Điều Bí Mật

Chương 53: Vết rạn- Q.1




Phía sau khu nấu ăn cao cấp nhất của khách sạn có một sân thượng nhỏ, là nơi nhân viên thường ra hóng gió sau mỗi ca làm mệtmỏi. Có một bộ bàn ghế mây được đặt dưới một cái ô lớn ở ngoài sân, bêncạnh những chậu hoa cẩm tú cầu. Từ khi bắt đầu đi làm ở đây, Linh đã cóthói quen ra đây uống trà mỗi buổi trưa rồi mới ra về.

Trưa naycũng vậy, một ca làm vất vả cuối cùng cũng trôi qua. Hôm nay ở khách sạn tổ chức họp báo nên cô phải làm việc luôn chân luôn tay cùng mọi ngườimới kịp phục vụ bữa trưa cho khách. Cũng vì bận bịu chuẩn bị công việcngày hôm nay mà Cường cũng không thể tới đón cô vào buổi sáng, đến trưacũng gọi điện bảo cô cứ ăn trưa cùng mọi người trong nhà bếp rồi vềtrước, còn anh có thể sẽ bận tới tối. Từ tối hôm kia, sau khi gặp An,Linh chưa gặp lại Cường. Một phần vì những lời khuyên của An, suy nghĩlại mọi chuyện, suy nghĩ về những lời khuyên của An, suy nghĩ về tìnhcảm của chính mình cho thấu đáo. Đã có lúc cô muốn rũ bỏ tất cả, chạytới bên Đại, ôm lấy anh và nói rõ cảm tình của mình. Nhưng một mặt,chính suy nghĩ về trách nhiệm khiến cô không nỡ phũ phàng với Cường.Quanh Đại có bao nhiêu cô gái như thế, biết anh có đang nghĩ gì, biếtanh thực sự coi trọng cô hay không, hay cũng chỉ là lời chót lưỡi đầumôi của kẻ say? Cường không hề hứng thú với bất kỳ một cô gái nào ngoàicô. Anh là tuýp người đã yêu là sẽ chung thủy, cũng không phải loạingười đa tình, thế nên ở bên anh, cô chắc chắn sẽ có được cảm giác antoàn.

Cảm giác an toàn ở bên người yêu mình và cảm giác lo lắngkhi ở cạnh người mình yêu, lựa chọn thật quá khó khăn. Nếu là một cô gái dũng cảm, cô có thể chấp nhận phiêu lưu với tình cảm, để lựa chọn ở bên Đại, nếu là một cô gái nhút nhát, cô có thể chọn Cường để có một chỗdựa vững vàng. Nhưng Linh lại ở giữa hai kiểu người đó, nửa muốn, nửalại không, cô chần chừ với chính lựa chọn của mình, luôn luôn có suynghĩ ‘không nỡ, không đành’, vì thế mà cô mới phải khổ tâm như lúc này.

Còn Đại, từ ngày lên Hà Nội, cô không gặp anh, cũng không gọi điện cho anh. Cũng không biết tình hình bố con anh mấy hôm nay thế nào? Còn bà Nguyệt nữa, dù khi đi cô có dặn dò người giúp việc phải chăm sóc cho bà cẩnthận, nhưng không biết chị ta có làm đúng như lời cô dặn hay không? Nếuvệ sinh không sạch sẽ, để người bệnh trong môi trường hôi hám như vậy,lại không thường xuyên nắn bóp chân tay thì bà Nguyệt sẽ càng không cócơ hội đi lại hay nói năng gì được. Nghĩ như thế, Linh quyết định sẽ ghé nhà ông Phương để xem tình hình thế nào.

Đúng lúc cô định đứng dậy thì sau lưng lại có tiếng đàn ông vang lên, rõ ràng là nói cho cô nghe:

- Không ngờ ở đây lại có chỗ đẹp như thế?

@STE’NT

Giọng nói hơi quen khiến Linh không khỏi phải quay đầu lại nhìn, nhận ngay ra chính là người mà cô đã từng gặp một lần cách đây mấy hôm, chính làngười đã chắn nước bẩn bắn vào váy áo cô, cũng chính là anh trai cùngcha khác mẹ của Cường – Phong.

Thấy Linh chỉ quay đầu lại nhìnmình rồi dửng dưng quay đi, Phong nhếch miệng cười. Cô gái này đúng làthú vị. Phong cứ tưởng rằng sau khi nghe Cường nói về mình thì cô nàngnày thấy mình sẽ phải như thấy cọp hoặc thấy một bệnh truyền nhiễm màmuốn tránh xa chứ, đằng này chỉ là thản nhiên quay đi như chưa từng đểtâm vậy.

Phong tiến lại, ngồi xuống ghế đối diện với Linh, chào cô đầy lịch sự:

- Chúng ta lại gặp nhau rồi! Tôi không biết là cô cũng làm ở đây đấy?

- Thế mà tôi lại nghĩ là anh biết – Linh quay vào nhìn hắn, hời hợt đáp một câu.

- A… xem nào… tôi cũng mới chỉ biết cô là bạn gái của em trai tôi thôi mà – Phong tỏ vẻ vô tội – Chắc nó nói nhiều về tôi lắm? Nó không khuyên cô tránh xa tôi sao?

- Đó là việc riêng của hai người, không liên quan tới tôi – Linh lắc đầu sau đó chống tay đứng dậy, định đi vào trong.

- Nó ghét tôi vì tôi biết bí mật của nó. Cô là bạn gái của nó, có muốn nghe không?

- Không có hứng thú – Linh nhàn nhạt buông một câu.

- Kể cả việc này liên quan tới bạn thân của nó? – Phong cười cợt.

Linh đứng sững lại, quay ngoắt đầu nhìn về phía hắn đầy nghi ngờ. Liên quantới bạn thân của Cường, chẳng phải là Đại sao? Giữa Đại và Cường còn cóbí mật gì to lớn đến nỗi Cường không muốn cô biết, thậm chí là đe dọa cả người anh trai này không được tới gần cô? Chỉ là sợ anh ta sẽ vô tìnhđể lộ sao?

Thấy cô quay lại nhìn mình bằng ánh mắt nửa nghi ngờ, nửa tò mò, Phong hài lòng cười:

- Hóa ra cô có hứng thú với chuyện này? Cô có biết bạn thân của Cườngkhông, nghe nói cậu ta cũng là một ông chủ nhà hàng năm sao đấy? Nhưngnhờ phúc của ai đó mà hiện nay cậu ta đang chuẩn bị hầu tòa rồi.

- Anh muốn nói tới Đại phải không? Phải, tôi có quen anh ta, nhưng thếthì sao? Họ là bạn thân, bí mật giữa những người bạn thân là chuyện bình thường mà.

- Ah, nhưng bí mật này lại chỉ có em trai tôi và maymắn là cả tôi biết nữa. Cô nghĩ nó có đáng đồng tiền bát gạo để thằng em quý hóa của tôi phải lấp liếm che đậy đi không? Nhất là khi nó có liênquan mật thiết tới chính cô?

- Tôi nghĩ rằng việc anh chắn nướccho tôi hôm trước là có mục đích. Vì thế tôi sẽ không tin những gì anhnói. Nhưng dù sao cũng cảm ơn vì đã chắn nước cho tôi.

- Thế cònvụ mời tôi cà phê thì sao, cô muốn quỵt ư? – Phong thích thú hỏi vớitheo, không giải thích bất cứ điều gì những lời nghi ngờ của Linh.

- Chừng nào tôi hết cảm thấy chán ghét anh thì tôi sẽ mời – Linh nói xong, quay người dứt khoát đi vào trong.

Phong nhìn theo cô, nụ cười trên môi vẫn không lắng xuống. Chỉ cần gieo vàolòng cô gái nhỏ này một chút nghi ngờ, việc còn lại là đợi xem kịch hay.

Quả nhiên, những lời của Phong đã đặt vào trong lòng Linh một dấu hỏi lớnđến nỗi cô không thể ngồi yên được mà lập tức gọi điện cho Cường.

- Có chuyện gì thế em? Đã ăn trưa chưa? – Cường ngạc nhiên hỏi khi thấycô gọi điện cho mình. Thường thì cô rất ít khi chỉ động gọi cho anh.

- Anh Cường… – Linh hít vào một hơi thật sâu, cố sắp xếp cho ngay ngắn những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Cường ngẩn ra, trừ phi có việc nghiêm trọng, nếu không Linh sẽ không gọi hẳn tên anh ra như thế.

- Ừ? – Tự nhiên tim Cường đập loạn lên.

Hôm nay hắn cũng tới đây dự họp báo, từ lúc ăn trưa đến giờ anh không nhìn thấy hắn đâu cả, chẳng lẽ…

Chẳng lẽ hắn chạy đi tìm Linh?

- Anh nói đi, chuyện anh Đại phá sản có liên quan gì tới anh hay không? – Linh đè mạnh hơi thở hỗn loạn xuống, bình tĩnh hỏi một câu.

Cường điếng người, lặng đi trong vài giây. Hình như cô đã biết gì đó?

- Em nói gì lạ vậy? Anh thì có liên quan gì tới chuyện đó chứ? – Cường cố gắng cứu vãn bằng một câu nói dối. Biết đâu cô chỉ mới đang nghi ngờ,nếu không cô đã không hỏi anh như thế?

- Khi anh ngập ngừng, có nghĩa là anh đang nói dối. Nếu anh không nói, em sẽ tự đi hỏi.

- Linh, em đang ở đâu? Chúng ta cần gặp nhau.

- Và anh sẽ nói thật chứ?

- Anh đã nói rồi, chuyện này không liên quan gì tới anh. Em nghe ai nóixằng bậy gì phải không? Em đang ở đâu, anh sẽ tới đón em?

- Không cần đâu, em sẽ tự đi tìm câu trả lời.

Linh không đợi Cường có thêm câu giải thích nào đã lập tức cúp máy. Cô quaylại khoảng sân thượng sau khu nấu ăn cao cấp của khách sạn. Phong vẫnngồi đó, nhìn dáng vẻ vừa vô cùng thảnh thơi lại giống như là đang đợicô vì biết rằng nhất định cô sẽ quay lại.

- Anh mau nói cho tôibiết đi, tôi sẽ mời anh đi cà phê – Linh buông ngay một câu như mặc cảkhiến Phong suýt không giữ được vẻ mặt nghiêm túc mà phải phì cười.

- Cô nói gì, tôi nghe không hiểu? Tôi phải nói cái gì cơ, mà cà phê thì cô đã hứa mời tôi rồi còn gì? – Phong ngây ngô hỏi lại.

- Nói cho tôi biết bí mật gì đó mà anh vừa nói, đổi lại tôi sẽ mời anh cà phê ngay cả khi tôi đang rất ghét anh.

- A ha, cô có vẻ tự đánh giá mình cao quá, tôi có nói thực sự muốn điuống cà phê với cô sao? Cái giá này là cô hoàn toàn được lợi, người làmăn như tôi không thể chấp nhận được – Phong cười cợt.

- Vậy anh muốn gì?

- Cô tới làm giám khảo cho Master Chef!

- Chuyện đó thì có liên quan gì tới anh? Hơn nữa tôi đã từ chối rồi, họ cũng đã tìm được giám khảo mới – Linh ngạc nhiên.

- Tập đoàn Hoàn Mỹ chính là đơn vị tổ chức chương trình, và chương trìnhsẽ diễn ra ngay tại khách sạn này, còn tôi chính là Trưởng Ban tổ chức.Chỉ cần cô đồng ý, tôi sẽ đá bất kỳ người nào ra để cô vào ghế giámkhảo. Thế nào? Đồng ý?

- Tôi có giá như thế sao?

- Cô cầnbí mật từ cô, còn tôi cần mượn danh tiếng của Master Chef trẻ tuổi nhấtlà cô, như vậy là trao đổi hoàn hảo. Yên tâm đi, cái giá này để lấy được bí mật từ phía tôi không hề thiệt thòi cho cô đâu.

Phong rót cho cô một chén trà, cũng không biết nó được mang ra từ lúc nào nữa. Linhnhấp chén trà ướp hương hoa nhài, mặc dù trong lòng đang dậy sóng nhưngcô cũng không thể không thừa nhận rằng người đàn ông đối diện này rấtbiết cách thưởng thức.

- Không biết có hợp với khẩu vị của mộtsiêu đầu bếp như cô không? Nghe nói ngoài nấu ăn, cô cũng rất có kiếnthức về trà? – Phong nhìn Linh hỏi đầy hứng thú.

- Câu này phải là tôi khen anh mới đúng chứ? Tìm được một người biết uống trà ngon cũng không phải dễ.

- Mẹ tôi cũng là một đầu bếp như cô, nên về phương diện này tôi cũng cóchút hiểu biết – Phong gật đầu – Được rồi, cô đã suy nghĩ xong chưa,việc hợp tác làm giám khảo cho Master Chef năm nay ấy?

- Tôi cònphải xem bí mật mà anh định nói ra là gì? Trước đây tôi dự thi MasterChef không phải vì danh tiếng, và bây giờ tôi cũng không muốn bán danhtiếng của mình.

- Chính vì cô không xuất hiện trước giới chuyênmôn nên người ta tưởng cô đã ngủ quên, cho rằng cô chỉ là ăn may màgiành được quán quân năm đó, cô không thấy nên thể hiện bản lĩnh cho họthấy sao?

- Không, tôi không quan tâm người ta nghĩ gì – Linh lắc đầu.

- Về việc liên quan tới em trai tôi, cô biết đấy, tôi biết việc này cũngđơn giản vì chúng tôi ghét nhau, chúng tôi là đối thủ của nhau nênthường điều tra hết mọi việc liên quan đến nhau. Đơn giản thế thôi.Những gì tôi nói hay làm trước mặt cô, dù có là trò bẩn thỉu, đểu giảtới mức nào thì tôi cũng không hề che giấu nó đi làm gì. Tôi không giống như em tôi, có thể bày ra trước mắt cô một con người hoàn mỹ, trongsáng được.

- Tôi không quan tâm anh là người như thế nào. Anh nói xong, nếu thấy đúng, tôi sẽ nhận lời làm giám khảo Master Chef, thỏathuận giữa chúng ta kết thúc. Có vậy thôi.

- Cô thật thẳng thắn,khác với những gì người ta nói cho tôi biết về cô. Theo điều tra thì côhiền lành, ít nói và nhút nhát, nhưng có lẽ họ bị vẻ bề ngoài trầm lặngcủa cô đánh lừa rồi. Cô thông minh, sắc sảo và khôn ngoan hơn tôi nghĩđấy. Thế nên hy vọng cuối cùng cô có thể chọn cho mình một chốn dừngchân tốt, chứ đừng nhắm mắt đưa chân để rồi phải hối hận.

Linh lặng yên uống trà. Không thấy cô nói gì, Phong lại nói tiếp:

- Chuyện này cũng là do tôi vô tình điều tra được. Em trai tôi đã làm vài tác động vào việc làm ăn của bạn nó, mua chuộc để lấy thông tin từ trợlý của cậu ta, dùng giấy tờ giả để đánh vào lòng tham của tên Phó giámđốc của cậu ta. Mọi chuyện dẫn tới việc phá sản của cậu ta chỉ do mộtbàn tay nó sắp xếp. Chuyện này chỉ có mình tôi biết, vì thế nó càng cămghét tôi và không muốn tôi lại gần cô. Tôi thì thấy bình thường, làm ănmà, cạnh tranh là đương nhiên, và cô đã yêu nó thì phải chấp nhận chứngkiến cảnh đấu đá này. Tôi cho cô biết việc này, ngoài muốn trao đổi đểđưa cô lên ghế giám khảo của Master Chef, tôi còn muốn cảnh tỉnh cô mộtchút, vì dù cô khôn ngoan nhưng so với những trò lọc lõi trong làm ănthì cô vẫn ngây thơ như một đứa trẻ. Với bạn thân mà nó còn như thế, thì với cô, chỉ là người yêu, nó sẵn sàng đá bật cô đi để tìm một hòn đálót đường khác trên con đường công danh này của nó. Ví như bắt tay vớingười mà bà già đã nhắm cho nó lấy làm vợ, để đối phó tôi, giành lấy ghế Tổng giám đốc chẳng hạn.

Phong chậm rãi buông từng chữ, vừa liếc mắt nhìn Linh, xem phản ứng của cô thế nào, thấy bàn tay đang cầm chéntrà của cô khẽ rung lên.

- Linh…

Đúng lúc này, một tiếngquát vang lên khiến cả hai đồng thời quay lại nhìn. Sau lưng hai người,Cường đang dùng đôi mắt như phun lửa nhìn Phong. Linh quay hẳn người lại nhìn anh, đôi mắt vừa rồi còn đờ đẫn như mất hồn lúc này có thêm mộttia buồn bã. Kia là người đàn ông mà cô đã chọn sao? Kia là người đànông đã không ngừng nói những lời yêu thương cô sao? Kia là người đàn ông không ngừng khảng khái nói chuyện bạn bè, nhưng lại đá một cú sau lưngchính người bạn thân nhất của mình sao?

- Anh đã nói với em không được tiếp xúc với thằng khốn này cơ mà? – Cường nghiến răng nhìn vào vẻ mặt thản nhiên như vô tội của Phong.

Nói rồi anh bước vội đến,cầm tay Linh, kéo cô đứng ra xa khỏi Phong. Nhưng Linh đã giật tay lại,ánh mắt chứa đầy vẻ khó tin, hỏi một câu không đầu không cuối như ngườimất hồn:

- Tại sao?

- Hắn rất nguy hiểm – Cường gằn từng chữ, mắt vẫn không rời khỏi gương mặt cười cợt như trêu tức của Phong.

- Tại sao anh lại làm như thế với anh ấy? – Linh hét lên, lùi lại một bước.

- Cô ấy đã biết tất cả rồi, việc dám làm thì phải dám nhận chứ – Phong thủng thẳng đút tay vào túi quần nói.

- Đi theo anh, chúng ta cần nói chuyện – Cường chộp lấy tay cô.

- Buông em ra, đến lúc này anh còn muốn nói dối cái gì nữa? Tại sao anhphải làm thế với anh Đại? Anh ấy là bạn thân nhất của anh cơ mà? – Linhhét lên.

- Nếu nó không có ý định cướp em đi, thì anh phải làm như thế sao?! – Cường gầm lên.

Câu nói làm Linh sững người lại. Một dòng nước mắt nóng hổi cứ thế tuôn xuống gò má đã trắng bệch.

Vì cô sao?

Tất cả là vì cô sao?

Linh không nói thêm lời nào nữa mà quay lưng bỏ đi sau khi ném cho Cường một cái nhìn buồn bã. Cường nhanh chóng đuổi theo cô.

Phong thong thả nhấp thêm một ngụm trà. Vở kịch này, hắn xem cũng đã thấy đủ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.