông xuống, sauđó nó lại quay về con đường cũ, trở lại Hà Nội với tốc độ còn nhanh hơncả lúc đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.