Điều Bí Mật

Chương Q.2 - 66: Chia Sẻ Quá Khứ




Linh ngồi trên ghế đá, mỉm cười nhìn Như Ý đang rụt rè cho một chú dêcon ăn lá cây, chiếc váy hồng rực rỡ quét cả xuống đất. Mỗi khi chú dêcon thò đầu ra cố gặm chiếc lá, Như Ý lại rụt tay trở về và cười khanhkhách một cách thích thú. Đúng như bác Ngân nói, con bé càng lớn cànggiống Nhật Lệ, nước da bánh mật, tóc loăn quăn, mắt to và đen, nhìn rấtlanh lợi, đáng yêu.

Nhưng đến khi nhìn sang người đàn ông điểntrai đang ngồi bên cạnh cô bé và chơi cùng nó với một thái độ vô cùngyêu chiều, Linh lại không khỏi cau mày lại. Thật chẳng hay ho chút nàokhi đi cùng người mang danh là anh chồng của mình thế này, nhưng cô lạikhông thể làm gì khác khi Phong kiên quyết đòi hộ tống hai dì cháu đichơi.

Sáng hôm qua, Linh đang định tới nhà Đại để đón Như Ý,không ngờ bác Ngân lại bế Như Ý tới nhà cô, còn chuyển lời của Đại rằnghôm nay anh bận ở nhà, làm giỗ một trăm ngày cho mẹ nên muốn nhờ cô chăm sóc Như Ý hai ngày. Linh rất cảm kích vì biết Đại cố tình tạo điều kiện cho hai dì cháu được ở bên nhau. Cả ngày hôm qua, bác Ngân ở lại nhàcô, đợi cho Như Ý quen cô rồi mới về. Như Ý thiếu đi sự quan tâm chămsóc của mẹ bé từ bé, nhưng ngược lại, con bé được rất nhiều người chămlo nên tính tình dạn dĩ vô cùng, chơi với Linh nửa ngày là nó đã bén hơi dì, cô đi đâu nó cũng lẫm chẫm chạy theo như cái đuôi.

Sángnay, Linh quyết định đưa cháu gái đi sở thú chơi, không ngờ vừa ra đếncổng thì Phong lái xe tới. Thoạt đầu anh nói có chuyện quan trọng muốnnói với cô, sau lại thấy hai dì cháu đang háo hức đi chơi thì lại đổi ý, nói rằng sẽ đưa hai dì cháu đi chơi ngày hôm nay. Linh từ chối thế nàocũng không được, còn bị Phong mạnh mẽ ép ngồi vào xe, cứ thế một đườngtới thẳng công viên Thủ Lệ.

Bây giờ đang là tháng chín, thờitiết chưa chuyển mùa nên vẫn rất oi nồng nhưng trận mưa dông đêm quakhiến cho ngày hôm nay mát mẻ hẳn. Khí trời ôn hòa như đã vào thu, đúnglà một ngày cuối tuần vô cùng lý tưởng để đi chơi. Công viên Thủ Lệ cũng vì thế mà đông như trẩy hội. Từng gia đình lớn, nhỏ đưa nhau tới đâythăm thú. Phong cưng chiều Như Ý tới mức cho con bé chơi không sót trònào, còn chụp cho hai dì cháu tới mấy trăm tấm hình, mặc kệ cho Linh vẫn luôn trừng mắt không vừa ý.

Dù cho những người xung quanh không để ý chút nào vì ai cũng cho rằng họ là một gia đình ba người như baogia đình khác, nhưng chính vì thế mà Linh lại càng cảm thấy buồn bựchơn. Cô hoàn toàn không muốn có chút liên quan gì tới con người này,nhưng da mặt của anh quả thật không mỏng chút nào, hoàn toàn phớt lờ sựkhó chịu của cô, dùng cách hiệu quả nhất để tham gia vào chuyến đi chơinày, đó là lấy lòng Như Ý. Con bé quả nhiên quấn lấy Phong không rời,hết đòi xem con vật lại đòi chơi trò chơi, điều này càng làm cho Linh có cảm giác mình như người thừa vậy.

Linh không biết, Phong vì lorằng cô đang mang thai, nếu lại phải bế Như Ý nhằng nhẵng cả ngày hômnay trong công viên thì cô sẽ không chịu nổi. Chính vì thế anh mới phảibiến mình thành một ông bố bất đắc dĩ, vui vẻ làm theo mọi yêu sách củacô “con gái” nhỏ để cho cô được yên. Vừa chơi đùa với Như Ý, thỉnhthoảng anh lại len lén nhìn vẻ mặt của Linh, không thể lý giải nổi tạisao một ngày đẹp trời như thế này, ở một nơi đông vui đến thế này mà côlại quá mức để ý tới thân phận như thế.

Phong rất muốn nói choLinh biết bí mật kia, nhưng lại sợ những lời mình nói ra sẽ làm hỏng một ngày vui vẻ của cô. Từ những phản ứng của Linh trước đây, anh có thểđoán được phản ứng của cô với chuyện anh sắp nói sẽ như thế nào. Chắchẳn nó sẽ đưa cuộc hôn nhân của cô đến bên bờ vực thẳm. Một mặt anh rấtlưỡng lự, không muốn đôi mắt xinh đẹp kia phải rơi thêm một giọt nướcmắt nào, không muốn cô phải mang thêm đau buồn, nhất là khi cô đang mang thai. Mặt khác, anh lại muốn chuyện đó xảy ra để anh vừa có cơ hội kéocô về bên mình, vừa tạo bàn đạp để hạ gục Cường. Anh biết Cường yêu Linh thế nào, nếu Linh rời bỏ, đó sẽ là một nhát dao chí mạng khiến Cườngkhông gượng dậy nổi. Thứ duy nhất ngăn cản anh làm việc đó bây giờ chính là tình cảm phức tạp của anh dành cho cô gái xinh đẹp này. Phong rấtgiận mình, không hiểu sao từ khi biết cô đến giờ anh lại hay mềm lòngđến vậy? Trước đây, anh là người quyết đoán, tàn nhẫn bao nhiêu thì bâygiờ anh lại hay do dự bấy nhiêu.

Đến đầu gió chiều, Như Ý chơiđã mệt nên rúc đầu vào lòng Phong mà ngủ. Phong đưa con bé cho Linh sauđó kiếm một quán nước sạch sẽ cho cô ngồi nghỉ.

- Hôm nay cảm ơn anh nhiều.

Dù không vừa lòng đến cỡ nào thì Linh vẫn không thể không cảm ơn sự nhiệttình của Phong. Mặc dù những giờ phút riêng tư của hai dì cháu đã bịngười đàn ông này ngang nhiên cướp mất, nhưng nếu không có anh ta thìhôm nay cô sẽ rất mệt. Như Ý giống hệt Nhật Lệ, là người hướng ngoại nên cái gì cũng tỏ ra thích thú, rất hoạt bát, chạy nhảy khắp nơi.

- Vậy mà còn tưởng em ghét tôi vì đã làm phiền hai dì cháu chứ? – Phongcẩn thận cho đá vào cốc nước dừa, sau đó mới đưa tới cho Linh.

- Con bé này lớn lên sẽ nghịch như quỷ, giống mẹ nó – Linh cúi nhìn Như Ý đang ngủ say trong lòng mình, mỉm cười.

- Thật tiếc, nghe nói chị gái em cũng là một những siêu đầu bếp trẻ rất có tiếng tăm.

Linh ngẩng đầu nhìn Phong, thấy vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối của anh thì tronglòng cô lại dâng lên một nỗi niềm khó tả. Đáng lẽ cô phải thay Nhật Lệchăm sóc cho Như Ý mới đúng, nhưng lúc này cô lại vì một mối tình tuyệtvọng mà nhẫn tâm rời bỏ đứa cháu đáng thương này. Lớn lên rồi, có thểNhư Ý sẽ rất oán trách cô, nhưng cô còn có lựa chọn khác sao? Như Ý làcon của Đại, con của người đàn ông cô yêu nhất, làm sao cô có thể đốimặt với anh mà coi như không có gì được. Anh đã nói không muốn nhìn thấy cô nữa và cô cũng không thể nào cùng chung sống với anh dưới cùng mộtbầu trời như hai người xa lạ. Cô yêu anh còn nhiều hơn cô nghĩ, tới nỗimỗi lần nghĩ tới chuyện cả đời này hai người coi như vô duyên là cô cảmthấy nghẹt thở, giống như đang bị vây trong một không gian bức bối, chật hẹp vậy. Không thể ở bên, vậy thì chỉ còn một nước là đi thật xa, đểkhông bao giờ còn tơ tưởng đến những điểu xa vời nữa.

- Em thật sự phải đi sao?

- Có thể không đi ư? – Linh nhìn Phong bằng ánh mắt đầy đau thương.

Đúng thế, cô còn có thể ở lại đây sao? Rời bỏ Đại, cô thậm chí còn cướingười đàn ông đã đẩy sự nghiệp của anh xuống đáy vực, cô và anh còn cóthể nhìn nhận nhau như hai người bạn bình thường được sao? Cường là mốitình đầu khiến cô day dứt, còn anh là người đàn ông khiến cô ghi tâmkhắc cốt cả đời. Cô có thể cứ sống ở thành phố chật hẹp này mà không cần phải ra đi sao? Đi tới đâu, ở góc phố nào cô cũng có thể mường tượng ra quá khứ ngắn ngủi nhưng vô vàn hạnh phúc của hai người. Cung đường nàocũng có dấu chân anh.

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Người phụ nữ, đôi khi cả đời không thể quên được người đàn ông đã đi qua trái tim mình.

- Em không yêu nó, tại sao lại cưới? – Phong bất mãn hỏi.

- Lý do gì thì cũng không quan trọng nữa rồi – Linh lắc đầu cười.

- Nếu…

Phong định hỏi, nếu bây giờ có cơ hội quay lại thì cô có dám quay đầu haykhông, nhưng sau lại nghĩ câu hỏi này có phần khiếm nhã nên lại thôi.

Thấy Phong đang nói lại đột ngột ngưng lại, Linh nhíu mày nhìn anh. Mãi mộtlúc sau, vẫn thấy Phong im lặng, quay ra nhìn hồ nước trong mát đang ánh lên nắng chiều vàng ruộm, cô mới tò mò hỏi lại:

- Sao vậy?

Phong quay vào, âm thầm thưởng thức đôi mắt đẹp của cô.

- Không, anh chỉ đang nhớ tới những chuyện ngày anh còn nhỏ, khi ấy mẹanh chưa mất, đó là thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời anh.

- Đúng thế, thời gian ở bên người thân luôn là thời gian hạnh phúc nhất.

- Mẹ anh cũng là một đầu bếp, thậm chí còn là đàn em của bố em. Nếu bà ấy không yêu và theo ông già, có lẽ bà ấy sẽ có một cuộc sống hạnh phúchơn nhiều.

Linh lặng im không nói, từ câu chuyện của Phong, côchợt nghĩ tới gia đình mình. Nếu bố cô không có người đàn bà khác ở bênngoài, có lẽ gia đình cô cũng không sa sút tới mức ấy, và biết đâu, đếngiờ vẫn còn là một gia đình bốn người hạnh phúc.

- Hồi anh cònnhỏ, mẹ cũng thường hay đưa anh đi chơi công viên thế này. Có lần anhngồi chơi đu quay, không cẩn thận bị ngã, gãy một bên tay, mẹ khóc vàmất ngủ cả tuần liền.

- Mẹ anh rất yêu thương anh, đúng không?

- Ừ, mẹ nào mà chẳng thương yêu con mình. Mẹ em không vậy sao? – Phong ngạc nhiên hỏi lại.

- Vậy bố anh có yêu mẹ anh không? – Linh không trả lời câu hỏi của anh mà tiếp tục hỏi.

- Anh nghĩ là có. Ông già anh có rất nhiều người đàn bà bên ngoài, nhưngchủ yếu là chỗ ông ấy muốn phát tiết dục vọng, chỉ có mẹ là không. Nếukhông thì sau khi mẹ anh mất, ông ấy cũng không đưa anh về sống cùng,thậm chí còn cho anh quản lý một phần công ty.

- Ít ra mẹ anhcũng có được tình yêu của bố anh – Linh cười – Mẹ em không được may mắnnhư thế. Suốt đời, bà chỉ được bố em coi như cái bóng của một người đànbà khác.

Mẹ Linh vốn chỉ là một nhân viên lễ tân khách sạn, nơiông Lâm – bố cô làm bếp trưởng. Là người tài hoa, lại đẹp trai nên ôngLâm rất được lòng các cô gái trẻ. Mẹ cô là con gái miền sơn cước, mộtthân một mình xuôi về thành phố mưu sinh, là người có nhan sắc, lại khéo léo, ngoan ngoãn nên cũng có không ít người theo đuổi. Nhưng tình yêucủa bà lại thầm trao cho người đầu bếp trẻ trung, đầy tài hoa của kháchsạn.

Thời gian ấy, ông Lâm yêu say đắm một người đàn bà đã cóchồng, vốn từng là người yêu của mình thời trẻ, khi ấy cũng làm cùngtrong nhà hàng. Tưởng đứa con trai của người tình là con của mình, ôngLâm không tiếc tiền bạc, có bao nhiêu cũng đưa hết cho người tình tiêuxài.

Khi chuyện của hai người có nguy cơ vỡ lở, nhân viên kháchsạn xì xào khắp nơi, ông Lâm mới vội vàng kết hôn để che mắt thiên hạ.Mẹ cô chỉ là kẻ hy sinh cho cuộc tình sai trái đó. Thế nhưng bà lại bấtchấp tất cả, bỏ qua tất cả, chỉ cần được ở bên cạnh người mình yêu chính là hạnh phúc của bà. Bà còn tin, chỉ cần có con cái, chỉ cần bà đối xửtốt với chồng thì ông Lâm sẽ hồi tâm chuyển ý mà quay về với bà.

Khi lớn lên Linh mới hiểu duyên cớ những trận đòn roi của mẹ dành cho haichị em hồi bé. Khóc đòi bố cũng bị đánh, ương bướng cũng bị đánh, có lẽtrong thâm tâm bà giận chính mình vì sinh ra toàn con gái nên không giữđược chồng, vì mình dạy con không tốt nên mới không thể khiến chồng gắnbó với gia đình. Bà luôn tự đổ lỗi cho mình, yêu không dám yêu, ghenchẳng dám ghen, nơi trút giận của bà chỉ có thể là hai cô con gái. Tuyvậy bà cũng rất yêu thương hai chị em cô. Từ nhỏ đến lớn đều là bà dạydỗ hai chị em cô, bố cô luôn ở trên thành phố làm ăn, thỉnh thoảng mớivề thăm nhà, có chăng cũng chỉ ôm cô vào lòng và kể chuyện cho cô nghemà thôi.

Linh chưa bao giờ ghét mẹ, lúc này lại càng xót xa thay cho cuộc đời bà. Cô cũng vì tình yêu mà từng làm những chuyện điên rồnên cô không thể trách mẹ năm đó vì yêu bố mà nhắm mắt đưa chân được.

- Chuyện năm đó của bố em, mẹ anh cũng biết một phần, vì họ từng làm cùng trong một nhà hàng.

Linh sững sờ nhìn Phong, nếu vậy chẳng phải chỉ cần tìm hiểu một chút là côcó thể tìm ra người phụ nữ đã khiến gia đình cô tan nát, và tìm được cảđứa trẻ mà cô phải gọi là anh trai hay sao? Nhưng cô có nên hỏi haykhông? Linh chần chừ, nên để quá khứ ngủ yên hay một lần nữa làm rõ tấtcả?

Phong liếc nhìn phản ứng của Linh. Lúc này, khi mục đích sắp đạt được thì anh lại do dự. Không phải tự nhiên mà anh nhắc về gia đình mình, về quá khứ ngập tràn tủi nhục và nước mắt của người mẹ mà anhluôn khắc cốt ghi tâm trong lòng, tất cả cũng chỉ vì một mục đích cuốicùng này mà thôi. Thế nhưng hiện tại, khi nhìn vẻ mặt tái đi của Linh,anh lại thấy mình thật đê tiện. Từ tư liệu điều tra, Phong đã nắm rõhoàn toàn chân tướng của những chuyện năm xưa.

Nếu không phảibởi bà Phượng, sự nghiệp của ông Lâm có lẽ còn rạng rỡ hơn, và cuộc đờiông cũng không gặp nhiều phong ba bão táp đến thế.

Nhưng năm ấy, tên tuổi của ông Lâm như một ngôi sao sáng chói trên bầu trời, cácchuyên gia ẩm thực không ai không biết đến ông. Các nhà hàng, khách sạndanh tiếng không nơi nào không muốn lôi kéo ông. Khi ấy, ông Lâm làm bếp trưởng tại nhà hàng Sunny, ở đây, ông đã gặp là người yêu cũ là bàPhượng, lúc này đã lấy một người giàu có ở Hà Nội. Khi ấy, bà Phượng vìhận chồng yêu một người đàn bà khác – là mẹ Phong – nên đã quay lại tiếp tục quyến rũ ông Lâm. Không bao lâu sau, bà Phượng có thai và nói rằngđó là con trai của ông Lâm. Dù như thế, bà Phượng kiên quyết không nghelời ông Lâm ly dị chồng, tiếp tục giữ mối quan hệ vụng trộm này. Đượchơn hai năm thì mọi người xung quanh bắt đầu đàm tiếu về chuyện của haingười, vì vậy mà ông Lâm mới cưới một người phụ nữ khác, đó là một côgái miền núi rất xinh đẹp và đã từng ngỏ lời yêu ông.

Mặc dù cảhai đều đã có gia đình và con cái, nhưng mối quan hệ lén lút này vẫnkhông chấm dứt. Ông Lâm vẫn chu cấp đều đặn cho bà Phượng và đứa bé màông luôn tưởng là con mình.

Vài năm sau, khi những đứa trẻ đãlớn hơn một chút, ông Lâm nghe lời người tình bán nhà, góp vốn làm ănvới chồng bà ta, sau đó bị hai vợ chồng bà Phượng ngang nhiên chiếm đoạt số tiền ấy. Nói cách khác, tập đoàn Hoàn Mỹ có được như ngày hôm nay,một phần là nhờ vào số tiền khổng lồ góp vốn ngày đó của ông Lâm, vàkhách sạn Winter được xây dựng cũng dựa vào số tiền ấy. Biết mình bị lừa gạt, ông Lâm không những không oán trách người tình, mà còn coi đó nhưmột khoản đầu tư cho tương lai của con trai. Năm Linh được mười tuổi,ông Lâm mắc bệnh nặng nên không thể tiếp tục làm việc trong nhà hàngđược nữa, bắt buộc phải trở về quê. Khi về quê, ông Lâm biết mình khôngcòn sống được bao lâu nữa, lúc này mới thú nhận với vợ chuyện mình cócon riêng, và muốn được nhận đứa con ấy để có người chống gậy cho mìnhkhi mất đi. Mẹ Linh ngậm ngùi giấu nước mắt đồng ý với ý nguyện đó củachồng.

Nhưng không ngờ, khi hai vợ chồng đưa nhau về Hà Nội tìmgặp bà Phượng, lại bị bà ta phũ phàng phủ nhận tất cả, kể cả chuyệnCường vốn không phải là con của ông Lâm. Cũng vào ngay hôm đó, khi haivợ chồng chở nhau về quê đã gặp tai nạn và đồng thời qua đời. Chính bàPhượng đã nói ra chuyện này cho Nhật Lệ khi cô tới tìm bà ta hơn ba nămvề trước. Bây giờ, Phong lại sắp nói ra cho Linh nghe tất cả sự thật.Hoàn Mỹ nợ gia đình cô, ông già anh và bà Phượng nợ cô, cả Cường và anhcũng nợ cô quá nhiều. Phong đã từng vô cùng hối hận khi không quyết tâmphá bĩnh đám cưới của Cường và Linh.

- Thực ra anh đã biết những gì?

Linh không trực tiếp hỏi mẹ Phong đã từng làm ở đâu. Trong lòng cô biết rõ,không phải tự nhiên mà Phong buột miệng nói ra chuyện này. Chắc chắn anh ta đã biết được một số chuyện mà cô chưa biết.

Linh ngồi trên ghế đá, mỉm cười nhìn Như Ý đang rụt rè cho một chú dêcon ăn lá cây, chiếc váy hồng rực rỡ quét cả xuống đất. Mỗi khi chú dêcon thò đầu ra cố gặm chiếc lá, Như Ý lại rụt tay trở về và cười khanhkhách một cách thích thú. Đúng như bác Ngân nói, con bé càng lớn cànggiống Nhật Lệ, nước da bánh mật, tóc loăn quăn, mắt to và đen, nhìn rấtlanh lợi, đáng yêu.

Nhưng đến khi nhìn sang người đàn ông điểntrai đang ngồi bên cạnh cô bé và chơi cùng nó với một thái độ vô cùngyêu chiều, Linh lại không khỏi cau mày lại. Thật chẳng hay ho chút nàokhi đi cùng người mang danh là anh chồng của mình thế này, nhưng cô lạikhông thể làm gì khác khi Phong kiên quyết đòi hộ tống hai dì cháu đichơi.

Sáng hôm qua, Linh đang định tới nhà Đại để đón Như Ý,không ngờ bác Ngân lại bế Như Ý tới nhà cô, còn chuyển lời của Đại rằnghôm nay anh bận ở nhà, làm giỗ một trăm ngày cho mẹ nên muốn nhờ cô chăm sóc Như Ý hai ngày. Linh rất cảm kích vì biết Đại cố tình tạo điều kiện cho hai dì cháu được ở bên nhau. Cả ngày hôm qua, bác Ngân ở lại nhàcô, đợi cho Như Ý quen cô rồi mới về. Như Ý thiếu đi sự quan tâm chămsóc của mẹ bé từ bé, nhưng ngược lại, con bé được rất nhiều người chămlo nên tính tình dạn dĩ vô cùng, chơi với Linh nửa ngày là nó đã bén hơi dì, cô đi đâu nó cũng lẫm chẫm chạy theo như cái đuôi.

Sángnay, Linh quyết định đưa cháu gái đi sở thú chơi, không ngờ vừa ra đếncổng thì Phong lái xe tới. Thoạt đầu anh nói có chuyện quan trọng muốnnói với cô, sau lại thấy hai dì cháu đang háo hức đi chơi thì lại đổi ý, nói rằng sẽ đưa hai dì cháu đi chơi ngày hôm nay. Linh từ chối thế nàocũng không được, còn bị Phong mạnh mẽ ép ngồi vào xe, cứ thế một đườngtới thẳng công viên Thủ Lệ.

Bây giờ đang là tháng chín, thờitiết chưa chuyển mùa nên vẫn rất oi nồng nhưng trận mưa dông đêm quakhiến cho ngày hôm nay mát mẻ hẳn. Khí trời ôn hòa như đã vào thu, đúnglà một ngày cuối tuần vô cùng lý tưởng để đi chơi. Công viên Thủ Lệ cũng vì thế mà đông như trẩy hội. Từng gia đình lớn, nhỏ đưa nhau tới đâythăm thú. Phong cưng chiều Như Ý tới mức cho con bé chơi không sót trònào, còn chụp cho hai dì cháu tới mấy trăm tấm hình, mặc kệ cho Linh vẫn luôn trừng mắt không vừa ý.

Dù cho những người xung quanh không để ý chút nào vì ai cũng cho rằng họ là một gia đình ba người như baogia đình khác, nhưng chính vì thế mà Linh lại càng cảm thấy buồn bựchơn. Cô hoàn toàn không muốn có chút liên quan gì tới con người này,nhưng da mặt của anh quả thật không mỏng chút nào, hoàn toàn phớt lờ sựkhó chịu của cô, dùng cách hiệu quả nhất để tham gia vào chuyến đi chơinày, đó là lấy lòng Như Ý. Con bé quả nhiên quấn lấy Phong không rời,hết đòi xem con vật lại đòi chơi trò chơi, điều này càng làm cho Linh có cảm giác mình như người thừa vậy.

Linh không biết, Phong vì lorằng cô đang mang thai, nếu lại phải bế Như Ý nhằng nhẵng cả ngày hômnay trong công viên thì cô sẽ không chịu nổi. Chính vì thế anh mới phảibiến mình thành một ông bố bất đắc dĩ, vui vẻ làm theo mọi yêu sách củacô “con gái” nhỏ để cho cô được yên. Vừa chơi đùa với Như Ý, thỉnhthoảng anh lại len lén nhìn vẻ mặt của Linh, không thể lý giải nổi tạisao một ngày đẹp trời như thế này, ở một nơi đông vui đến thế này mà côlại quá mức để ý tới thân phận như thế.

Phong rất muốn nói choLinh biết bí mật kia, nhưng lại sợ những lời mình nói ra sẽ làm hỏng một ngày vui vẻ của cô. Từ những phản ứng của Linh trước đây, anh có thểđoán được phản ứng của cô với chuyện anh sắp nói sẽ như thế nào. Chắchẳn nó sẽ đưa cuộc hôn nhân của cô đến bên bờ vực thẳm. Một mặt anh rấtlưỡng lự, không muốn đôi mắt xinh đẹp kia phải rơi thêm một giọt nướcmắt nào, không muốn cô phải mang thêm đau buồn, nhất là khi cô đang mang thai. Mặt khác, anh lại muốn chuyện đó xảy ra để anh vừa có cơ hội kéocô về bên mình, vừa tạo bàn đạp để hạ gục Cường. Anh biết Cường yêu Linh thế nào, nếu Linh rời bỏ, đó sẽ là một nhát dao chí mạng khiến Cườngkhông gượng dậy nổi. Thứ duy nhất ngăn cản anh làm việc đó bây giờ chính là tình cảm phức tạp của anh dành cho cô gái xinh đẹp này. Phong rấtgiận mình, không hiểu sao từ khi biết cô đến giờ anh lại hay mềm lòngđến vậy? Trước đây, anh là người quyết đoán, tàn nhẫn bao nhiêu thì bâygiờ anh lại hay do dự bấy nhiêu.

Đến đầu gió chiều, Như Ý chơiđã mệt nên rúc đầu vào lòng Phong mà ngủ. Phong đưa con bé cho Linh sauđó kiếm một quán nước sạch sẽ cho cô ngồi nghỉ.

- Hôm nay cảm ơn anh nhiều.

Dù không vừa lòng đến cỡ nào thì Linh vẫn không thể không cảm ơn sự nhiệttình của Phong. Mặc dù những giờ phút riêng tư của hai dì cháu đã bịngười đàn ông này ngang nhiên cướp mất, nhưng nếu không có anh ta thìhôm nay cô sẽ rất mệt. Như Ý giống hệt Nhật Lệ, là người hướng ngoại nên cái gì cũng tỏ ra thích thú, rất hoạt bát, chạy nhảy khắp nơi.

- Vậy mà còn tưởng em ghét tôi vì đã làm phiền hai dì cháu chứ? – Phongcẩn thận cho đá vào cốc nước dừa, sau đó mới đưa tới cho Linh.

- Con bé này lớn lên sẽ nghịch như quỷ, giống mẹ nó – Linh cúi nhìn Như Ý đang ngủ say trong lòng mình, mỉm cười.

- Thật tiếc, nghe nói chị gái em cũng là một những siêu đầu bếp trẻ rất có tiếng tăm.

Linh ngẩng đầu nhìn Phong, thấy vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối của anh thì tronglòng cô lại dâng lên một nỗi niềm khó tả. Đáng lẽ cô phải thay Nhật Lệchăm sóc cho Như Ý mới đúng, nhưng lúc này cô lại vì một mối tình tuyệtvọng mà nhẫn tâm rời bỏ đứa cháu đáng thương này. Lớn lên rồi, có thểNhư Ý sẽ rất oán trách cô, nhưng cô còn có lựa chọn khác sao? Như Ý làcon của Đại, con của người đàn ông cô yêu nhất, làm sao cô có thể đốimặt với anh mà coi như không có gì được. Anh đã nói không muốn nhìn thấy cô nữa và cô cũng không thể nào cùng chung sống với anh dưới cùng mộtbầu trời như hai người xa lạ. Cô yêu anh còn nhiều hơn cô nghĩ, tới nỗimỗi lần nghĩ tới chuyện cả đời này hai người coi như vô duyên là cô cảmthấy nghẹt thở, giống như đang bị vây trong một không gian bức bối, chật hẹp vậy. Không thể ở bên, vậy thì chỉ còn một nước là đi thật xa, đểkhông bao giờ còn tơ tưởng đến những điểu xa vời nữa.

- Em thật sự phải đi sao?

- Có thể không đi ư? – Linh nhìn Phong bằng ánh mắt đầy đau thương.

Đúng thế, cô còn có thể ở lại đây sao? Rời bỏ Đại, cô thậm chí còn cướingười đàn ông đã đẩy sự nghiệp của anh xuống đáy vực, cô và anh còn cóthể nhìn nhận nhau như hai người bạn bình thường được sao? Cường là mốitình đầu khiến cô day dứt, còn anh là người đàn ông khiến cô ghi tâmkhắc cốt cả đời. Cô có thể cứ sống ở thành phố chật hẹp này mà không cần phải ra đi sao? Đi tới đâu, ở góc phố nào cô cũng có thể mường tượng ra quá khứ ngắn ngủi nhưng vô vàn hạnh phúc của hai người. Cung đường nàocũng có dấu chân anh.

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Người phụ nữ, đôi khi cả đời không thể quên được người đàn ông đã đi qua trái tim mình.

- Em không yêu nó, tại sao lại cưới? – Phong bất mãn hỏi.

- Lý do gì thì cũng không quan trọng nữa rồi – Linh lắc đầu cười.

- Nếu…

Phong định hỏi, nếu bây giờ có cơ hội quay lại thì cô có dám quay đầu haykhông, nhưng sau lại nghĩ câu hỏi này có phần khiếm nhã nên lại thôi.

Thấy Phong đang nói lại đột ngột ngưng lại, Linh nhíu mày nhìn anh. Mãi mộtlúc sau, vẫn thấy Phong im lặng, quay ra nhìn hồ nước trong mát đang ánh lên nắng chiều vàng ruộm, cô mới tò mò hỏi lại:

- Sao vậy?

Phong quay vào, âm thầm thưởng thức đôi mắt đẹp của cô.

- Không, anh chỉ đang nhớ tới những chuyện ngày anh còn nhỏ, khi ấy mẹanh chưa mất, đó là thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời anh.

- Đúng thế, thời gian ở bên người thân luôn là thời gian hạnh phúc nhất.

- Mẹ anh cũng là một đầu bếp, thậm chí còn là đàn em của bố em. Nếu bà ấy không yêu và theo ông già, có lẽ bà ấy sẽ có một cuộc sống hạnh phúchơn nhiều.

Linh lặng im không nói, từ câu chuyện của Phong, côchợt nghĩ tới gia đình mình. Nếu bố cô không có người đàn bà khác ở bênngoài, có lẽ gia đình cô cũng không sa sút tới mức ấy, và biết đâu, đếngiờ vẫn còn là một gia đình bốn người hạnh phúc.

- Hồi anh cònnhỏ, mẹ cũng thường hay đưa anh đi chơi công viên thế này. Có lần anhngồi chơi đu quay, không cẩn thận bị ngã, gãy một bên tay, mẹ khóc vàmất ngủ cả tuần liền.

- Mẹ anh rất yêu thương anh, đúng không?

- Ừ, mẹ nào mà chẳng thương yêu con mình. Mẹ em không vậy sao? – Phong ngạc nhiên hỏi lại.

- Vậy bố anh có yêu mẹ anh không? – Linh không trả lời câu hỏi của anh mà tiếp tục hỏi.

- Anh nghĩ là có. Ông già anh có rất nhiều người đàn bà bên ngoài, nhưngchủ yếu là chỗ ông ấy muốn phát tiết dục vọng, chỉ có mẹ là không. Nếukhông thì sau khi mẹ anh mất, ông ấy cũng không đưa anh về sống cùng,thậm chí còn cho anh quản lý một phần công ty.

- Ít ra mẹ anhcũng có được tình yêu của bố anh – Linh cười – Mẹ em không được may mắnnhư thế. Suốt đời, bà chỉ được bố em coi như cái bóng của một người đànbà khác.

Mẹ Linh vốn chỉ là một nhân viên lễ tân khách sạn, nơiông Lâm – bố cô làm bếp trưởng. Là người tài hoa, lại đẹp trai nên ôngLâm rất được lòng các cô gái trẻ. Mẹ cô là con gái miền sơn cước, mộtthân một mình xuôi về thành phố mưu sinh, là người có nhan sắc, lại khéo léo, ngoan ngoãn nên cũng có không ít người theo đuổi. Nhưng tình yêucủa bà lại thầm trao cho người đầu bếp trẻ trung, đầy tài hoa của kháchsạn.

Thời gian ấy, ông Lâm yêu say đắm một người đàn bà đã cóchồng, vốn từng là người yêu của mình thời trẻ, khi ấy cũng làm cùngtrong nhà hàng. Tưởng đứa con trai của người tình là con của mình, ôngLâm không tiếc tiền bạc, có bao nhiêu cũng đưa hết cho người tình tiêuxài.

Khi chuyện của hai người có nguy cơ vỡ lở, nhân viên kháchsạn xì xào khắp nơi, ông Lâm mới vội vàng kết hôn để che mắt thiên hạ.Mẹ cô chỉ là kẻ hy sinh cho cuộc tình sai trái đó. Thế nhưng bà lại bấtchấp tất cả, bỏ qua tất cả, chỉ cần được ở bên cạnh người mình yêu chính là hạnh phúc của bà. Bà còn tin, chỉ cần có con cái, chỉ cần bà đối xửtốt với chồng thì ông Lâm sẽ hồi tâm chuyển ý mà quay về với bà.

Khi lớn lên Linh mới hiểu duyên cớ những trận đòn roi của mẹ dành cho haichị em hồi bé. Khóc đòi bố cũng bị đánh, ương bướng cũng bị đánh, có lẽtrong thâm tâm bà giận chính mình vì sinh ra toàn con gái nên không giữđược chồng, vì mình dạy con không tốt nên mới không thể khiến chồng gắnbó với gia đình. Bà luôn tự đổ lỗi cho mình, yêu không dám yêu, ghenchẳng dám ghen, nơi trút giận của bà chỉ có thể là hai cô con gái. Tuyvậy bà cũng rất yêu thương hai chị em cô. Từ nhỏ đến lớn đều là bà dạydỗ hai chị em cô, bố cô luôn ở trên thành phố làm ăn, thỉnh thoảng mớivề thăm nhà, có chăng cũng chỉ ôm cô vào lòng và kể chuyện cho cô nghemà thôi.

Linh chưa bao giờ ghét mẹ, lúc này lại càng xót xa thay cho cuộc đời bà. Cô cũng vì tình yêu mà từng làm những chuyện điên rồnên cô không thể trách mẹ năm đó vì yêu bố mà nhắm mắt đưa chân được.

- Chuyện năm đó của bố em, mẹ anh cũng biết một phần, vì họ từng làm cùng trong một nhà hàng.

Linh sững sờ nhìn Phong, nếu vậy chẳng phải chỉ cần tìm hiểu một chút là côcó thể tìm ra người phụ nữ đã khiến gia đình cô tan nát, và tìm được cảđứa trẻ mà cô phải gọi là anh trai hay sao? Nhưng cô có nên hỏi haykhông? Linh chần chừ, nên để quá khứ ngủ yên hay một lần nữa làm rõ tấtcả?

Phong liếc nhìn phản ứng của Linh. Lúc này, khi mục đích sắp đạt được thì anh lại do dự. Không phải tự nhiên mà anh nhắc về gia đình mình, về quá khứ ngập tràn tủi nhục và nước mắt của người mẹ mà anhluôn khắc cốt ghi tâm trong lòng, tất cả cũng chỉ vì một mục đích cuốicùng này mà thôi. Thế nhưng hiện tại, khi nhìn vẻ mặt tái đi của Linh,anh lại thấy mình thật đê tiện. Từ tư liệu điều tra, Phong đã nắm rõhoàn toàn chân tướng của những chuyện năm xưa.

Nếu không phảibởi bà Phượng, sự nghiệp của ông Lâm có lẽ còn rạng rỡ hơn, và cuộc đờiông cũng không gặp nhiều phong ba bão táp đến thế.

Nhưng năm ấy, tên tuổi của ông Lâm như một ngôi sao sáng chói trên bầu trời, cácchuyên gia ẩm thực không ai không biết đến ông. Các nhà hàng, khách sạndanh tiếng không nơi nào không muốn lôi kéo ông. Khi ấy, ông Lâm làm bếp trưởng tại nhà hàng Sunny, ở đây, ông đã gặp là người yêu cũ là bàPhượng, lúc này đã lấy một người giàu có ở Hà Nội. Khi ấy, bà Phượng vìhận chồng yêu một người đàn bà khác – là mẹ Phong – nên đã quay lại tiếp tục quyến rũ ông Lâm. Không bao lâu sau, bà Phượng có thai và nói rằngđó là con trai của ông Lâm. Dù như thế, bà Phượng kiên quyết không nghelời ông Lâm ly dị chồng, tiếp tục giữ mối quan hệ vụng trộm này. Đượchơn hai năm thì mọi người xung quanh bắt đầu đàm tiếu về chuyện của haingười, vì vậy mà ông Lâm mới cưới một người phụ nữ khác, đó là một côgái miền núi rất xinh đẹp và đã từng ngỏ lời yêu ông.

Mặc dù cảhai đều đã có gia đình và con cái, nhưng mối quan hệ lén lút này vẫnkhông chấm dứt. Ông Lâm vẫn chu cấp đều đặn cho bà Phượng và đứa bé màông luôn tưởng là con mình.

Vài năm sau, khi những đứa trẻ đãlớn hơn một chút, ông Lâm nghe lời người tình bán nhà, góp vốn làm ănvới chồng bà ta, sau đó bị hai vợ chồng bà Phượng ngang nhiên chiếm đoạt số tiền ấy. Nói cách khác, tập đoàn Hoàn Mỹ có được như ngày hôm nay,một phần là nhờ vào số tiền khổng lồ góp vốn ngày đó của ông Lâm, vàkhách sạn Winter được xây dựng cũng dựa vào số tiền ấy. Biết mình bị lừa gạt, ông Lâm không những không oán trách người tình, mà còn coi đó nhưmột khoản đầu tư cho tương lai của con trai. Năm Linh được mười tuổi,ông Lâm mắc bệnh nặng nên không thể tiếp tục làm việc trong nhà hàngđược nữa, bắt buộc phải trở về quê. Khi về quê, ông Lâm biết mình khôngcòn sống được bao lâu nữa, lúc này mới thú nhận với vợ chuyện mình cócon riêng, và muốn được nhận đứa con ấy để có người chống gậy cho mìnhkhi mất đi. Mẹ Linh ngậm ngùi giấu nước mắt đồng ý với ý nguyện đó củachồng.

Nhưng không ngờ, khi hai vợ chồng đưa nhau về Hà Nội tìmgặp bà Phượng, lại bị bà ta phũ phàng phủ nhận tất cả, kể cả chuyệnCường vốn không phải là con của ông Lâm. Cũng vào ngay hôm đó, khi haivợ chồng chở nhau về quê đã gặp tai nạn và đồng thời qua đời. Chính bàPhượng đã nói ra chuyện này cho Nhật Lệ khi cô tới tìm bà ta hơn ba nămvề trước. Bây giờ, Phong lại sắp nói ra cho Linh nghe tất cả sự thật.Hoàn Mỹ nợ gia đình cô, ông già anh và bà Phượng nợ cô, cả Cường và anhcũng nợ cô quá nhiều. Phong đã từng vô cùng hối hận khi không quyết tâmphá bĩnh đám cưới của Cường và Linh.

- Thực ra anh đã biết những gì?

Linh không trực tiếp hỏi mẹ Phong đã từng làm ở đâu. Trong lòng cô biết rõ,không phải tự nhiên mà Phong buột miệng nói ra chuyện này. Chắc chắn anh ta đã biết được một số chuyện mà cô chưa biết.

- Em có chắc là em muốn biết chứ? – Phong nhìn cô và hỏi.

- Nếu nó là chuyện liên quan tới gia đình em… – Linh gật đầu kiên quyết.

- Nhưng nếu em biết nó, cuộc đời em từ đây có thể sẽ hoàn toàn thay đổi, em vẫn muốn ư?

- Đôi khi, chính những điều bí mật tạo nên số phận. Nếu chuyện anh nóilàm thay đổi cuộc đời em, thì đó là số phận đã an bài rồi.

- Bímật tạo nên số phận. Hay! Vậy khi nào về tới nhà em anh sẽ đưa em một số tư liệu mà anh đã điều tra được. Tin hay không là tùy ở em. Nếu em nghĩ em có thể đối mặt được với nó thì hãy đọc, còn nếu không muốn, em hãyđốt nó đi, từ nay về sau hãy quên mọi chuyện trong quá khứ và sống chothật hạnh phúc là được.

Linh liếc nhìn Phong, thấy anh có vẻ cực kỳ nghiêm túc thì chỉ biết gật đầu. Dù sự thật có tệ hại thế nào thì cô vẫn phải đối mặt với nó như Nhật Lệ đã từng. Và cô sẽ kết thúc nó, kếtthúc quá khứ đau đớn khiến cho người phải ngậm ngùi, tiếc hận.

- Em có chắc là em muốn biết chứ? – Phong nhìn cô và hỏi.

- Nếu nó là chuyện liên quan tới gia đình em… – Linh gật đầu kiên quyết.

- Nhưng nếu em biết nó, cuộc đời em từ đây có thể sẽ hoàn toàn thay đổi, em vẫn muốn ư?

- Đôi khi, chính những điều bí mật tạo nên số phận. Nếu chuyện anh nóilàm thay đổi cuộc đời em, thì đó là số phận đã an bài rồi.

- Bímật tạo nên số phận. Hay! Vậy khi nào về tới nhà em anh sẽ đưa em một số tư liệu mà anh đã điều tra được. Tin hay không là tùy ở em. Nếu em nghĩ em có thể đối mặt được với nó thì hãy đọc, còn nếu không muốn, em hãyđốt nó đi, từ nay về sau hãy quên mọi chuyện trong quá khứ và sống chothật hạnh phúc là được.

Linh liếc nhìn Phong, thấy anh có vẻ cực kỳ nghiêm túc thì chỉ biết gật đầu. Dù sự thật có tệ hại thế nào thì cô vẫn phải đối mặt với nó như Nhật Lệ đã từng. Và cô sẽ kết thúc nó, kếtthúc quá khứ đau đớn khiến cho người phải ngậm ngùi, tiếc hận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.