Đại duỗi thẳng hai tay, hít vào mấy hơi thật sâu cho tan bớt những mệt mỏirồi nhìn đồng hồ đặt trên bàn. Đã gần tám giờ tối. Bình thường thì anhsẽ còn làm tới khuya mới về, nhưng hôm nay anh phải về sớm để đưa Như Ývề lại chỗ Linh. Hôm qua, khi Linh nói sẽ đưa Như Ý về quê một thờigian, anh đã hơi bất ngờ, nhưng cũng không có ý phản đối. Những khó khăn trong gia đình lúc này không cho phép anh có thể chăm sóc Như Ý mộtcách tốt nhất.
Khi Linh nhìn thấy anh, cô hơi sững lại. Chỉ hơnmột ngày không gặp mà nhìn anh đã tiều tụy đi nhiều quá. Cô lo lắng đềnghị để mình lái xe thay nhưng Đại từ chối. Vừa ra khỏi hầm để xe củakhu chung cư, anh suýt tông vào gốc cây khiến Linh hoảng sợ. Lúc đó Đạimới chịu để cô cầm lái thay.
- Dạo này công việc nhiều đến thế sao? Sao anh không tuyển thêm nhân viên?
- Thời kỳ bão giá mà. Giá thực phẩm tăng cao, nếu không tính toán cặn kẽthì còn không đủ bù lỗ chứ đừng nói là trả lương cho nhân viên. Mà nếumình không đủ trả lương thì họ sẽ đi tới một nhà hàng khác có chế độlương và đãi ngộ tốt hơn. Công mình bỏ ra đào tạo họ làm sao có thể dễdàng để nhà hàng khác được lợi như thế?
- Nhưng cũng không cầnquên ăn quên ngủ như thế này? Thôi, anh ngủ một chút đi – Linh càu nhàunhư một cô vợ trẻ làm Đại bật cười.
Anh gọi điện thoại cho Lâm xong thì ngả đầu vào ghế, thở dài một hơi, nói với cô đầy bất đắc dĩ:
- Biết làm thế nào bây giờ? Lâm nói nó muốn chơi với Như Ý cho tới khi con bé đi ngủ.
- Bây giờ cũng chín giờ rồi – Linh liếc nhìn đồng hồ.
- Vậy em kiếm chỗ nào đậu xe khoảng nửa giờ đi, chúng ta đi lang thang chút, dạo này ngồi bàn giấy suốt nên người mỏi mệt quá.
- Em nghĩ là anh nên về sớm đi ngủ thì hơn.
- Nếu anh về nhà, anh sẽ lại lao vào làm việc mà thôi – Đại cười.
Linh mím môi suy nghĩ rồi gật đầu:
- Đành vậy. Anh muốn đi đâu?
- Chúng ta ra Hồ Tây, được chứ?
- Được – Linh gật đầu rồi lại tập trung vào lái xe.
Linh thấy Đại ngả lưng ra ghế và nhắm mắt thì tưởng anh ngủ. Nhưng khi xe chạy qua đường Hoàng Diệu, cô nghe thấy anh thốt lên:
- Đây là con đường mà anh yêu thích nhất. Còn em?
Linh cười không đáp. Hà Nội có nhiều con đường trồng nhiều cây xanh, nhưngHoàng Diệu là con đường mà cô thích nhất. Mùa này, khi hoa sữa nở trắngphố trắng phường, hoa ban nhuộm biếc đường, thì ở con đường này lại chỉcó lá vàng rơi như mặt trời rớt nắng mùa xuân. Cái cảm giác đứng dướihàng cây, ngẩng đầu chỉ thấy những chiếc lá xoay tròn bay lả tả xuốngphố, đưa tay bắt nhưng lại khó mà nắm lấy được giống như một người đangđi mải miết, một lát lại dừng lại nhìn về phía chặng đường mình đã điqua. Giây phút đó, người ta dường như muốn buông bỏ tất cả những tấtbật, những xô bồ, những bon chen và đứng lại để tìm về đúng với nhịp thở của mình. Khi đứng nhìn lá vàng rơi, cô lại có cảm giác mất mát và tiếc nuối, giống như tiếc nhớ những ngày tháng êm đềm xưa cũ mà không baogiờ cô tìm lại được nữa.
- Em có yêu Hà Nội không?
Đạibất ngờ hỏi khi hai người sóng bước đi dọc đường Thanh Niên. Linh đưamắt nhìn những ánh đèn điện sáng từ tận bờ bên kia hắt ra, còn Đại thìnhìn cô. Mỗi lần nhìn nghiêng gương mặt cô, anh luôn tưởng tượng Linhgiống một công chúa cao quý. Dáng vẻ cổ điển thanh tao ấy khiến lòng anh si mê như đang nghe một giai điệu ngọt ngào.
- Có lẽ em yêu nó không nhiều bằng chị Lệ – Linh đột nhiên lại nhắc tới chị gái mình.
- Lệ có kể cho anh nghe chuyện gia đình em từng sống ở Hà Nội.
- Đó là một câu chuyện cũ, cũng gần hai mươi năm rồi. Khi ấy nhà em ởtrên phố cổ đi ra Hồ Gươm chỉ mấy bước chân. Một ngôi nhà lớn nhất phố,giàu có và đường bệ. Đấy là em nghe chị Lệ nói vậy, chứ em thì không nhớ gì, chỉ còn một chút kỷ niệm nhạt nhòa. Em chưa từng hỏi mẹ em về ngàyấy. Mỗi lần nhắc tới, mẹ lại cau mày rồi lôi hai chị em ra đánh. Hai chị em luôn là nơi để mẹ trút giận mỗi khi giận bố. Chị Lệ biết rất nhiềuvà cũng giấu em rất nhiều.
- Hà Nội mà. Sau vẻ êm đềm luôn là không ngừng bon chen và đào thải…
- Bố em hùn vốn làm ăn với người ta và bị thua lỗ, phải bán cả nhà để trả nợ. Nhưng với thái độ của mẹ và chị Lệ thì em biết không phải như thế – Linh chợt đắng lòng khi nghĩ tới những người thân đã khuất của mình.
- Là thế nào? Lệ cũng chưa từng nói cho anh.
- Em không biết – Linh lắc đầu – Đó là chuyện đã qua rồi. Ước nguyện củachị Lệ là muốn kiếm tiền để mua lại căn nhà ngày trước mà bố mẹ đã xâylên bằng mồ hôi và công sức của mình. Nhưng sau đó không hiểu tại saochị ấy lại quyết định mua căn hộ kia, thay vì tiếp tục dành dụm tiền đểmua lại nhà. Em cũng không hỏi. Các cuộc thi nấu ăn ở nước ngoài cuốn em vào cái vòng danh lợi luẩn quẩn, mà vì còn quá nhỏ, quá ham hư vinh nên em đã không ngần ngại đuổi theo. Giải thưởng càng nhiều thì em lại càng xa cách hơn với chị ấy. Mỗi lần nghe chị nói rằng chị chỉ muốn làm mộtđầu bếp bình thường, lấy một người chồng, có những đứa con và sống mộtcuộc sống ổn định, em đã rất giận. Chị ấy là người đã ép em học nấu ăn,ép em đi theo con đường của bố để cùng chị ấy đòi lại những gì đã mất,vậy mà chị ấy lại là người bỏ cuộc trước. Em nghĩ là do chị ấy đã gặp em trai anh.
- Lâm?
- Phải. Vì anh ta mà chị ấy đã thayđổi tất cả những quyết định, phủ định cả những cố gắng mà em đã phảitrải qua. Mười bảy tuổi đã phải ra nước ngoài, học bằng số tiền học bổng ít ỏi, vật lộn với đủ các công việc trong bếp như một đứa học việc đểkiếm sống. Nhưng lúc nào em cũng tự dằn lòng rằng không được khóc.
Linh dừng bước, đứng dựa vào lan can nhìn ra hồ. Đại cũng đứng cạnh cô, haingười khác xa với những cặp đôi đang ôm hôn, nói chuyện tíu tít xungquanh. Giờ phút này, cả thế giới dường như chỉ có hai người, rất gần vàcũng thật xa.
- Khi nghe tin chị ấy qua đời, em phải nuôi Như Ýthì em buông tay với mọi thứ. Em không muốn cầm lấy cây xẻng nấu ăn nữa, không muốn động vào xoong nồi, gia vị nữa. Em không như thầy Cương,thầy quy ẩn với giới đầu bếp, còn em chỉ là chạy trốn. Trước đây em chạy theo nghề này chỉ vì muốn học theo bố, muốn kiếm tiền để mua lại nhà,muốn đạt được thật nhiều danh hiệu nổi tiếng, muốn trở thành người nấuăn đứng trên đỉnh cao, em chưa từng thực sự nghiêm túc với nghề này.Nhưng bây giờ thì khác, em biết dù em có như thế nào đi chăng nữa, thìem vẫn là một đầu bếp, và nếu em không thể nấu được những món ăn làmngười ta vừa lòng thì em cũng chỉ là một kẻ thất bại. Em quyết định sẽđi tới cùng. Học ít học nhiều cũng không quan trọng, quan trọng là em có được người ta thừa nhận hay không mà thôi.
- Anh đoán nhé! Cóphải mẹ của Cường rất phản đối chuyện của hai người đúng không? Và cáicâu, học ít, học nhiều mà em vừa nói, chắc là dành cho bà ấy rồi? – Đạinhìn cô hỏi.
- Em không để tâm mấy chuyện đó. Cũng còn chưa chắc chuyện của bọn em sẽ đi được tới đâu.
- Vậy lý do khiến em quay lại với nó là gì?
Linh quay nhìn ra hồ như lảng tránh.
- Nếu khó quá thì để anh hỏi câu khác nhé! Em không nghĩ là anh nghiêm túc với em sao?
Linh lặng im một hồi lâu, đến khi Đại hết kiên nhẫn, định hỏi thêm câu nữa thì lại nghe cô nói, giọng cô nhẹ như gió thoảng:
- Em nghĩ thế này tốt hơn.
Đại quay ra nhìn chằm chằm vào những con sóng đen lấp lánh gợn trên mặt hồ, mãi sau mới lại nói được thêm một câu:
- Anh cũng yêu thành phố này, không chỉ vì nó là nơi anh sinh ra và lớnlên. Cũng như thế, anh không biết tại sao anh lại muốn có một mối quanhệ nghiêm túc với em. Anh sẽ không bao giờ ngừng yêu Hà Nội, cũng như sẽ không bao giờ ngừng nhìn theo em. Nhưng có lẽ… muộn rồi…
Linhkhông biết từ “muộn rồi” mà anh cố ý ngắt giữa kia là muốn nói “chuyệncủa hai người đã quá muộn để thay đổi” hay là “muộn rồi nên cả hai nênra về”. Đôi mắt anh như nước lạnh khiến lòng cô nao nao.
Cuộc rượt đuổi tình cảm này liệu đến bao giờ mới kết thúc?